Người đàn ông đứng giữa bốn vệ sĩ đang vuốt ve bỏ hoa hồng, trồng anh ta không có khí chất mạnh mẽ của đàn ông, nụ cười vừa ngả ngớn lại lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác khó chịu.
Anh ta trắng trợn bộc lộ ham muốn trên khuôn mặt.
Nhiếp Hải Đường biến sắc, cô quát lớn: "Ai là vợ chưa cưới của anh? Tào Tương Lương, anh đang bôi nhọ danh dự của tôi đấy, tôi không có quan hệ gì với anh cả."
Tào Tương Lương đắc ý nói: "Hải Đường, hai năm trước lần đầu tiên nhìn thấy em ở trường, anh đã tuyên bố sẽ chỉ cưới mình em, trong giới thượng lưu của thành phố Quảng có ai không biết, có ai không hiểu?
Từ trước tới giờ có rất nhiều người muốn theo đuổi em, nhưng từ khi anh tuyên bố sẽ chỉ cưới mình em, bọn họ e ngại nhà họ Tào mà chùn bước, bởi vì bọn họ đều biết, tương lai em sẽ lấy Tào Tương Lương anh, đúng không nào? Thử hỏi trong thành phố Quảng ai còn dám người có ý nghĩ xấu với em?"
Nhiếp Hải Đường tức giận nằm chặt tay thành nắm đấm, nói: "Có cái rắm.
Anh đừng tự mình đa tình, tôi và anh mới chỉ gặp nhau mấy lần ở một vài bữa tiệc mà thôi."
Nhiếp Hải Đường sợ Tần Minh hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Tần Minh, anh đừng nghe anh ta nói bậy, em không hề đính hôn với ai cả.
Anh ta chỉ là bạn bè làm ăn của ba em, qua lại xã giao thôi.
Vào mấy buổi tiệc kiểu như tiệc sinh nhật, em buộc phải đi theo, sau khi quen biết tên này, anh ta cứ như âm hồn bất tán, em đã từ chối anh ta vô số lần rồi."
Tần Minh lập tức kéo Nhiếp Hải Đường ra sau lưng mình, nói: "Hải Đường là bạn gái của tôi, là hoa đã có chủ, phiền anh tự trọng."
"Cái gì? Bạn gái của cậu?" Tào Tương Lương biến sắc, anh ta nói với vẻ tức cười: "Anh mới tốt nghiệp một năm thôi mà bên cạnh em đã có thêm nhiều con ruồi không thức thời như vậy hả Hải Đường? Thằng ranh, cậu có biết tôi là ai không?"
Tần Minh tức giận nói: "Tôi không biết anh là ai, tôi chỉ biết tôi là ai, tôi là bạn trai Hải Đường, người nhà cô ấy đều biết và cũng đồng ý rồi, không tin anh cứ hỏi Nhiếp Chính Minh."
Người nhà đều đồng ý?
Sắc mặt Tào Tương Lương lại thay đổi.
Thấy Tần Minh nói năng hùng hồn, bỏ hoa giơ ra không có ai nhận, mọi người xung quanh nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, anh ta vô cùng khó chịu, gương mặt bối rối như bị lửa đốt.
Anh ta nổi nóng hét to: "Thằng ranh, trong giới quyền quý của thành phố Quảng, ai mà không biết Tào Tương Lương tôi? Lúc ở trường Hải Đường không bị mấy thằng giẻ rách và nhà giàu mới nổi quấy rối đều là nhờ tôi cảnh cáo những đồ rác rưởi đó đấy.
Cậu biết Vương Thành Hổ không?"
Tần Minh sững sờ, nói: "Tôi biết, anh ta đã mất hết tất cả, sao vậy?"
Tào Tương Lương nói với vẻ phách lối đắc ý: "Đó là đàn em của tôi, chỉ là hồi trước cậu ta chọc giận tôi, tôi nói một câu là cả nhà cậu ta đi đời, hại chết ba cậu ta, giờ cậu ta sống tạm bợ ở trường giống như chó lạc chủ.
Cậu cũng muốn có kết cục như vậy à?"
