Đang dọn dẹp ở nhà hàng, Bạch Ngọc Thuần bỗng nhận được điện thoại của chị dâu, chị ta nói bọn họ sắp bị đánh chết ở tiểu khu Lục Đảo trong thành phố, dọa cô sợ hết hồn vội vã gọi xe qua đó.
Kết quả sau khi đến nơi, ai ngờ người mẹ hay mềm lòng của cô lại để hai vợ chồng vào ở, nhưng bị Tần Minh đuổi ra ngoài.
Bạch Đại Hữu còn nói cô là người tình của đại gia, nhà này là của cô, muốn cô đuổi Tần Minh đi.
Bạch Ngọc Thuần liên tục phủ nhận, nhưng anh cả và chị dâu không chịu tin tưởng làm cô sốt ruột phát khóc, những người thân duy nhất của cô một mực không tin tưởng cô, còn chửi bởi cô.
Cô nghĩ đến những lời đồn về mình trong trường học, bọn họ nói cô được xã hội đen bao nuôi, kẻ có tiền bao nuôi, nếu không sao lại sống sót dưới thủ đoạn của Vương Thành Hổ?
Nhưng cô biết, là Tần Minh cứu cô.
Cô không thể gây thêm phiền phức cho Tần Minh, cho nên cô vẫn luôn cất giấu bí mật không hé môi nửa lời.
Cô yên lặng nhận hết tất cả những lời gièm pha sỉ nhục, cô chỉ hy vọng Tần Minh không bị ảnh hưởng là đủ rồi.
Nhưng bây giờ đến cả người thân cũng nghi ngờ cô, thậm chí hi vọng có thật sự là người tình của một đại gia nào đó, muốn nhờ vào đó để được thơm lây, trong lòng cô sụp đổ và tuyệt vọng.
"Em không phải người tình của người khác."
Bạch Ngọc Thuần hạ quyết tâm, quyết định lấy cái chết để tỏ rõ ý chí, cô lùi lại rồi chạy về phía hồ nhân tạo bên cạnh, gieo mình nhảy xuống.
Một tiếng bõm vang lên.
Hà Mộng Cô thấy thế, chạy đến bên hồ hét to: "Trời ơi, Thuần Thuần, Thuần Thuần! Con gái, con gái của mẹ, hu hu..."
Bạch Đại Hữu cũng ngây ra, sao em gái lại cương quyết như thế?
Vợ chồng bọn họ không biết bơi, tuy lo lắng cho an nguy của em gái nhưng không dám xuống nước, chỉ hét to cầu cứu.
Lúc này có rất nhiều người đến tiểu khu, họ vây xung quanh hóng chuyện chứ chẳng có mấy ai đủ can đảm nhảy xuống.
"Chuyện gì vậy? Sao lại có người nhảy xuống hô?"
"Hình như cô gái đó làm bồ nhí cho đại gia, không cho anh trai chị dâu lợi ích nên nảy sinh tranh chấp."
"Ôi trời, phụ nữ thời nay chăm chỉ làm việc thì đâu đói chết được, vậy mà lại đi chia rẽ gia đình người khác, ghê tởm thật đấy."
"Chết cũng đáng, bà đây ghét nhất là bồ nhí"
"Bồ nhí nhảy hồ."
"Vợ cả ép bồ nhí nhảy hồi."
"Quay lại rồi đăng lên TikTok.
Đạo đức ngày càng suy đồi, bồ nhí phách lối quá thể, nhảy hồ cũng đáng đời."
Khi mọi người vây quanh hồ góp vui, Bạch Ngọc Thuần vẫn đang giãy giụa trên mặt nước, cô không biết bơi, sau khi nhảy xuống nước thì giãy giụa theo thói quen, mấy lần nổi lên mặt nước chỉ nghe thấy mấy lời như "bồ nhí chết đi ", "đáng đời", "không biết xấu hổ".
Cô càng thêm tuyệt vọng, cô cảm thấy rất mệt mỏi, mỗi ngày đều rất mệt mỏi, có lẽ cứ chìm xuống như vậy là cách giải thoát tốt nhất.
Bạch Ngọc Thuần thôi không giãy giụa, dần dần chìm xuống.
Khi sắp chìm hẳn, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc lao xuống nước.
Tần Minh cởi quần áo và giày mất chút thời gian, sau đó mình trần nhảy xuống nước.
Anh giơ tay túm lấy Bạch Ngọc Thuần, ôm vòng eo nhỏ của cô rồi đưa cô ra khỏi mặt nước.
Bạch Ngọc Thuần ra sức hít thở, khuôn mặt cô ướt sũng nước, cô nằm lấy bả vai Tần Minh theo bản năng, cúi đầu nhìn Tần Minh, trong lòng vừa áy náy lại vừa chua xót.
Cô cảm thấy có lỗi với Tần Minh, Trần Minh giúp cô nhiều như vậy, cô lại gây cho Tần Minh vô số phiền phức.
Cô cảm thấy cô sẽ truyền vận rủi của mình cho Tần Minh, cô không hy vọng đến cuối cùng cô còn chẳng thể làm bạn được với Tần Minh.
Vậy thà chết quách cho rồi.
"Xin lỗi Tần Minh, em chết đi cho xong."
Cô đột nhiên thoát khỏi tay Tần Minh, lại chìm xuống nước.
Tần Minh không kịp trở tay, người muốn chết có sức lực mạnh mẽ thật đấy.
Anh vội vàng mò mẫm dưới nước, nhưng do trời tối, anh không nhìn thấy gì cả, lại còn chẳng có ai đến giúp đỡ, Tần Minh tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng túm được Bạch Ngọc Thuần, nhưng cô đã rơi vào hôn mê.
