“Ừm?” Sáng sớm hôm sau, lúc Tần Minh tỉnh lại thì cảm thấy có một cơ thể phụ nữ mềm mại đang đè lên người mình.
Anh khẽ cử động tay, mò tới một mái tóc đen nhánh, mới phát hiện sao tự dưng Trương Tiểu Nghiên lại nằm sấp trong ngực mình mà ngủ thiếp đi thế này?
Tướng ngủ của Trương Tiểu Nghiên rất đáng yêu, hai tay ôm lấy vai Tần Minh, còn khẽ cọ sát giống như con mèo con.
Có lẽ do thấy là Tần Minh nên cô ấy rất yên tâm, lại nhằm mắt ngủ tiếp.
“A!” Trương Tiểu Nghiên đột nhiên cảm thấy bị cái gì đó cứng rắn chọc lên người mình, lập tức tỉnh lại.
Thấy Tần Minh nhìn mình, cô ấy thẹn thùng vội vàng đứng lên, hơi bối rối nói: “Tớ, cậu, Tần Minh, sao cậu lại chạy đến chỗ tớ chứ.”
Tần Minh hơi xấu hổ, mới sáng sớm đã nổi lên phản ứng sinh lý, chuyện này đâu thể trách anh được?
Anh gãi đầu, đáp: “Tối hôm qua tớ đã ngủ ở đây rồi.”
Trương Tiểu Nghiên biết rõ chuyện này không liên quan đến Tần Minh, cô ấy len lén liếc đũng quần Tần Minh.
Vừa nãy cô ấy bị thứ kia chọc, thẹn thùng nói: "Vậy, vậy nửa đêm cậu vụng trộm kéo tớ tới làm cái gì.”
Tần Minh thật sự dở khóc dở cười, nửa đêm anh cũng không hề tỉnh giấc mà.
Nhưng hai người cũng không hỏi chuyện này đến cùng, rửa mặt xong thì đoàn tàu cũng đến trạm.
Tần Minh vừa xuống tàu thì nhận được điện thoại của Tất Nguyên: “Cậu chủ, đã chuẩn bị xong xe rồi.
Nơi đó cũng đã bố trí lưới bảo vệ, cậu chủ có thể yên tâm du lịch."
“Ừm, vất vả rồi.” Tần Minh tùy ý đáp lời: “Chưa chắc tôi đã ngồi xe mà các anh đã chuẩn bị đâu.”
Tần Minh ra đứng cùng Trương Tiểu Nghiên, Ôn Thiến và Dương Uy nhanh chóng đuổi theo.
Ôn Thiến mời cực kỳ nhiệt tình: “Ấy ấy ấy, Tiểu Nghiên, Tần Minh, đi cùng nhé.
Chúng ta cùng đường, đều đến trấn trên cả.”
Dương Uy lại lạnh nhạt một cách lạ thường, còn có chút khó chịu.
Biểu hiện kiên cường của Tần Minh ngày hôm qua đã làm hạ thấp hắn ta, hắn ta có thể nhận thấy bạn gái Ôn Thiến đã thay đổi thái độ với cậu ta.
Hơn nữa, hôm qua Tần Minh lấy ra tấm thẻ đen thần bí kia cũng làm thân phận của cậu ta trở nên khó phân biệt.
Hắn ta rất sợ, sợ hãi tên giẻ rách Tần Minh kia lại đột nhiên có tài sản vượt xa hắn ta, khiến hắn ta không còn chút mặt mũi nào trước mặt Tần Minh.
Trương Tiểu Nghiên nổi nóng, cô ấy nói: “Ôn Thiến, hôm qua cô đối xử với tôi như thế nào? Hôm nay lại có ý tốt tới lôi kéo làm quen hả?"
“Tiểu Nghiên, tôi sai rồi.” Ôn Thiến lập tức bật khóc, cầu xin một cách vô cùng đáng thương: “Cậu tha thứ cho tôi đi được không? Chúng ta là đồng hương, hai nhà chúng ta cũng là hàng xóm.
Lúc ấy tôi sợ đến mất mật, hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ.
Dương Uy lại không cứu tôi, tôi, tôi cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, tôi biết sai rồi.”
Dương Uy đứng cạnh nghe thế thì sắc mặt càng khó coi hơn.
Thế nhưng Tần Minh lại hiểu cho Ôn Thiến, một cô gái mà gặp phải cướp thì cũng sợ muốn chết rồi, lúc ấy còn sắp bị kéo vào toilet và bị xâm phạm, chắc cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Trương Tiểu Nghiên nhìn Tần Minh một cái xin giúp đỡ, muốn Tần Minh quyết định giúp mình.
