Bạch Ngọc Thuần bị người ta ức hiếp, lại thêm tối qua ngủ không ngon, bây giờ đã mệt mỏi lắm rồi.
Tần Minh mới ôm một lúc cô ấy đã yên tâm ngủ thiếp đi, cũng chỉ có Tần Minh mới khiến cô ấy ngủ ngon được như thế.
Tần Minh ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh: "Đưa cô Bạch đến bệnh viện, không, đến biệt thự của tôi, bảo bác sĩ riêng đến kiểm tra cho cô ấy"
Mấy vệ sĩ tuân lệnh làm việc, còn Châu Vận và hai đồng bọn của cô ta đã bị đánh sưng mặt, trên người vừa bẩn vừa thối, bị trói ở một bên.
Tần Minh dò hỏi: "Ba cô gái này có thể đưa đi làm việc gì?"
Mấy vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, đáp: "Cậu chủ, chúng ta đều làm ăn hợp pháp, không làm chuyện trái pháp luật"
Khóe miệng Tần Minh giật một cái, mặt đỏ lên, anh cũng không có ý đó, anh chỉ muốn sắp xếp cho ba cô gái này đi làm công việc vất vả như đào than đá hay chuyển gạch, cho mấy người họ chịu trừng phạt thôi.
"Ấy?"
Tần Minh chợt nhìn thấy camera giám sát trong quán, đột nhiên nghĩ ra một ý.
Anh nói: "Các anh lấy camera của nơi này đi, đăng video lên mạng, để ba đồ đê tiện này trải nghiệm cảm giác bị xa lánh trước, đợi họ chịu đủ cảm giác bị bắt nạt mà trước giờ mình làm với người khác thì chặt mỗi người một cánh tay, mãi mãi không được đi vào thành phố Quảng, nếu không giết không tha"
Vệ sĩ trả lời: "Vâng"
Ngay hôm đó, video của Tần Minh vừa đăng lên mạng đã lập tức gây nên sóng to gió lớn, không ngờ một ngôi trường nổi tiếng lại xảy ra chuyện bạo lực học đường, quan trọng là nữ sinh ba cô gái Châu Vận ức hiếp không chỉ có Bạch Ngọc Thuần mà còn một vài bạn học nữ khác, rất nhiều nữ sinh đều ra mặt chỉ trích, lên án Châu Vận độc ác.
Ba cô gái Châu Vận lập tức bị mọi người xa lánh, ai cũng muốn đánh, bắt đầu cuộc sống thê thảm trong trường, mãi đến mấy tháng sau không chịu nổi chủ động nghỉ học, kết quả lại bị vệ sĩ của Tần Minh trừng phạt, sợ đến mức như chuột trong mương, cả đời cũng không dám trở về thành phổ Quảng nữa.
Tần Minh xử lý xong chuyện trong cửa hàng mới đi ra ngoài.
Bên ngoài cửa vẫn còn rất đông người, Vương Hữu Tài đến cứu con trai, còn có một người Tần Minh từng gặp một lần, Niên Lão Lục - ông chủ của quán bar nào đó.
Những người này ai cũng chạy siêu xe Porsche, Maserati, Mercedes, BMW, Lincoln...!
Mà mấy vệ sĩ áo đen bước xuống từ trên xe cũng đều rất lực lưỡng, động tác lanh lẹ, sắc mặt lạnh lùng, sát khí mạnh mẽ phát ra khiến một số người qua đường chạy đến hóng hớt sợ đến mức nhữn cả chân, không dám ở lại lâu hơn, vội quay đầu rời đi, tránh bị liên lụy.
"Trời ạ, thằng nhóc này đắc tội ai rồi? Sao trông đối phương hung hăng thế?"
"Hình như là bạn gái bị Vương Thành Hổ để ý, bèn kéo anh em tốt đến đánh nhau, chậc, tôi nói chứ, sao hai người họ có thể đánh thắng đám đàn em có huấn luyện đàng hoàng của người ta được?"
