"Không, không phải.
Tiêu Kiều, em kết hôn khi nào vậy?"
Phương Lạc Hình đuổi kịp Tần Minh và Mộc Tiêu Kiều, biểu cảm của anh ta hoàn toàn thay đổi, nét mặt cứng đờ, môi run rẩy như thể cả thế giới đang chìm trong tuyệt vọng, khó hiểu nhìn Mộc Tiêu Kiều.
Mà Mộc Tiêu Kiều lạnh lùng nói với Tần Minh: "Tần Minh, anh có thể trưởng thành hơn một chút được không? Đang yên đang lành, anh kích thích anh ấy làm gì?"
Tần Minh nói: "Anh đang dạy anh ấy.
Nếu như hồi còn đi học anh ấy dám ra tay thì bây giờ sẽ không phải hối hận rồi.
Anh Phương, nếu sau này gặp được cô gái mình thích thì phải dũng cảm lên, nếu không người anh thích sẽ trở thành người phụ nữ của người khác"
Mộc Tiêu Kiều trợn mắt tức giận, Tần Minh cố ý làm cô khó chịu.
Nhưng cô lại không thể phát tác được.Mộc Tiêu Kiều nói: "Anh Phương, tôi chỉ biết ơn anh vì trước đây anh đã giúp tôi thôi.
Chuyện anh đưa tôi về khi trời mưa lần trước, vì tôi chưa từng đưa một người đàn ông nào về nên ba tôi mới hiểu lầm anh và tôi đang yêu nhau.
Cho nên tôi không thể đáp lại sự mong đợi của anh được.
Hơn nữa, bây giờ tôi đã kết hôn rồi, tôi chỉ coi anh như một người bạn bình thường mà thôi."
Câu một người bạn bình thường này khiến Phương Lạc Hình suy sụp, vì Mộc Tiêu Kiều, anh ta từ bỏ mọi thứ ở Bắc Kinh để đến thành phố Quảng, kết quả nữ thần chỉ coi anh ta như một người ban bình thường?
Anh ta khó chịu liếm môi nhìn Tần Minh, rồi lại nhìn Mộc Tiêu Kiều, nếu ánh mắt có thể giết người thì Tần Minh đã chết rất nhiều lần rồi
Mặt Phương Lạc Hình dần dần đỏ lên, tức giận chất vấn: “Mộc Tiêu Kiều, tôi theo đuổi em lâu như vậy, em cũng không có bất kỳ biểu đạt nào, hờ hờ, tôi biết rồi, hẳn là em ghét bỏ tôi, cho nên mới tìm một tấm bia để đối phó với tôi,muốn tôi mất hết hy vọng mà thôi.
Nếu hai người thật sự là vợ chồng thì hãy chứng minh cho tôi thấy đi."
Vừa dứt lời, Mộc Tiêu Kiều kéo cổ Tần Minh, ngẩng đầu hôn Tần Minh, chụt.
"Chao ôi! Môi rất mềm, son dưỡng môi còn có vị bạc hà nữa." Tần Minh bị hôn trộm rồi, anh thề rằng, nếu có phòng bị chắc chắn anh có thể tránh được.
Anh đau lòng, thời buổi bây giờ có quá nhiều nữ lưu manh, không để ý một chút sẽ bị người khác lợi dụng, làm đàn ông thật sự không dễ dàng gì.
Mộc Tiêu Kiều nói: "Anh Phương, còn cần chúng tôi lấy giấy đăng ký kết hôn ra không?"
Phương Lạc Hình dân dần sụp đổ, anh ta lắc đầu không thể tin được, từng bước lùi lại và tự lẩm bẩm một mình: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Tần Minh, rốt cuộc anh là ai? Anh có tài đức gì có thể khiến Tiêu Kiều thích anh? Anh có lai lịch gì?"Lúc này, lại có người tiến vào hội trường, vừa nhìn thấy Phương Lạc Hình liền lớn tiếng nói: "Chủ tịch Phương! Hân hạnh...!hả? Tần Minh? Sao cậu lại ở đây?"
