Liêu Thanh Tuyền khoanh tay lại bảo: "Cậu hãy nói cho tôi biết trước, có phải cậu đã đánh Mã Bắc Dương phải nhập viện không?"
Tần Minh gãi đầu, mặc dù Thích Minh Huy xử lý thay anh, tuy nhiên anh lại là kẻ chủ mưu đứng sau nên đành gật gù bảo: "Coi như là phải.
Ông ta bỏ tiền ra tìm người quấy rối bạn gái tôi, ha ha, đánh cho nhập viện coi như còn nhẹ chán"
Liêu Thanh Tuyền siết nắm tay, cô ta nói với giọng hả hê: "Đánh hay lắm."
Khóe miệng Tần Minh co giật.
Liêu Thanh Tuyền bật cười ha hả và nói: "Tôi ghét ông ta từ lâu rồi, luôn miệng nói sẽ đầu tư cho tôi mở lớp đào tạo múa cao cấp nhưng chỉ nhăm nhe muốn lợi dụng tôi, hôm qua còn chuốc rượu cho tôi.
Thật là, cũng may là tôi chạy trốn nhanh, nếu không thì phải chịu thiệt rồi.
Ông ta là tên yêu râu xanh, bề ngoài thì nhã nhặn nhưng bên trong là súc vật.
Tần Minh hỏi: "Ừm...!Thế chị tìm em có việc gì vậy?"
Liêu Thanh Tuyền nói: "Nhờ cậu giúp đỡ, hôm nay mẹ tôi được ra viện rồi, một mình tôi không thể nâng đỡ và di chuyển bà ấy được, tôi tình cờ đi ngang qua trường cậu nên sực nhớ đến cậu."
Tần Minh nhận lời ngay mà không chút do dự: "Được thôi."
Liêu Thanh Tuyền lái xe chở Tần Minh đi đưa hiệu trưởng Liêu Thanh từ bệnh viện về ký túc xá của trường, sau đó sẽ có bảo mẫu chăm sóc.
Lúc này Tần Minh mới biết Liêu Thanh Tuyền không có ba, trong nhà chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau suốt mười mấy năm qua.
Sau khi giúp hiệu trưởng Liêu ra viện xong, Tần Minh thấy trời đã tối, anh nghĩ bụng cũng đến lúc phải về rồi.
Liêu Thanh Tuyền nói: "Tần Minh, hôm nay làm phiền cậu rồi, để tôi mời cậu ăn cơm nhé."
Tần Minh có hơi do dự, nhưng Liêu Thanh Tuyền lại bảo: "Muốn ở nhà ăn món tôi tự nấu hay ăn ở quán cơm bên ngoài?"
Tần Minh suy nghĩ một chút rồi đáp: “Vậy thì mời cô giáo Liêu đích thân xuống bếp."
Liêu Thanh Tuyền nhếch môi cười và bảo:
"Cậu nhóc này có mắt nhìn đấy.
Tôi sẽ cho cậu nếm thử tay nghề của người độc thân lâu năm."
Tần Minh nói với vẻ không vui: “Em không phải cậu nhóc, em đã hai mươi rồi."
Liêu Thanh Tuyền nói bằng giọng coi thường: "Tôi hai mươi sáu rồi đây này.
Năm tôi mười tám tuổi, đủ tuổi thành niên thì cậu vẫn chưa mọc lông đâu.
Ở trước mặt tôi cậu không phải là cậu nhóc ư? Còn muốn giả làm đàn ông à?"
Tần Minh cảm thấy hơi bối rối, anh không hiểu tại sao Liêu Thanh Tuyền lại luôn coi mình như một cậu nhóc? Nhưng anh cũng không quan tâm.
Liêu Thanh Tuyền đột nhiên vỗ vai Tần Minh và nói: "Ừ...!Trong bữa tiệc tối qua ở tòa nhà Thế Kỷ, cậu cũng ra dáng đàn ông phết đấy.
Không ngờ cậu lại dũng cảm như vậy.