Chuyện của Vương Thành Hổ gây xôn xao dư luận, hơn nửa người trong trường đều biết, Nhiếp Hải Đường tất nhiên cũng biết.
Nghe thấy lời uy hiếp, Nhiếp Hải Đường lo lắng nắm chặt tay Tần Minh, nói: "Tào Tương Lương, tôi cảnh cáo anh, đừng có mà làm loạn."
Cô lo Tần Minh cũng sẽ giống như Vương Thành Hổ.
Tần Minh im lặng, anh giải quyết Vương Thành Hổ một cách khá kín tiếng và ít người biết, cuối cùng giao ba con Vương Thành Hổ cho cảnh sát nghiêm trị, sao giờ lại thành Tào Tương Lương làm? Anh đang ăn cắp thành quả thắng lợi của người khác đấy đồ loser.
Tào Tương Lương thấy Tần Minh không nói gì thì đắc ý lắc lư cơ thể: "Khà khà khà? Sợ à? Hải Đường, em xem, loại đàn ông không có khí phách này không bảo vệ được em đâu.
Mau chia tay với cậu ta đi."
Tần Minh khinh thường nói: "Nói bậy bạ, ba con Vương Thành Hổ bị pháp luật trừng trị cơ mà."
Tào Tương Lương giả vờ giả vịt nói: "Tôi hối hận quá, tôi chỉ cảnh cáo những kẻ lắm tiền, người thuộc tầng lớp quyền thế thôi.
Dù sao Tào Tương Lương tôi sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, quen biết toàn những người không giàu cũng sang, tầm nhìn khó tránh khỏi hơi hạn hẹp, không phát hiện một số loại giẻ rách bình dân cũng nằm mơ giữa ban ngày, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."
Nhiếp Hải Đường cạn lời, cô trừng mắt, mắng to: "Anh đừng tự cho mình là đúng.
Ở trường đại học có rất nhiều người từng theo đuổi tôi, tôi đều từ chối, bọn họ khá bình thường, bị từ chối sẽ không đến quấy rối tôi nữa.
Không như đồ âm hồn bất tán Tào Tương Lương anh."
Tào Tương Lương vẫn tự tin về bản thân, cười ha hả nói: "Hải Đường, em chỉ đang rụt rè, còn anh thì đang kiên trì mà thôi.
Đồ nghèo rách mồng tơi như cậu ta còn chẳng có tiền mua cho em cái túi xách thì lấy gì để mang lại hạnh phúc cho em đây?"
Nhiếp Hải Đường nổi nóng, nói: "Anh nói ai nghèo? Bộ quần áo này của Tần Minh không kém gì anh đâu, đây là Tần Minh tự mua đấy."
Tào Tương Lương nhún vai, nói: "Hải Đường, em bị lừa rồi.
Bộ vest này vẫn còn mác, cậu ta dám cắt không?"
Nói xong, anh ta chỉ vào gáy Tần Minh, nói: "Cậu có che giấu thế nào thì nhãn mác phía sau quần áo vẫn lộ ra thôi, giống như quần áo xịn cỡ nào cũng không thể che đậy cái mùi giẻ rách hôi hám của cậu vậy!"
Tần Minh sững sờ, anh sờ tay ra sau, quả nhiên lôi ra được nhãn mác từ trong cổ áo, nhãn mác của bộ quần áo này vẫn còn.
Anh mua đồ về rồi giặt qua loa, chắc do bận học và lo vấn đề an ninh của buổi tiệc lần này nên quên chưa cắt.
Tào Tương Lương cười hô hố: "Đừng nói với tôi là cậu quên chưa cắt nhé, có phải cậu định mặc tạm trong tối nay rồi ngày mai cầm đi trả hàng không? Phì, đúng là hành vi giẻ rách, làm người ta buồn nôn."
Tần Minh nói: "Tôi quên chưa cắt."
Nhiếp Hải Đường nhìn kỹ, đúng là vẫn còn nhãn mác, cô lập tức nhíu mày, nói: "Anh không có quần áo sao không nói với em? Hay là tiền để mua váy dạ hội cho em hết rồi?"