Phương Lạc Hình nhìn người vừa bước vào, là Triệu Đông Lương, tổng giám đốc của công ty trang sức nào đó ở thành phố Quảng đã từng hợp tác trước đây, liền nói: "Ông Triệu, là ông à.
Ông cũng quen Tần Minh à?"
Triệu Đông Lương nói: "Quen chứ, cậu ta học cùng trường với con trai tôi.
Phú Quy, bạn học của con lại đến rồi."
Kể từ bữa tiệc từ thiện lần trước, sau khi Triệu Đông Lương bị Tần Minh đuổi ra ngoài hai lần và trở thành trò cười trong đám bạn bè, cả nhà Triệu Đông Lương rất hận Tần Minh, nhìn thất Tần Minh là muốn ăn thịt uống máu anh.
Phía sau đám đông, Triệu Phú Qúy kéo bạn gái Tạ Đào đến, cậu ta liếc nhìn Tần Minh rồi chế nhạo: "Ba, con nghĩ chúng ta nên chú ý đến thân phận của mình, chúng ta đều là người trong giới thượng lưu, Tần Minh là một thằng giẻ rách.Cậu ta đến đây để làm thuê, dọn dẹp vệ sinh.
Con không muốn dính dáng gì đến cậu ta nữa, sẽ mất hết đẳng cấp.
Hơn nữa, lần nào cũng chẳng có chuyện tốt đẹp gì."
Mặc dù rất ghét Tần Minh, nhưng Triệu Phú Quý cũng chưa từng giành được phần hơn trước mặt Tần Minh, cho nên cậu ta cũng không muốn dính dáng quá nhiều.
Nhất là khi nhìn thấy Mộc Tiêu Kiều bên cạnh Tần Minh, vẻ đẹp đó khiến cậu ta ghen tị cùng ngưỡng mộ.
Tại sao một thằng giẻ rách như Tần Minh luôn tán được những cô gái xinh đẹp như vậy? Tuần trước cậu ta còn giao đồ ăn đến ký túc xá của mình.
Người đẹp hay thích loại giẻ rách như vậy à? Bạch Ngọc Thuần, Trương Tiểu Nghiên, Nhiếp Hải Đường cũng như vậy, người đẹp này ở đây cũng thế.
Triệu Phú Qúy muốn hỏi, thế giới này bị làm sao vậy?
Phương Lạc Hình ngạc nhiên, nói: "Anhta là thằng giẻ rách? Sao có thể chứ?"
Triệu Đông Lương chắp tay, nói: "Chủ tịch Phương, sao tôi có thể nói dối cậu được? Nhưng, Tần Minh này là bạn học ba năm của con trai tôi, không thể quen hơn được nữa."
Tần Minh cũng nhìn thấy Triệu Phú Qúy, kẻ thù gặp nhau đều nóng mắt.
Tần Minh không thèm quan tâm đến Triệu Phú Quý, còn Triệu Phú Quý thì liên tục khoe khoang với Tạ Đào: "Lát nữa có thứ gì tốt, chúng ta cũng sẽ mua một thử.
Nếu có món đồ nhỏ nào cũng mua cho em luôn."
Tạ Đào nói: "Phú Quý, anh thật tốt với em."
Nói xong, lại kỳ quái nhìn Tần Minh nói: "Không giống người nào đó, móc ngoéo khắp nơi, tham lam phú quý, chơi bời chán rồi liền vứt bỏ, tra nam
Phương Lạc Hình vội vàng hỏi: "Chơi bời chán rồi liền vứt bỏ cái gì? Tần Minh không phải người tốt sao?"Tạ Đào nói: "Chứ còn gì nữa, em họ tôi và anh ta học cùng trường.
