Mộc Tiêu Kiều mặc chiếc váy dài công sở thời thượng, đi đi lại lại trước cổng công ty trách nhiệm hữu hạn thời trang Kiều Chính.
Thỉnh thoảng cô ta lại nhìn đồng hồ Cartier trên cổ tay, thời gian không còn nhiều nữa, khách hàng đã chờ tới mức mất kiên nhẫn mà Tần Minh vẫn chưa tới.
“Đồ vô dụng.
Khuôn mặt trắng nõn của Mộc Tiêu Kiều đã hiện lên tia phẫn nộ.
Đúng lúc này, điện thoại của Mộc Tiêu Kiều đổ chuông, là mẹ cô ta - Hứa Thục Lan gọi tới hỏi: “A lô con gái, cặp công văn đã đưa tới chưa?”
Mộc Tiêu Kiều tức không có chỗ trút giận: “Vẫn chưa a.
Mẹ à, sao mẹ lại để cho anh ta làm việc này chứ? Người này...!mẹ cũng nghe Lý Mộng, bạn gái của anh trai nói rồi đó, anh ta không chỉ là tên đều bội tình bạc nghĩa mà còn là một tên mọt sách chỉ biết học.
Trước kia anh ta là shipper, rửa bát thuê, sợ là anh ta muốn tiết kiệm chút tiền taxi nên chạy bộ tới đây ấy.
Chẳng phải như này là đang làm chậm trễ tiến độ công việc của con sao?”
Hứa Thục Lan bảo: “Ôi chao con gái yêu của mẹ, đừng hoảng, việc kinh doanh không được lần này thì còn lần sau.
Nếu mối làm ăn này mà thất bại thì con cứ mắng cậu ta, sỉ nhục cậu ta.
Tên vô dụng này có chút chuyện mà cũng chẳng làm được, phải giày vò cậu ta một chút."
Vút.
Bỗng nhiên Mộc Tiêu Kiều ngẩng đầu lên trông thấy một chiếc Mercedes-Benz phóng như bay tới.
Lúc này trên đường có rất nhiều xe, nhưng chiếc xe ấy lại như đang ở nơi không người, không chỉ phóng nhanh mà tốc độ tránh xe của nó còn nhanh hơn, cuối cùng nó trượt bánh sau, đuôi xe xoay một nửa vòng cung, tăng tốc ở khúc cua, để lại một vệt dài trên đường, nhưng chiếc xe ấy lại vững vàng dừng trước mặt Mộc Tiêu Kiều.
Trong xe, A Long nói với vẻ tự hào: “Đoạn đường ba mươi phút rút về còn tám phút, không để cậu chủ đến muộn chứ?”
Tần Minh vỗ vai A Long, nói: “Cũng được.”
Anh xuống xe, nhìn thấy người vợ hờ của mình đang đứng khoanh tay trước cửa, nhìn anh với ánh mắt không mấy thân thiện.
Mộc Tiêu Kiều tò mò hỏi: "Xe ở đâu ra đấy?”
Tần Minh đáp: "Xe riêng của Grab, tôi không tới muộn chứ?”
Mộc Tiêu Kiều cầm lấy cặp công văn, hừ một tiếng: “Được rồi, anh đã có thể đi
Nhưng Tần Minh lại không đi, anh nói: “Tôi đến xem nơi làm việc của vợ mình có được không?”
Mộc Tiêu Kiều lập tức dừng lại, quay đầu bực tức nói: “Anh muốn làm gì? Đừng quên anh đã ký vào thoả thuận, điều gì nên làm, điều không nên làm, nếu không sau này lúc ly hôn anh sẽ không nhận được một xu."
Tần Minh trả lời: “Sao tôi quên được chứ? Dù ở đâu nhà trai cũng phải làm cho ra dáng người ở rể, không được khiến nhà gái mất mặt, bây giờ tôi đang làm cô mất mặt ư?”
“Anh!” Mộc Tiêu Kiều phát cáu: "Sự xuất hiện của anh khiến tôi mất mặt.
Anh cũng không nghe ngóng xem danh tiếng của Mộc Tiêu Kiều tôi ở thành phố Quảng này thế nào, nếu để người ngoài biết tôi có một người chồng vô dụng tới ở rể như anh thì tôi sẽ bị cười nhạo đến mức nào? Anh không cần mặt mũi, nhưng tôi cần!”
Tần Minh cười ranh mãnh nói: “Cô không tôn trọng tôi thì làm sao tôi cho cô mặt mũi được? Hình như nhà họ Mộc cô muốn lấy tôi về để trừ vận xui mà, vậy chúng ta ly hôn đi, đảm bảo sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa, đi đi.”