Bọn cướp đó thật là đáng sợ, thế mà cậu dám...!Ôi, lúc đó tôi còn toát mồ hôi hột thay cậu, quả thực dáng vẻ lúc cậu đứng ra giống như một anh hùng vậy”
Đột nhiên được gọi là anh hùng, Tần Minh mỉm cười ngượng ngùng, lúc đó anh cũng rất sợ hãi, nhưng không còn cách nào khác nên buộc phải làm như vậy.
Liêu Thanh Tuyền nói: "Trông cậu kìa, mới khen mấy câu đã xấu hổ rồi, đúng là một cậu nhóc."
Bởi vì nơi đây cách tiểu khu Lục Đảo không xa nên cả hai dứt khoát cùng đi chợ mua thức ăn.
Liêu Thanh Tuyền không hề keo kiệt, cô ta mua hải sản đắt tiền để cảm ơn Tần Minh, hai người xách đồ trở về tiểu khu
Nhưng khi thấy một chiếc xe Lincoln ở cổng tiểu khu, Liêu Thanh Tuyền lập tức dừng bước và nói: "Không đi cổng chính được rồi, chúng ta đi cổng phụ vậy."
Tần Minh không hiểu nhưng vẫn đi theo, nhưng mới đi được hai bước thì chiếc xe Lincoln kia đã đi theo chặn đường hai người họ.
Một người đàn ông ôm bỏ hoa hồng đỏ bước từ trên xe xuống và nói: "Thanh Tuyền, cuối cùng anh cũng đợi được em, anh đã đợi hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Bó hoa này là dành tặng em.
Liêu Thanh Tuyền không nhận, cô ta cảm thấy hơi chán ghét, bèn tức giận nói: "Trương Quân Đống, anh đừng giả làm quý ông ở đây nữa, còn mặc vest đeo cà vạt? Anh là hạng người gì tôi còn không rõ chắc, phiền anh đừng đến quấy rối tôi nữa, tôi đã nói bao nhiều lần rồi? Vô số lần.
Đừng, có, quấy rầy, tôi."
Trương Quân Đống bị mất mặt nhưng không hề tức giận, có điều khi nhìn thấy Tần Minh ở bên cạnh thì sắc mặt cậu ta lập tức trầm xuống.
Tần Minh lập tức nói: "Tôi và cô giáo Liêu không phải người yêu, anh đừng giận cá chém thớt."
Vẻ mặt của Trương Quân Đống dịu đi một chút, cậu ta chửi rủa: "Thế thì cút đi, thằng khốn kiếp, không thấy tao đang theo đuổi Thanh Tuyền sao? Loại vô dụng, chưa đủ lông đủ cánh như mày còn không mau cút đi? Đi chậm một bước thì ông đây đánh gãy chân mày, còn nhìn nữa ông đây đâm mù mắt chó của mày ra bây giờ."
Mặt mày Tần Minh lập tức sa sầm lại: "..."
Anh đã hiểu được vừa rồi Liêu Thanh Tuyền nói "Tôi biết anh là hạng người như thế nào" là có ý gì, hóa ra tên này là loại con đồ, tổ chất cũng kém quá rồi nhỉ?
Liêu Thanh Tuyền tức giận mắng: "Đủ rồi đấy Trương Quân Đống, anh dọa học sinh của tôi làm gì? Hôm nay Tần Minh đã giúp đỡ tôi, tôi muốn mời cậu ấy bữa cơm.
Mong anh đừng cản đường."
Trương Quân Đống mắng to: "Không được, anh đã đặt phòng ở nhà hàng Trung Hoa rồi.
Thanh Tuyền, chỗ đó không dễ đặt phòng đâu."
Liêu Thanh Tuyền kiên trì nói: "Nhà hàng cao cấp hơn cũng vô ích thôi, tôi không đi."
Nói xong, cô ta kéo Tần Minh chạy nhanh vào trong tiểu khu.
Trương Quân Đống hét lên ở phía sau: "Còn nói là không có quan hệ gì à? Sao nắm tay nhau thuần thục thế? Mời một bữa cơm có nhất thiết phải đưa về nhà không? Em đùa giỡn anh như đùa giỡn một con khỉ đúng không? Liêu Thanh Tuyền, không ngờ là em lại thích mấy thằng nhóc trắng trẻo đấy?"