Ôn Thiến thấy thể lập tức tiến lên, bắt lấy tay Tần Minh, nói: “Tôi cầu xin anh đấy Tần Minh, hôm qua là thái độ của tôi không tốt, tôi thật sự xin lỗi.
Thật ra là do tôi đố kỵ anh quá xuất sắc nên mới cố ý hạ thấp anh, xin anh đừng để bụng.
Cầu xin anh tha thứ cho tôi, có được không? Nếu không chờ lát nữa bạn của tôi lái xe tới đón tôi, tôi đưa các anh cùng về trấn trên, giữa trưa xin các anh ăn một bữa cơm xin lỗi, có được không?”
Tần Minh bình thản nói: “Chúng tôi còn có việc, chuyện này để sau rồi nói.
Đi thôi, Tiểu Nghiên.”
Ý tử của Tần Minh rất rõ ràng, tuyệt giao.
Trương Tiểu Nghiên cũng gật đầu nói: “Chúng tôi muốn đi tham gia hôn lễ bạn của ông chủ Tần Minh, cậu ấy còn có việc cần làm.
Giờ không rảnh để để ý tới cô đâu.”
Ôn Thiến sững sờ: “Ông chủ của Tần Minh? Anh đã đi làm rồi sao?"
Tần Minh tùy ý ứng phó nói: “Thực tập thôi.” Trong lòng Dương Uy hơi sốc, tò mò hỏi:
“Tấm thẻ đen thần bí kia là của ông chủ cậu sao?”
Tần Minh cười một tiếng vui đùa: "Đương nhiên là của ông chủ tôi rồi, ông ấy bảo tôi đi mua vài món quà, lát nữa tôi còn phải đi giao quà tặng tiền nữa, không rảnh đi chơi với các người đâu.”
Dương Uy truy hỏi: “Không phải, ý cậu là, tấm thẻ đen thần bí kia là do ông chủ của cậu sai cậu đến Phượng Dương làm việc, nên tạm thời đưa cho cậu dùng đúng không?”
Tần Minh nói: “Xem như thế đi."
Ôn Thiến sững sờ, cực kỳ thất vọng, còn tưởng rằng Tần Minh là nhà giàu giấu nghề, hóa ra chỉ là người làm công chạy chân thôi à?
Cô ta lập tức buông lỏng tay Tần Minh ra, hỏi: “Tấm thẻ kia không phải của anh à? Anh chỉ là người làm thuế?”
Tần Minh nói: “Những gì nên nói vừa nãy tôi đã nói hết rồi.”
Tâm lý của Dương Uy cũng buông lỏng hơn, giống như áp lực trên người đã biến mất vậy.
Tần Minh vẫn là Tần Minh kia, một tên giả rách, chỉ biết cầm đồ của người khác ra oai mà thôi.
Trên mặt hắn ta có một chút vui mừng, hưng phấn nói: “Vậy cũng lợi hại lắm rồi, đi theo một ông chủ lợi hại như vậy, chậc chậc, Tần Minh, cố gắng làm công việc như vậy sẽ rất có tiền đồ”
Ôn Thiến bỗng nhiên trở nên kiêu căng, ghét bỏ nói: “Thôi đi, cái đồ, tôi còn tưởng anh có chỗ dựa gì hơn người cơ, hóa ra là cáo mượn oai hùm, ỷ vào tấm thẻ đen thần bí của ông chủ để tán gái, hóa ra cũng chỉ là một tên chạy chân cho người ta.
Tôi nói này, hình như anh dối trá quá rồi đấy nhỉ? Anh không chỉ lừa gạt tôi, còn lừa tình Tiểu Nghiên của chúng tôi.”
Trương Tiểu Nghiên trợn trắng hai mắt, ôm lấy cánh tay Tần Minh, nói: “Ai cần cô lo?”
Ôn Thiến lập tức xụ mặt, nói: “Trương Tiểu Nghiên, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, tránh cho cô bị người ta lừa gạt.
Cô nhìn tên Thần Minh này đi, quần áo là được người khác tặng, ra ngoài giải quyết việc công còn gạt cô, ai không biết còn tưởng rằng anh ta thật lòng muốn đưa cô về nhà cơ.
Kết quả là anh ta cầm tấm thẻ đen ra oai, chậc chậc, người này vừa không thành thật lại vừa dối trá, sao cô lại không nghe tôi khuyên chứ?”