Trước đây anh ta còn từng theo đuổi em họ tôi, sau này lại theo đuổi một cô gái nhà giàu, còn theo đuổi được rồi ấy, nhưng giờ lại ở cùng với một cô gái mới.
Chậc chậc, càng là tra nam lại càng có nhiều người thích."
Triệu Phú Qủy nhìn thái độ của Phương Lạc Hình, hẳn là rất si mê Mộc Tiêu Kiều, giữa đường bị Tần Minh cướp mất, nên trong lòng anh ta rất phẫn uất, cậu ta nói: "Chủ tịch Phương, những lời tôi nói đều là sự thật.
Nhà Tần Minh này rất nghèo.
Hồi đó, ba bữa đều ăn bánh bao với nước lọc cả tháng.
Nhưng cái miệng của cậu ta lợi hại, dỗ dành phụ nữ khiến họ nghe lời mình.”
Phương Lạc Hình nằm chặt tay tức giận, lẩm bẩm: "Mộc Tiêu Kiều có mù quáng đến đâu cũng không thể lấy một tên khốn nạn như vậy được? Nếu cô ấy bị lừa, mình sẽ vạch trần bộ mặt thật của tên dối trá Tần Minh này."
Tần Minh cảm nhận được một ánh mắt mạnh mẽ không thể giải thích được, anhnhìn qua, cảm thấy Phương Lạc Hình đã bị Triệu Phú Quy dắt mũi rồi, nhất định là đang coi anh là kẻ thù.
Nhưng vào lúc này, buổi đấu giá sắp bắt đầu, Mộc Tiêu Kiều kéo Tần Minh vào hội trường.
Vừa ngồi xuống, Mộc Tiêu Kiều liền nói: "Nếu anh thích cái gì, tôi cũng có thể mua cho anh."
Tần Minh ừ một tiếng, không có phản ứng gì.
Thấy dáng vẻ anh như vậy, Mộc Tiêu Kiều hỏi: "Không phải anh đang ghen đấy chứ?"
Tần Minh lắc đầu, nói: "Tôi cũng không thích cô, tại sao tôi phải ghen?"
Mộc Tiêu Kiều có chút khó hiểu: "Anh ghét tôi thế à? Anh vẫn đang nhớ bạn gái cũ của mình Nhiếp Hải Đường đấy à."
Tần Minh nói thẳng: "Đúng vậy, Hải Đường rất thích cười, cô ấy cười trôngrất đẹp, giống như ánh nắng mùa xuân vậy, trong khoảng thời gian tôi bị Lý Mộng bỏ rơi, cô ấy đã sưởi ấm trái tim tôi.
Cô lấy gì để so sánh với cô ấy?"
Mộc Tiêu Kiều cắn môi, tức giận.
Cô im lặng quay đầu giận dỗi, không nhìn Tần Minh nữa, cắm đầu nhìn tài liệu quảng cáo của buổi đấu giá.
"Bức tranh nổi tiếng đầu tiên là một tác phẩm ngẫu hứng của họa sĩ nổi tiếng trong nước, ông Lãnh.
Mọi người đều biết tranh của ông Lãnh đạt đến trình độ thật giả lẫn lộn.
Dù nhìn kỹ thế nào thì nó cũng giống như bức ảnh chụp, nhưng thực ra đó là tranh do đích thân ông Lãnh vẽ.
Là một bức tranh nổi tiếng cấp quốc gia, giá khởi điểm là ba triệu, mỗi lần trả giá không được thấp hơn một trăm nghìn..."
Tần Minh cho rằng chỉ cần đợi đến khi đá Dzi được đưa ra đấu giá là được, nhưng Phương Lạc Hình bước đến chỗ hai người họ, hỏi: "Tiêu Kiều, tranh của ông Lãnh rất có giá trị sưu tầm, em có thích không? Tôi tặng nó cho em."Mộc Tiêu Kiều nhìn Tần Minh, nói: "Được thôi.".
/1178
|