Brừm!
Trương Quân Đống nhanh chóng lên xe, đạp ga, chiếc xe Lincoln lao thẳng về phía hai người.
Nhưng mũi xe hơi nghiêng một chút, định đầm vào Tần Minh.
Liêu Thanh Tuyền kéo Tần Minh nhanh chóng né tránh, cô ta hét lớn: "Á! Trương Quân Đống, anh điên rồi sao?"
Trương Quân Đống điên cuồng hét lên: "Anh điên ư? Anh vì yêu nên mới phát điên đấy.
Thằng ranh con, mày là cái thá gì?"
Brừm brừm brừm!
Xe gần đâm vào Tần Minh thì đột nhiên bị một chiếc xe Benz đang phóng nhanh tới đâm cho lệch đầu, hai chiếc xe dừng lại bên lề đường.
Tần Minh nhìn chiếc xe vừa đỡ giúp mình thì thấy A Long đang lái xe, kịp thời cứu được anh.
Tần Minh nhanh chóng đưa Liêu Thanh Tuyền sang một bên và hỏi: "Cô giáo Liêu, chị không sao chứ? Sao chị lại quen biết một tên điên như vậy?"
Liêu Thanh Tuyền nói với vẻ hoảng loạn: "Không phải tôi quen anh ta, mà là anh ta tìm tôi.
Tôi, tôi...!tôi đã phải chuyển nhà ba lần để tránh anh ta, thế nhưng anh ta lại tìm đến tận đây, tôi còn cách nào khác? Tần Minh, cậu mau đi đi, cậu là người bị liên lụy trong chuyện này.
Tôi xin lỗi, lần tới tôi sẽ giải thích với cậu sau.
Cậu đi ngay đi.
Tên Trương Quân Đống này có lai lịch ghê gớm lắm."
Tần Minh không gây chuyện nhưng cũng không sợ phiền phức, người ta đã cưỡi lên đầu lên cổ rồi mà anh còn coi như không nhìn thấy sao?
Tần Minh nói: "Cô giáo Liêu, em là đàn ông, sao có thể bỏ của chạy lấy người được? Chưa kể chị còn là con gái của hiệu trưởng Liêu.
Bình thường bắt gặp chuyện thế này trên đường, em đều không thể mặc kệ được."
Liêu Thanh Tuyền khẽ giật mình, cô ta không ngờ Tần Minh lại nói ra những lời này, trong lòng cô ta cảm thấy cảm động khôn tả.
Cô ta quay đầu đi và nói nhỏ: "Nhưng đừng chỉ biết thể hiện là được."
Trương Quân Đống bước ra khỏi xe, khi thấy A Long thì vung gậy lên đánh: "Mẹ kiếp, có biết lái xe không? Lái con xe Mercedes rách này mà tưởng mình là đại gia à?"
Bộp!
A Long bắt lấy côn sắt bằng tay không, anh ta ngáp một cái rồi lên tiếng: "Người của đảng Thái Tử à?"
Trương Quân Đống cau mày, cậu ta kinh ngạc khi thấy A Long bắt được côn sắt của mình bằng tay không, lại vừa sửng sốt vì có người nhận ra thân phận của mình, bèn hỏi: "Mày biết tao à?"
A Long nói: "Không biết, nhưng trước đây tôi từng thấy chiếc xe này khi làm việc tại một công ty thu nợ.
Có lẽ hồi trước tôi từng thu nợ cho anh."
Trương Quân Đống nhếch miệng một cách ngạo mạn, cậu ta nói: "Đã biết tao là người của đảng Thái Tử mà còn không mau xin lỗi
rồi đền tiền cho tạo đi?" Lúc này Tần Minh đi tới và nói: "A Long, đánh gãy cái chân đạp ga của anh ta đi."
Trương Quân Đống sững sờ, trông bề ngoài của Tần Minh cũng không đẹp đẽ gì mà sao lại mạnh miệng như vậy? Anh là cái thá gì?.
/1178
|