Ông Trương nhìn tướng mạo của Tần Minh, nói: “Cậu nhóc, trán cậu rộng, tính tình ngay thẳng, có khuôn mặt làm vua, khóe mắt hẹp dài nhưng mắt to tròn, có sức mạnh uy nghiêm.
Hai dái tai lớn nên có phúc và sống thọ”
Tần Minh cau mày: “Lần trước ông cũng nói vậy, bảo tôi là lao động nhập cư làm công ăn lương.
Lần này ông lại bói sai rồi, ông đã nói tôi có phúc sống thọ, vậy thì tôi không thể nào là lao động nhập cư được.
Ông Trương vuốt râu nói: “Ý của tôi là trong số phận của cậu có mệnh làm vua.
Nếu ở thời cổ đại loạn lạc, có lẽ cậu cũng có cơ hội trở thành một vị anh hùng.
Ông Trương thầy bói chém gió khiến Tần Minh cảm thấy hơi lâng lâng, nhưng anh vẫn nhớ tới chuyện của Nhiếp Hải Đường, anh hỏi: “Vậy có liên quan gì đến tình duyên của tôi không?”
Ông Trương nói: “Từ xưa đến này, có vị vua nào là không cô độc lẻ loi đâu? Họ đều là quả nhân, tự xưng là quả nhân, hậu cung của họ cũng rất nhiều người đẹp, nhưng lại hiếm có trái tim một người.
Từ xa xưa thì trong lòng các bậc đế vương đều trống rỗng và cô đơn.”
Tần Minh trợn mắt, nói: “Nói bậy, tôi nhớ thời Minh, Minh Hiếu Tông Chu Hựu Đường không phải chỉ có một người vợ mà vẫn hạnh phúc mỹ mãn sao? Làm gì có vị vua nào cũng cô đơn lẻ loi chứ?"
Ông Trương giải thích tiếp: “Đúng vậy, đó là vì ông ấy biết cách hóa giải trắc trở trong số mệnh của mình.
Nếu không, những đạo sĩ như chúng tôi làm sao có cơm ăn chứ?”
Tần Minh chợt hiểu ra, hỏi: “Ý của ông là tôi phải hóa giải, như vậy thì tôi có thể tránh khỏi cô đơn lẻ loi? Ở bên bạn gái tôi lần nữa?”
Nhưng Tần Minh lại do dự, nói: “Nhưng cô ấy bị ung thư, còn là giai đoạn cuối.
Tôi không chê sau này cô ấy trở nên xấu xí, nhưng cô ấy luôn trốn tránh tôi, chúng tôi thật sự có thể ở bên nhau sao?”
Ông Trương cười híp mắt: “Cậu có thể lên mạng tra, vẫn có trường hợp điều trị thành công bệnh AIDS, huống hồ là ung thư, việc do người làm ra.
Con người ấy à, vốn là sự tồn tại trái với ý trời, bởi vì thứ cậu muốn có thì ông trời sẽ không bao giờ cho cậu.
Cậu không làm trái ý trời thì trời sẽ tiêu diệt cậu.”
Tần Minh cau mày, nói: “Sao ông nói cứ như tiểu thuyết huyền huyễn vậy?”
“Đúng vậy, giống thế đấy.” Ông Trương bấm đốt ngón tay tính gì đó rồi nói tiếp: “Mặc dù cậu có tướng làm vua, tương lai chắc chắn không tầm thường, nhưng đồng thời hậu cung thiếu thốn.
Mặc dù có vài cuộc tình khắc cốt ghi tâm, nhưng cũng chẳng đi đến đâu.
Kết quả tốt nhất cũng là vợ chồng duyên ngắn, con cái nghiệt dài.”
Tần Minh liếm đôi môi khô khốc, nói thế này có nghĩa kết quả tốt nhất của anh là gà trống nuôi con, còn vợ thì chết sớm, con cái trưởng thành rồi còn oán hận anh.
Tần Minh cảm thấy những gì ông thầy bói này nói đều khớp với hoàn cảnh hiện tại của anh.