“Anh!” Mộc Tiêu Kiều tức giận giậm chân: “Anh có phải đàn ông không? Suốt ngày lấy chuyện này ra để uy hiếp tôi.
Ông nội tôi chết anh vui lắm phải không?”
Lòng Tần Minh nảy lên một suy nghĩ, chuyện này thì liên quan gì đến ông nội cô ta?
Nhưng Tần Minh sẽ không bỏ qua cơ hội này, anh ở rể tại nhà họ Mộc đúng là để giải quyết vấn đề bế tắc cuộc đời, làm trái ý trời để thay đổi vận mệnh.
Nhưng anh cũng không phải người dễ bắt nạt, suốt ngày bị khinh bỉ và chế giễu không phải điều anh muốn.
Thậm chí Tần Minh còn cảm thấy đây vốn dĩ là việc đôi bên cùng có lợi, anh nên nhận được sự tôn trọng tối thiểu.
Chỉ tiếc là Mộc Hạo không nói hết sự thật cho những người còn lại của nhà họ Mộc, nhưng Mộc Tiêu Kiều biết chuyện đổi vận này, vì vậy cô ta càng không nên phân biệt đối xử với Tần Minh mới đúng.
Tần Minh nói: "Nếu cô đã biết thì càng nên làm ra dáng vẻ cả một người vợ, dù là ra vẻ thôi cũng được, chứ không phải suốt ngày coi tôi như kẻ thù giết ba.
Mà hình như là nhà họ Mộc cô tìm đến tôi trước đấy.”
Mộc Tiêu Kiều cắn môi, nhíu chặt lông mày, sao cô ta lại cảm thấy Tần Minh hơi khó đối phó nhỉ?
Cô ta nghĩ thầm: “Lý Mộng nói anh ta là đồ bỏ đi bám váy đàn bà, bây giờ thành phố Quảng cũng đang đồn Nhiếp Hải Đường đá anh ta, nhưng mình lại thấy anh ta rất mưu mô."
Mộc Tiêu Kiều bảo: “Bây giờ không phải lúc để tranh cãi với anh, anh muốn tham quan công ty thì cứ tham quan thoải mái đi.
Nhưng tôi nói cho anh biết, ngoại trừ ở nhà thì không được để người ngoài biết quan hệ của chúng ta."
Mục đích của Tần Minh đã đạt được nên anh dừng lại, anh cũng chẳng muốn bị hiểu lầm là mình đã kết hôn.
Dù sao chuyện ở rể nhà họ Mộc cũng nên kết thúc sớm thôi.
Mộc Tiêu Kiều nhờ một cô gái trẻ ở quầy lễ tân tiếp đón anh, đưa anh đi tham quan công ty.
Tần Minh được bà chủ đích thân đưa tới, còn cầm tài liệu quan trọng mà bà chủ để quên ở nhà đến, khả năng quan sát của cô nhân viên lễ tân rất tốt, cô ta lập tức suy đoán người này có phải em trai bà chủ hay không?
“Chào anh, tôi là Tiểu Lệ, anh tên gì ạ?”
“Tần Minh."
“Ồ, tôi có thể hỏi anh một câu được không? Anh và bà chủ chúng tôi có quan hệ gì vậy? Sao anh lại cầm tài liệu quan trọng của cô ấy thế?” Nhân viên lễ tân nhíu mày, người này không cùng họ với bà chủ, không phải em trai thì là quan hệ gì đây?
Tần Minh đáp lời: “Chẳng có quan hệ gì cả, chân chạy vặt thôi.”
Nhân viên lễ tân lập tức lườm anh, người làm hả? Cô ta đã lãng phí biểu cảm của mình rồi.
Cô ta bảo: “Đây là đại sảnh của chúng tôi, đây là thang máy, anh có thể thoải mái đi lại, tôi còn bận việc nữa.”
Tần Minh nghiêng đầu, công việc của nhân viên lễ tân dễ làm nhỉ? Chỉ giới thiệu sơ qua một chút là xong hả?
Toà nhà này gồm tám tầng, cả toà nhà đều đứng tên Mộc Tiêu Kiều.
Tần Minh quan sát những bộ trang phục mốt và tác phẩm kỳ lạ mà anh không thể hiểu nổi, bất giác anh đã tới tầng cao nhất của toà nhà.
Ở đây có rất nhiều người, ai nấy đều rất bận rộn, người vẽ tranh, người đưa tài liệu, không ai quan tâm đến Tần Minh.
Tần Minh tham quan xong cảm thấy không có gì thú vị, anh đang định về thì vừa hay tới phòng họp, anh nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Mộc Tiêu Kiều: “Chu Thịnh Văn, ông có ý gì? Mấy tiếng nữa mới tới buổi trưa mà ông đã muốn đi ăn rồi?”
