Chú Vũ giải thích: "Phong bì đỏ là tập tục đặc biệt của thôn Phượng Đầu chúng tôi, những người lớn tuổi chuyên cho những đôi tình nhân trong đám cưới.
Đây là một lời chúc phúc, mong cho đôi tình nhân trẻ cũng có thể sớm ngày làm đám cưới.
Cậu nhận được càng nhiều, tất nhiên chúc phúc cũng càng nhiều hơn." "Hả?" Tần Minh kinh ngạc và nhìn cái túi phồng lên của mình.
Những lời chúc phúc này thật sự không nhỏ đâu.
Anh lại nhìn sang Trương Tiểu Nghiên đang đỏ mặt bên cạnh.
Cô ấy xấu hổ đến không dám ngẩng đầu nhìn người.
Bởi vì mỗi người một phong bì, số phong bì đỏ mà cô ấy bị ép nhận còn để ở trên bàn đấy.
Nhưng hai người không phải người yêu, Tần Minh chỉ muốn có bạn đi cùng mới hẹn Trương Tiểu Nghiên thôi.
Trong lòng anh cũng thấy xấu hổ khi hại cô ấy bị hiểu nhầm như vậy.
Tần Minh nói: "Xin lỗi Tiểu Nghiên, tớ không biết chuyện này."
Trương Tiểu Nghiên mím môi, thẹn thùng nói: "Tớ...!tớ cũng đoán được cậu không biết thôn Phượng Đầu có quy định này.
Nhưng không sao, cậu không phải người ở đây, tớ sẽ không để ý.
Hơn nữa, chẳng phải cậu đã chia...
Đột nhiên, bên cạnh có tiếng mắng: "ối, Tiểu Nghiên, sao con về mà chẳng nói tiếng nào vậy? Sao con lại ngồi ở bàn chủ nhà thế?"
Trương Tiểu Nghiên nhìn thấy người tới là mẹ mình thì vội đứng lên: "Mẹ, sao mẹ cũng tới đây?"
Mẹ Trương Tiểu Nghiên nói: "Con trai chị em tốt của mẹ cưới vợ, mẹ cũng được mời mà.
Nhưng con đấy, sao con nhận được nhiều phong bì đỏ như vậy? Còn ngồi ở bàn chủ nhà nữa?"
Trương Tiểu Nghiên đỏ mặt.
Giờ cô ấy phải giải thích thế nào đây? Trong trường hợp này, chẳng những người giải thích lúng túng mà người vừa phát phong bì đỏ còn lúng túng hơn sao?
Lúc này, cô Vũ vội vàng qua đánh tiếng: "Ôi,
Tiểu Lan bà tới rồi."
Mẹ của Trương Tiểu Nghiên khẽ nói: "Lát nữa mẹ sẽ nói chuyện với con.
Đúng rồi, tối nay con nhớ đưa người về thăm nhà đấy.
Chúc mừng chị Vũ cuối cùng cũng làm mẹ chồng.
Ủa? Con dâu chị đâu?"
Cô Vũ: "Con bé đi mời trà rồi.
Nào nào, cô ngồi bên cạnh tôi, tôi có chuyện tốt muốn nói với cô đấy."
Trương Tiểu Nghiên thấy mẹ bị kéo đi thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy thật sự không biết nên giải thích thế nào, đặc biệt là trong trường hợp này.
Tần Minh thì chẳng sao, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Sau khi đám cưới kết thúc, A Long còn muốn giữ Tần Minh ở lại nhà qua đêm để chiêu đãi đàng hoàng, nhưng anh từ chối.
Anh muốn ra ngoài tìm một khách sạn ở lại một đêm, hôm sau sẽ quay về thành phố Quảng.
Anh nói với Trương Tiểu Nghiên: "Tiểu Nghiên, tớ đưa cậu về nhé.
Tớ sẽ ngủ một đêm ở khách sạn gần đây là được rồi."
Trương Tiểu Nghiên “ồ” một tiếng, hỏi dò: "Nếu không cậu ngủ ở nhà tớ tối nay vậy? Nhà tớ có phòng khách, ra ngoài ở sẽ phải mất tiền đấy."