Anh là người giàu nhất thế giới, nằm trong tay cả một đế chế kinh doanh khổng lồ, thậm chí huyết mạch kinh tế của một vài quốc gia nhỏ cũng là chuyện của Tần Minh.
Điều này còn khoa trương hơn cả vua của thời cổ đại.
Mà anh thì có nhiều kẻ thù, có thể đời anh sẽ bị ám sát, có lẽ vợ anh sẽ vì anh có gặp tai nạn rồi ra đi.
Có thể tương lai anh sẽ rất bận, bận đến mức không có nhiều thời gian để ở bên cạnh con cái, từ đó sẽ ầm ĩ đến mức không vui với các con.
Tần Minh nói: “Vậy ông nói xem tôi phải hóa giải thế nào mới có thể ở bên bạn gái tôi? Ông muốn bao nhiêu tiền? Tôi có thể cho ông.”
Ông Trương lắc đầu, nói: “Thế này đi, cậu nói ngày sinh và họ tên của cậu cho tôi, phải chính xác mới được.”
Tần Minh nói ngày sinh của mình cho ông Trương, cũng là ngày sinh bát tự thường được dùng trong bói cổ đại.
Ông Trương suy nghĩ một hồi, sau đó vuốt râu nói: “Số mệnh của cậu thực sự phức tạp, không biết nên nói là tốt hay không tốt nữa, thú vị thật.
Tần Minh ngờ vực: “Ông có ý gì thế?”
Ông Trương nói: "Không có gì, trắc trở trong số mệnh của cậu không khó để hóa giải.
Nhóc con, cậu gặp được quý nhân của cậu chưa?"
Tần Minh cau mày, nói: “Ừm, chưa.
Không phải, người thế nào mới được xem là quý nhân?”
Ông Trương nói: “Vẫn chưa gặp được sao? Vậy tôi có thể giới thiệu cho cậu, mặc dù mệnh của cậu phức tạp, nhiều tai họa.
Nhưng tướng mạo của cậu tốt, rất nhiều chuyện đều có thể biến dữ hóa lành, nhưng lại giống như rồng bị nhốt trong giếng cạn, có nghĩa là tài năng bị hạn chế bởi mỗi trường.
Nếu có quý nhân giúp đỡ thì có thể lên như diều gặp gió.”
Tần Minh hỏi: "Ý gì vậy?”
Ông Trương nói: “Ý của tôi là giới thiệu cho cậu một việc, sau khi xong việc thì hậu cung của cậu có thể sáng sủa hơn, có thể tìm được tình yêu đích thực, kết cục răng long đầu bạc thay cho cô độc đến già”
Tần Minh hỏi: “Chuyện gì? Ông nói đi, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa hay vi phạm pháp luật là được.
Ông Trương bấm đốt ngón tay, nói: “Vẫn chưa đến lúc, khi nào thời cơ chín muồi tôi sẽ nói cho cậu biết, cậu về trước đi.
Tần Minh buồn bực: “Ôi, ông đừng nói một nửa thế chứ.
Ông sợ tôi không có tiền à? Chỉ cần tôi có thể ở bên bạn gái tôi thôi, ông muốn bao nhiêu cứ nói đi."
Ông Trương viết một dãy số điện thoại đưa cho Tần Minh: “Nếu cậu thật sự muốn thay đổi trắc trở trong số mệnh của cậu thì ngày mai liên lạc với người này.
Đối phương sẽ hiểu là chuyện gì.
Ông thầy bói đi rồi, lái chiếc Porsche ung dung rời đi.
Tần Minh cầm dãy số điện thoại trong tay, lúc này trong lòng anh đã tin đến chín mươi chín phần trăm luôn rồi.
Anh quyết định thử, chỉ cần có thể khiến Nhiếp Hải Đường quay về bên anh thì mê tín một lần có làm sao.
Có mục tiêu và phương hướng, Tần Minh cũng lấy lại tinh thần.
Anh nghĩ, với tài chính và khả năng hiện tại của anh thì có gì là không thể hoàn thành chứ?
Chỉ cần hoàn thành được thử thách mà ông thầy bói họ Trương nói thì có thể giải quyết được trắc trở trong số mệnh của anh, anh có thể ở bên Nhiếp Hải Đường một lần nữa.