Khi vớt được cô lên bờ, Tần Minh cũng mệt rã rời.
Anh hét to: "Xe cứu hộ vẫn chưa tới sao?"
Thế nhưng câu trả lời của người bên ngoài khiến anh hoàn toàn cạn lời.
"Xe cứu hộ gì cơ? Ai gọi à?"
"Tôi không gọi, ai gọi vậy? Gọi xe cứu hộ cho loại bồ nhí này làm gì?"
"Bồ nhí chết cũng đáng đời, ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp mà đu bám người quyền quý, không đáng được cảm thông"
Tần Minh vô cùng nổi nóng, anh không hiểu, xã hội này làm sao vậy? Bọn họ quen biết Bạch Ngọc Thuần ư? Biết cô là người thế nào ư?
Những người này chả biết gì cả, bọn họ không chìa tay ra giúp thì thôi, thế mà còn đứng bên cạnh nói lời châm chọc, chửi bởi một người xa lạ? Bạch Ngọc Thuần nợ bọn họ mấy triệu hay làm chuyện gì không thể dung tha?
Tần Minh gào to: "Câm miệng hết đi! Mấy người biết cái gì? Cô ấy chẳng phải bồ nhí gì cả, hôm nay cô ấy còn đang làm việc, nghe nói anh trai bị đánh bèn vội vàng chạy đến đây, nhưng lại bị anh trai uy hiếp đi làm bồ nhí, làm người tình cho người ta.
Mấy người xem, cô ấy mặc quần áo làm thuê, dùng điện thoại vivo ngàn tệ, đi giày vải rách rưới, cơ thể thì gầy yếu, cô ấy giống người được hưởng cuộc sống sung túc sao?"
Mấy người là heo à? Nghe vài lời đồn đã tin là thật, đầu dùng để trang trí à?
Bởi vì anh trai cô ấy nợ tiền đánh bạc, chị dâu thì càng mặt dày hơn, cô ấy không làm bồ nhí liền đánh mắng cô ấy.
Anh trai chị dâu cô ấy ở đó, là bọn họ ép cô ấy nhảy hồ, cô ấy lấy cái chết để tỏ rõ ý chí.
Mấy người không biết gì thì đừng nói lung tung, phải bức người ta đến chết mấy người mới thỏa mãn sao?"
Tần Minh nói rất lớn, mọi người xung quanh nghe thấy thế thì im thin thít.
Có người im lặng, có người vẫn quay điện thoại, có người bắt đầu hối hận.
Tần Minh không bận tâm nhiều như vậy, anh vội vàng hô hấp nhân tạo cho Bạch Ngọc Thuần, đè tay lên lồng ngực, nâng cằm, bóp miệng, hà hơi thổi ngạt cho cô.
Quá trình này khó tránh khỏi việc tiếp xúc và hôn môi, thế nhưng Tần Minh bình tĩnh lạ thường, trong lòng anh chỉ có suy nghĩ cứu người quan trọng.
Nhưng có sao nói vậy, Tần Minh không ngờ cơ thể Bạch Ngọc Thuần nhìn thì thon thả mảnh mai, thế mà lại trổ mã đẫy đà như thế.
Sau khi Tần Minh cấp cứu khẩn cấp xong, Bạch Ngọc Thuần đã thở lại, cô nôn ra một cọng rong rồi tỉnh lại, nằm rã rời trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Tần Minh cứu cô, nhất thời nước mắt lưng tròng: "Vì sao không để em chết? Vì sao? Ngoài chết ra, em biết làm gì để chứng minh mình trong sạch?"
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp tuyệt vọng như vậy, cư dân xung quanh vô cùng xúc động, nhưng do vừa bị Tần Minh mắng nên bọn họ xấu hổ cúi đầu xuống, hối hận vì sự lạnh lùng ban nãy.
Bỗng có một chị gái bên cạnh đưa cho cô một chiếc khăn lông mới, nói: "Em gái, lau người đi."
Bạch Ngọc Thuần sững sờ, nhìn về phía chị gái không quen biết với vẻ khó hiểu.
Chị gái kia nói: "Kiên cường lên, chị tin em là cô gái tốt.
Cô gái tốt nhất định phải sống thật tốt, không được để những người xấu kia đắc ý."
"Em gái cố lên, chị vừa mua một bát cháo nóng, cho em này, lát nữa nhớ ủ ấm cơ thể, đừng để bị ốm.
"Người đẹp, đừng nghĩ quẩn như vậy, vừa rồi tôi hiểu lầm cô.
Gần đây tôi xem quá nhiều tin tiêu cực trên mạng nên nhất thời độc miệng, xin lỗi nhé.
Cô phải kiên cường, cổ gắng sống tốt."
"Tôi gọi 120 rồi, chẳng mấy chốc nhân viên cứu hộ sẽ đến, mấy lời không hay vừa nãy cô gái đừng để trong lòng nhé."
"Tránh ra, tôi là bác sĩ, để tôi xem sao."
Bạch Ngọc Thuần kinh ngạc khi thấy người xung quanh cho cô đồ, cổ vũ cô, trái ngược hoàn toàn với sự trào phúng và chửi rủa ban nãy, nội tâm tĩnh lặng của cô như nhận được sự an ủi.
Cô bật khóc, lần này là cảm động, cô ra sức gật đầu, cúi người xuống: "Cảm ơn, cảm ơn mọi người."
Chỉ chốc lát sau, xe cứu hộ đến, trị liệu phòng ngừa cho Bạch Ngọc Thuần để cô khỏi bị ốm.
Khi mọi người sắp giải tán, Tần Minh bỗng nhiên kêu to: "Chờ một chút, chuyện vẫn chưa xong đâu.".
/1178
|