Tần Minh nghĩ thầm có thể tiết kiệm tiền còn được ở thoải mái thì thật sự không tệ, nên nói: "Làm vậy không quấy rầy cô chứ?"
Trương Tiểu Nghiên lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Mới không quấy rầy đâu.
Mẹ mình còn bảo mình đưa cậu về đấy."
Tần Minh đi theo Trương Tiểu Nghiên tới nhà cô ấy.
Đó là một căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách trên thành phố.
Trong nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ cô ấy là một công nhân bình thường.
Tần Minh nhìn bức ảnh đen trắng của một người đàn ông trung niên trên ban thờ, cũng đoán được ba của Trương Tiểu Nghiên mất sớm.
Không ngờ nhà cô ấy là gia đình đơn thân.
Mẹ Trương Tiểu Nghiên vô cùng nhiệt tình: "Tần Minh, nào, tới đây ngồi đi cháu"
Tần Minh có hơi câu nệ, nhìn hai mẹ con hơi giống nhau, hơn nữa có vẻ rất trẻ tuổi, mặt búp bê.
Bà hơn bốn mươi tuổi mà nhìn như hơn ba mươi, đúng là gien trội thật.
Mẹ Trương Tiểu Nghiên thấy Tần Minh uống hớp nước xong mới hỏi: "Cậu thanh niên, trong nhà cháu có mấy người?"
Tần Minh không nghĩ nhiều, nói: "Ông bà cháu đã mất, ba mẹ cháu đều là người ở đây.
Cháu có một người anh đang đầu tư mở siêu thị ở thành phố Quảng, em gái thi đại học năm nay, theo nguyện vọng một đã lên học ở thành phố Quảng" "Một nhà có tới hai sinh viên đại học à, giỏi thật"
Tần Minh lúng túng cười.
Bây giờ sinh viên đầy đất, thi trúng nguyện vọng một cũng rất bình thường, nhưng được khen như vậy vẫn hơi xấu hổ.
"Vậy nhà cháu ở đâu?"
Tần Minh trả lời: "Nhà cháu ở trấn Bạch Thủy tỉnh Quảng, đó là một địa phương nghèo, còn chưa giàu bằng Phượng Dương đâu." "Ôi, chuyện này thì có sao đâu.
Sau khi học đại học xong, chắc bọn cháu sẽ đi làm ở thành phố lớn.
Ha ha a...!cháu và Tiểu Nghiên học cùng một lớp à?"
Tần Minh thành thật đáp: "Vâng." "Ôi, vậy sau khi tốt nghiệp hai người cùng ở lại thành phố Quảng làm cũng không tệ."
Tần Minh nghiêng đầu nghĩ: Đây là vấn đề gì vậy? Nhưng anh vẫn nói: "Chiếu cố lẫn nhau thôi ạ.
Bây giờ Tiểu Nghiên rất giỏi, còn kiếm tiền nhiều hơn cháu."
Mẹ Trương Tiểu Nghiên lại hỏi: "Vậy cháu tính bao giờ thì cưới Tiểu Nghiên nhà cô ?" "Phụt...!Tần Minh nghe vậy thì phun nước ra ngoài.
Anh kinh ngạc, nhìn mẹ Trương Tiểu Nghiên với vẻ khó tin, nghĩ thầm: sao cô phát hiện ra sự xuất sắc của cháu vậy? Nhưng điều này cũng quá đột ngột nhỉ? "Mẹ!" Trương Tiểu Nghiên vội đi tới kéo mẹ, không cho bà nói lung tung.
"Ha ha." Mẹ Trương Tiểu Nghiên cười to: "Xem phản ứng của hai đứa kìa.
Mẹ đùa thôi.
Tiểu Tần nhận được nhiều phong bì đỏ trên bàn tiệc như vậy, cũng đã ám chỉ với cháu đủ nhiều rồi."
Trương Tiểu Nghiên thẹn thùng giải thích: "Mẹ...!Tần Minh không phải người ở địa phương chúng ta, cậu ấy không biết ý nghĩa của phong bì đỏ, cậu ấy có nhận cũng không hiểu đâu."
Tần Minh cũng lúng túng gãi đầu: "Thật ra chúng cháu...