Hôm sau, Tần Minh tan học thì lập tức gọi vào dãy số mà ông Trương đưa.
Ở đầu kia điện thoại, một người đàn ông trung niên lên tiếng hỏi trước: “Alo? Là người Trương chân nhân giới thiệu phải không?”
Tần Minh ngờ vực: “Sao ông biết? Ông đang đợi tôi?”
Người đàn ông đầu kia nói: "Đúng vậy.
Một tuần trước, nhà tôi xảy ra chút chuyện, Trương chân nhân nghĩ cách giúp tôi giải quyết vấn đề, cũng nhờ tôi may mắn, Trương chân nhân nói số mệnh vẫn chưa đến đường cùng, hôm nay có bước ngoặt, sẽ có người liên lạc với tôi.
Tôi đợi cuộc điện thoại này cả buổi sáng rồi.”
Tần Minh hoang mang: “Thần kỳ như vậy sao? Chiếc Porsche của ông già đó là ông tặng à? Chắc không phải các người hợp mưu lừa tôi đấy chứ?”
Người đàn ông đầu kia điện thoại nói một cách đầy tự tin: “Lừa cậu? Ha ha, cậu có gì đáng để tôi lừa cậu chứ? Tôi con cái đầy đủ, gia tài bạc triệu, là một trong một trăm công ty hàng đầu cả nước.
Tần Minh bĩu môi, ông đây còn giàu nhất thế giới, ông thì là cái thá gì, còn chẳng bằng cọng lông của tôi.
Có điều, Tần Minh hỏi như vậy cũng đã xua đi rất nhiều nghi ngờ.
Anh hỏi: “Ông thầy bói họ Trương đó nói tôi làm một số việc cho ông, ông muốn tôi làm gì?"
Người đàn ông trong điện thoại nói: “Được rồi, cậu đã đồng ý thì gặp nhau nói chuyện.
Cậu ở đâu? Tôi ở tỉnh Việt thành phố Quảng tôi có thể cho người đến đón cậu.”
Tần Minh hơi bất ngờ, nói: “Trùng hợp vậy, tôi ở đại học công nghệ tỉnh Hoa, làng đại học thành phố Quảng.
Người đàn ông trong điện thoại nói tiếp: “Được, tôi cho người đến đón cậu ngay, biển số xe là *xxx”
Tần Minh cúp điện thoại, trong lòng hơi thấp thỏm, nhớ đến Nhiếp Hải Đường, chắc bây giờ cô đang tiếp nhận điều trị rồi.
Lúc này, ở một nơi nào đó của nước Đức - châu Âu.
Nhiếp Hải Đường theo mẹ đến một lâu đài cổ kính, suốt quãng đường, người giúp việc của lâu đài cúi đầu chào hai người.
Nhiếp Hải Đường vô cùng tò mò, hỏi: “Mẹ, chẳng phải chúng ta đến bệnh viện Heidelberg nổi tiếng nhất ở đây à? Sao lại đến lâu đài này? Lẽ nào bác sĩ đó là chủ của tòa lâu đài này à?"
Bà Nhiếp đi về phía trước, nói: “Không phải, lâu đài này của một gia đình nhiều tiền nước ta mua lại.
Đối phương rất giàu có, ông ta có bốn người con trai, tuổi cũng hai mươi trở lên.
Đúng lúc cả nhà họ đang đi nghỉ ở đây, hôm nay hẹn chúng ta đến xem mặt"
Nhiếp Hải Đường cau mày: “Con đã bệnh thành thế này rồi mà mẹ còn muốn lợi dụng con để kiếm lợi ích cho gia đình sao?”
Bè Nhiếp quay lại, vuốt má Nhiếp Hải Đường, nói: “Con gái ngốc, con không hề bệnh, báo cáo kiểm tra sức khỏe đó là giả.
Mẹ không thể nhìn con chịu khổ cả đời với thằng Tần Minh nghèo kiết xác đó được.”
Chát!
Đột nhiên, trong lâu đài vang lên một âm thanh chói tai..
/1178
|