Sau đó anh nghe thấy giọng nói kiêu ngạo, đắc ý của một người đàn ông.
“Cô Mộc, đơn hàng của tôi là đơn hàng lớn.
Hợp tác với tôi thì những bộ trang phục công ty có thiết kế mới được trình diễn trên các sàn diễn thời trang cao cấp nhất trong nước, cũng không có nhiều công ty được tham gia đâu.
Hơn nữa, mặc dù thương hiệu xa xỉ của cô nổi tiếng, nhưng lượng người tiêu dùng đã đạt đến giới hạn từ lâu, chỉ dựa vào kinh doanh trên mạng để trở nên nổi tiếng, không có lượng tiêu thụ là chưa đủ.
Trừ khi tham gia các buổi trình diễn thời trang hàng đầu thì không còn con đường nào khác.
Trong tay tôi có tài nguyên và cơ hội, cô chỉ đi ăn riêng với tôi một bữa trưa thôi thì có gì khó?”
Tần Minh đến gần khe cửa nhìn lén vào trong.
Mộc Tiêu Kiều ngồi một bên, trên bàn chính giữa hai người đặt một xấp bản vẽ và tài liệu vẫn chưa động đến, đối diện cô ta là một người đàn ông trung niên nhã nhặn, đeo kính, ông ta là Chu Thịnh Văn.
Trên môi ông ta là nụ cười của kẻ chiến thắng, ánh sáng phản chiếu từ cặp kính ông ta mang lại cho người khác cảm giác rất u ám.
Mộc Tiêu Kiều lưỡng lự một lúc lâu, cuối cùng trước áp lực kinh doanh của công ty, cô ta vẫn gật đầu: “Nếu chỉ đi ăn riêng với nhau một bữa thôi thì được, nhưng tôi sẽ bảo tài xế của mình đưa tới đó.”
Tần Minh nói thầm trong lòng: “Chậc chậc, quy tắc ngầm, đi ăn riêng đồng nghĩa với việc bị chuốc say, say rồi sẽ bị đụ, đụ xong coi như vụ làm ăn thành công.”
Anh nhún vai, nói một cách dửng dưng: “Không phải việc của mình, lượn thôi.”
Nhưng Tần Minh còn chưa ra khỏi cửa toà nhà thì Mộc Tiêu Kiều đã gọi cho anh: “Anh vẫn chưa đi chứ? Ở lại công ty đi, lát nữa lái xe đi ăn cùng tôi.”
Tần Minh suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải có đi ăn với người ta để ký hợp đồng à? Tôi đi chẳng phải là quấy rầy cô sao? Chúng ta chỉ là chồng hờ vợ tạm thôi.”
Mộc Tiêu Kiều nổi nóng: “Tần Minh, tên khốn kiếp, anh nghe lén tôi họp à? Anh ăn cơm của tôi, ở nhà tôi, dùng đồ của tôi, giúp tôi một việc có tính là gì? Hơn nữa chúng ta là vợ chồng hợp pháp, đi ăn trưa cùng tôi một bữa, anh có đi không?”
Tần Minh khó chịu, có ai nhờ cậy người khác mà có thái độ này không?
Anh nói một cách kiên quyết: "Ba cô nói cô đã có người mình thích rồi, cô gọi người cô thích tới giúp không phải là được rồi sao? Đừng nói tới chuyện vợ chồng, cô có coi tôi là chồng không? Đến chút tôn trọng tối thiểu nhất cũng chẳng có.
Tôi mang tài liệu đến cho cô mà cô cũng chẳng nói gì, cô đã nói cảm ơn tôi tiếng nào chưa?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng, một lúc lâu Mộc Tiêu Kiều mới nói: “Không giúp thì thôi, anh thực sự cho rằng mình quan trọng đến thế à? Anh chỉ là một tên giẻ rách hèn nhát mà thôi."
Tần Minh cúp máy nhưng lại không kìm được gọi cho Thích Minh Huy, anh ra lệnh: “Minh Huy, điều tra giúp tôi một người tên Chu Thịnh Văn, tìm vài người theo dõi hành tung của ông ta."
Làm xong mấy việc này, Tần Minh đắc ý nhếch môi: “Lần này hẳn là có thể thấy người Mộc Tiêu Kiều thích là ai rồi, lấy cuộc hôn nhân này ra đe doạ, sau này cô ta sẽ phải thay đổi thái độ với mình, coi mình như ông lớn mà hầu hạ.
Hừ, hừ, mình đúng là thiên tài.”.
/1178
|