"Chao ôi, thằng nhóc kia tên gì thể? Sao ngu vậy? Vì một cô gái mà làm nguy hiểm đến tính mạng mình, có đáng không?"
"Ai biết cậu ta tên gì, dù sao thì sau đêm nay, e rằng người nhà của cậu ta phải ra tìm xác ở sông Châu rồi"
"Bỏ đi, chúng ta không trêu vào nổi, trốn xa một chút"
Vương Thành Hổ thấy ba mình và đại ca Niên đến thì rất vui vẻ, nằm dưới đất la lên: "Ba, đại ca Niên, hai người đến rồi, mau, mau xử lý thằng nhóc kia giúp con với"
Mọi người nhìn về phía Tần Minh theo ngón tay của Vương Thành Hổ.
A Long đến gần nói: "Cậu chủ, Niên Lão Lục là người cho vay nặng lãi ở khu thành Đông, có không ít đàn em tàn nhẫn, khác với mấy trò trẻ con của Vương Thành Hổ, nhưng ở trước mặt tôi đều như nhau cả.
Tôi chỉ lo họ có súng, e rằng cậu chủ sẽ gặp nguy hiểm, mong cậu chủ đi trước."
Tần Minh lắc đầu, tự tin nói: "Dù tôi đứng đầu thì Niên Lão Lục cũng không dám ra tay với tôi đầu"
Vương Hữu Tài đeo vàng đeo bạc, ưỡn cái bụng to, trên thắt lưng treo một xâu chìa khóa lớn, cũng không cầm túi, điệu bộ đúng chuẩn nhà giàu mới nổi, gã nhìn Vương Thành Hổ ngã trong vũng máu, vô cùng tức giận chỉ vào Tần Minh máng to: "Có phải mày làm không, mày tên là gì, dám đánh con trai tao bị thương hả?"
Tần Minh cười nhạt, cố ý nói: "Tôi tên Mã Trí Đào "
Vương Hữu Tài sửng sốt, sau đó phất tay bảo: "Không thế nào, Mã Trí Đào đã bị con trai tao đánh tàn phế, tao còn bỏ tiền ra giải quyết mà, cậu ta không thể nào..."
Nói được một nửa, Vương Hữu Tài tỉnh táo lại, lập tức đỏ mặt, măng to: "Đồ khốn kiếp, mày gài bẫy tao"
Tần Minh nói: "Sao? Chuyện mình làm mà không dám nhận à? Con trai ông bắt nạt nam sinh chọc ghẹo nữ sinh trong trường, người làm ba là ông có thể không biết sao? Hôm nay anh ta lại có ý đồ với một cô gái, bị tôi ngăn cản"
Vương Hữu Tài hỏi: "Hừ, người phụ nữ của mày hả?"
Tần Minh lắc đầu: "Một người bạn của tôi thôi.
Nếu anh ta dám có ý đồ với người phụ nữ của tôi, tôi đảm bảo anh ta còn chưa bắt đầu đã biến mất rồi"
Vương Hữu Tài khinh thường: "Phi, sinh viên đại học bây giờ nói chuyện hùng hồn thật, nói chuyện như đang đánh rằm vậy.
Rác rưởi mà tưởng mình là ông lớn à? Mày có hiểu sự tàn khốc của xã hội này không? Gọi ba mày hay chỗ dựa của mày ra đây cho tao để tao đỡ chút phiền phức, tránh xử thằng nhỏ xong thẳng lớn lại đến, tao không có thời gian dây dưa đâu"
Mấy người Vương Thành Hổ cũng đỡ nhau đứng dậy.