Trương Tiểu Nghiên tức giận đến nỗi bó tay rồi, nói: “Cô không được sỉ nhục Tần Minh, cô không xứng.”
Dương Uy khuyên: “Thôi đi Ôn Thiến, người ta tình nguyện, chúng ta không quản được.
Bọn họ còn phải làm việc, cũng không phải tới chơi.
Ôn Thiến quở trách nói: “Haiz, đúng là không phân biệt tốt xấu, không biết ai là người thật lòng.
Được rồi, được rồi, trưa nay ăn một bữa cơm với nhau đi.”
Tần Minh im lặng nói: “Tôi đã nói chúng tôi có việc rồi.”
Ôn Thiến liếc mắt, nói “Ăn một bữa cơm thì mất bao lâu? Cũng đâu ai bắt anh trả tiền, đúng là hẹp hòi.
Anh không đến, biết đâu Tiểu Nghiên người ta muốn đến thì sao? Mặc dù tạm thời A Uy nhà chúng tôi chưa đòi được tiền, nhưng người trong nhà sẽ lại cho anh ấy tiền thôi.
Một bữa cơm tính là gì, A Uy là con nhà giàu chính hiệu đấy.
Trương Tiểu Nghiên, chờ lát nữa đều là bạn bè thời trung học, cô không nể mặt chúng tôi sao?”
Dương Uy cũng nói: “Tần Minh, đi cùng đi, cũng không muộn đầu.
Tôi cũng muốn nhân dịp này để hoà giải chuyện trước kia một chút.
Tôi với Lý Mộng cũng chia tay rồi, cậu không cần phải ghi nhớ chuyện trước kia làm gì, đúng không?”
Trương Tiểu Nghiên chống nạnh hai tay, tức giận nói: “Dương Uy, đúng là cái gì cậu cũng dám nói.
Đừng không biết xấu hổ như vậy.”
"Xùy..."
Lúc bốn người đang nói chuyện, một chiếc xe BMW gào thét đi đến, dừng ngay ở ven đường.
Cửa xe mở ra, một người đẹp ăn mặc quần áo gợi cảm tách đùi ra, cầm cán quay phim, bật livestream rồi xuống xe, bên cạnh còn có một nữ trợ lý đang che ô cho cô ta.
Cô gái kia cầm điện thoại nói: “Đến rồi, đến rồi, hôm nay gặp mặt với chị em trước kia.
Năm đó cô ta là một trong hai hoa khôi của trường tôi, đợi chút nữa mọi người nhìn là biết.
Hôm nay đúng là người đẹp nhiều như mây, chắc chắn mọi người sẽ được mở rộng tầm mắt, hoa mắt luôn.”
Trương Tiểu Nghiên nhìn người vừa đến kia, nhưởng mày, nói với Tần Minh nói: "Cô ta là Vương Ngọc Tú, trước kia là bạn cùng bàn của tớ.
Lúc đầu quan hệ của bọn tớ rất tốt, nhưng về sau...!Hình như bây giờ cô ta cũng là streamer của Douyu TV giống như tớ, nhưng cô ta có ký hợp đồng với một công ty.
Có điều đã ba năm rồi chúng tớ không liên lạc với nhau.”
Tần Minh hỏi: “Quan hệ không tốt sao?”
Trương Tiểu Nghiên cau mày: “Trước kia quan hệ giữa chúng tớ rất tốt, về sau tớ làm chuyện có lỗi với cô ta nên cô ta không để ý tới tớ nữa.”
Tần Minh nói: "Quên đi, xe của ông chủ tớ đang đậu ở đằng kia, chúng ta đi thôi.”
Trương Tiểu Nghiên thầm vui: “Là xe của cậu đúng không? Lại nói dối nữa rồi, hừ, để tớ chống mắt lên xem cậu có thể gạt tớ bao lâu.
Hai người đang định đi, vốn là không cùng phương hướng, nhưng Vương Ngọc Tú bỗng sải bước đi tới, ra vẻ ngạc nhiên: “Tiểu Nghiên, là cậu sao? Lâu rồi không gặp, cậu định chạy đi đâu đấy? Chẳng lẽ cậu vẫn muốn trốn tránh tôi sao?”
Trương Tiểu Nghiên sững sờ, không ngờ đối phương lại tự tìm tới.
Vương Ngọc Tú nhìn Tần Minh đang đứng bên cạnh, cười đùa nói: “Chẳng lẽ cậu sợ tôi nói chuyện trước kia ra, dọa bạn trai cậu chạy mất?".
/1178
|