Tần Minh vẫn nói: "Anh quên chưa cắt thật"
Nhiếp Hải Đường nhìn Tần Minh vẫn cầm hộp váy dạ hội suốt nãy giờ, cô đau lòng nói: "Tần Minh, anh không tiếc tiêu nhiều tiền mua váy dạ hội cho em mà lại không nỡ mua quần áo cho mình.
Tần Minh, anh tốt với em quá."
Tần Minh trợn mắt, em là bạn gái anh mà sao lại không tin lời anh vậy?
Trời ơi, còn có cách tán gái này sao?
Tào Tương Lương đứng bên cạnh còn tưởng rằng Nhiếp Hải Đường sẽ chế Tần Minh keo kiệt, nghèo rách mồng tơi, tham dự tiệc mà không xé mác quần áo, quá mất mặt, ai cũng xấu hổ vô cùng, ai ngờ Nhiếp Hải Đường lại cảm động?
Anh ta tức nghiến răng, nắm chặt tay thành nắm đấm, nói: "Hải Đường, em..."
Nhiếp Hải Đường tức giận nói: "Đừng gọi thân mật như thế, tôi tên Nhiếp, Hải, Đường.
Anh muốn tôi nói bao nhiêu lần đây? Tôi không thân thiết với anh.
Đừng có mà lần nào gặp cũng tự cho là đúng như thế.
Tần Minh là bạn trai đầu tiên và cũng là cuối cùng của tôi."
Trời ơi, Tần Minh đứng bên cạnh vô cùng rung động khi nghe thấy lời nói chan chứa tình cảm này.
Ấm áp quá, nếu không phải ở đây có nhiều người thì anh đã ôm Nhiếp Hải Đường xoay vài vòng rồi.
Bên này cãi vã cũng thu hút người xung quanh xúm lại xem.
"Ha ha, cậu hai Tào vẫn ồn ào như vậy, ở đâu có cậu hai Tào, ở đó có cãi lộn."
"Xì, lại là tranh giành người yêu, lần này cậu hai Tào chấm cô nào vậy, wow, là tài nữ nhà họ Nhiếp, cậu ta theo đuổi hai năm rồi mà vẫn chưa cua được cô ấy sao?"
"Hả? Tài nữ nhà họ Nhiếp hình như đang kéo tay một người đàn ông, người đó là ai vậy?"
"Quan tâm anh ta là ai làm gì? Đây là tin nóng, tôi phải qua đó phỏng vấn, ngày mai bài viết trên trang nhất của tạp chí Fortune sẽ do tôi viết."
"Cậu hai Tào cố chấp với Nhiếp Hải Đường thật đấy, quả nhiên đàn ông đều là loại chả ra gì, càng không chiếm được càng nhớ thương, bạn gái người mẫu của cậu ta đang khóc ngất ở WC kia kìa."
Xung quanh có nhiều người, Tào Tương Lương tỏ vẻ khó chịu, ngược lại Nhiếp Hải Đường thì đắc ý: "Ha ha, nghe thấy chưa? Danh tiếng của anh trong giới thế nào mọi người đều biết cả, anh đi tìm bạn gái người mẫu của anh đi."
Tào Tương Lương nói: "Loại phụ nữ đó chỉ để chơi đùa mà thôi, sao sánh bằng Hải Đường được? Em mới là vợ chưa cưới của anh."
Nhiếp Hải Đường vô cùng tức giận, lồng ngực cô nhô lên rồi hạ xuống, cô cạn lời, nói: "Tôi thật..."
Bỗng nhiên, Tần Minh đưa tay kéo cô vào trong ngực, nói: "Cậu hai Tào đúng không? Tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, đừng dây dưa với bạn gái tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí đầu.
Đến lúc đó xảy ra chuyện thì đừng khóc nhè về nhà tìm phụ huynh.
Tôi đã nói đến thế rồi đấy, đừng trách tôi không báo trước."
Tào Tương Lương nhưởng mày, khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn độc ác, anh ta nói: "Cậu dám uy hiếp tôi? Cậu là cái thá gì, thằng ranh, có dám so tài với tôi một trận không?".
/1178
|