Mẹ Trương Tiểu Nghiên ngắt lời: "Cô là người từng trải, bây giờ hiểu cũng vậy thôi.
Tần Minh, cho dù cháu và con gái cô đang yêu nhau cũng không thể bắt nạt con bé được.
Tuy ba nó mất sớm nhưng bọn cô cũng không phải người dễ bắt nạt đâu." Cập nhật n*hanh nhất trên ТгцyeлАРР.cом
Trương Tiểu Nghiên nghe được ba chữ "đang yêu nhau”, trong lòng chấn động nói: "Mẹ, Tần Minh không bắt nạt con, còn thường chăm sóc con đấy.
Giờ đã muộn rồi, mẹ...!mẹ nhanh đi ngủ đi.
Tần Minh cũng cần nghỉ ngơi.
Ngày mai bọn con còn phải quay về trường đấy."
Mẹ Trương Tiểu Nghiên hạ giọng: "Được rồi, được rồi, mẹ về phòng ngủ đây.
Con bé này, con chê mẹ cản trở các con đúng không? Nhưng mẹ phải nhắc con trước là không thể làm bừa đâu.
Mẹ dọn phòng khách rồi, trước khi cưới phải ngủ riêng, biết không hả?"
Trương Tiểu Nghiên hoàn toàn cạn lời.
Cô ấy không biết nên giải thích thế nào, trong lòng có cảm giác vừa ngọt ngào lại hoảng loạn.
Cô ấy thấy mẹ đi rồi, mới nói với Tần Minh: "Tần Minh, cậu đừng để ý.
Mẹ tớ là vậy đấy.
Bà...!bà hiểu nhầm về chúng ta thôi, hi vọng cậu đừng để tâm
Tần Minh mím môi, cười nói: "Không sao, bây giờ đã muộn rồi, tớ đi nghỉ trước đây.
Tần Minh đi vào phòng khách.
Anh bận rộn cả ngày nên giờ mệt mỏi không chịu được, vừa lên giường đã nghe rắc một tiếng, giường sập xuống.
"…" Hai người trợn mắt nhìn.
Sao cái giường 11 này dễ sập vậy?
Trương Tiểu Nghiên bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi Tần Minh, giường trong phòng khách này là giường cũ, có thể tại lâu quá nên...
Tần Minh gãi đầu: "Vậy thì thôi, tớ ngủ phòng khách cũng được."
Trương Tiểu Nghiên lắc đầu: "Như vậy sao được, phòng khách không có điều hòa, buổi tối nóng còn lắm muỗi, cậu sẽ không ngủ ngon được.
Nếu không, cậu qua phòng tớ đi."
Tần Minh kinh ngạc nhìn Trương Tiểu Nghiên.
Lời mời này thật sự không tốt lắm đâu?
Anh cảm thấy mình là thằng đàn ông bình thường, nhỡ không kìm chế được thì phải làm sao?
Anh vội lắc đầu: "Không không không, tớ vẫn ngủ phòng khách thì hơn."
Trương Tiểu Nghiên kiên quyết nói: "Vậy không được.
Mẹ tớ biết còn chẳng mắng chết tớ à? Tớ ngủ phòng khách, cậu ngủ phòng tớ đi."
Tần Minh nheo mắt.
Vậy không phải là giọng khách át giọng chủ à? Đuổi chủ tới phòng khách, còn mình chiếm giường chủ.
Đây tính là chuyện gì chứ? Vậy còn chẳng bằng ra ngoài khách sạn.
Anh gãi đầu nói: "Nếu không tớ trải chiếu ngủ trong phòng cậu là được.
Có điều hòa cũng đủ mát rồi."
Trương Tiểu Nghiên gật đầu nói: "Ừ, vậy cũng được."
Tần Minh không thường qua phòng con gái.
Trước đây, anh từng qua nhà Lý Mộng một lần, còn từng quan hệ trên giường của cô ta.
Bây giờ nhớ lại, anh luôn có cảm giác chuyện cũ như khói bay.
Phòng của Trương Tiểu Nghiên tỏa ra mùi thơm của thiếu nữ, gọn gàng và khá nhiều đồ màu hồng.
Còn nữa...!mẹ nó, Tần Minh còn vô tình nhìn thấy thứ không nên nhìn..
/1178
|