Anh ta đắc ý cười to: "Ha ha, tên giẻ rách Tần Minh kia, mày xong đời rồi, ha ha"
Một tên đàn em trở lại vẻ kiêu ngạo ban đầu: "Mày có biết người đến là ai không? Đây là đại ca Niên, ông trùm thế giới ngâm đứng đầu khu thành Đông"
"Tôi dám chäc lát nữa thằng nhóc này nhất định sẽ không chịu nổi đòn mà quỳ xuống câu xin"
"Chắc cậu ta sợ vỡ mật rồi nhỉ, ha ha, dám chống lại anh Hổ của chúng ta, không biết bối cảnh của anh ấy và thế lực của đại ca Niên lớn mạnh đến đâu à?"
Tần Minh cười nói: "Vương Thành Hổ, anh vẫn không nghe lời đúng không? Vương Hữu Tài, ông đây là thấy lỗi của con trai mình không đáng kể, thấy chuyện anh ta làm là đúng hả?"
Vương Hữu Tài mỉm cười không chút khách sáo, nhìn Tần Minh như nhìn một thằng ngốc: "Có phải thằng nhóc này học đến mức ngu người rồi không? Ha ha ha ha, xã hội này không phải là xã hội người ăn người sao? Ông đây phát tài chẳng phải cũng dựa vào bản lĩnh người ăn người à? Ai không nghe lời ông đây thì ông đây xử người đó, đây là lời ông đây dạy dỗ Hổ Nhi đấy, thế nào? Làm người thì phải làm người ác, chỉ có làm kẻ ác người khác mới có thể sợ tao, mới có thể hô mưa gọi gió.
Mày là tên nhà quê đến từ thâm sơn cùng cốc nào? Bảo thằng ba của mày đến tao xem xem?"
Tần Minh nheo mắt lại, anh ghét nhất người khác lấy người nhà mình ra sỉ nhục, người nhà chính là giới hạn của anh, hai ba con này thật sự hết thuốc chữa rồi.
Vương Thành Hổ hưng phấn, anh ta văn tay gần giọng nói: "Ba, đại ca Niên, nói nhiều như thế làm gì? Con đã nóng lòng được thấy tên ranh con này quỳ trước mặt con, vẫy đuôi cầu xin con lắm rồi, con muốn xóa đi nỗi nhục, ha ha ha.
Ba, ba có thể yên tâm.
Con đã điều tra rồi, thằng nhóc này không hề có bối cảnh, ba năm là sinh viên nghèo của trường, học hành tạm được, một người cùng quê với cậu ta còn nói cậu ta thật sự rất nghèo, mẹ bị bệnh nhiều năm, làm việc lặt vặt, ba trông nhà kho cho người ta.
Bạn gái cậu ta chê cậu ta nghèo nên đá, thu nhập một năm của cả nhà chưa tới năm sáu mươi ngàn, chỉ là một đống bùn nhão dưới đất thôi.
Ban đầu con nghĩ cậu ta dễ đối phó, cho nên tự xử lý, sau đó phát hiện tên này rất giỏi đánh nhau, còn có một người giúp đỡ nữa, nếu không...!
Hừ hừ"
Vương Hữu Tài nghe xong thì rất yên tâm, không có bối cảnh còn dám đối đầu với con trai của gã? Đúng là tự tìm đường chết.
Vương Hữu Tài quay đầu nói với Niên Lão Lục vẫn luôn im lặng: "Đại ca Niên, xem ra người bên cạnh tên nhóc này rất giỏi đánh nhau, giao cho ông, còn tên này cứ giao cho tôi"
Niên Lão Lục không đáp, vẻ mặt hơi do dự.
Tần Minh cười nhạt: "Niên Lão Lục, ông đến đây làm gì, muốn được dạy dỗ à?"
Câu hỏi bình tĩnh của Tần Minh khiến bầu không khí căng thẳng chợt trở nên gượng gạo một cách khó hiểu, Vương Thành Hổ, Vương Hữu Tài và đám đàn em đều ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Niên Lão Lục, hai người quen nhau à? Hơn nữa thái độ của Tần Minh với đại ca Niên còn rất kiêu căng, chuyện gì thế này?.
/1178
|