Phương Lạc Hình hỏi: “Cậu đã đấu giá được tù và đá Dzi chín mắt? Sao có chuyện này được? Tần Minh, cậu đừng nói khoác không biết ngượng nữa, cậu có tiền không? Cậu cạnh tranh được với bà Tào và ông La chắc?”
Tần Minh lười đáp lại anh ta, anh không muốn giải thích gì với loại người này.
Mà nụ cười vô tình hay cố ý của những người xung quanh như đang tát vào mặt Phương Lạc Hình, khiến lời chất vấn của anh ta trở nên kỳ lạ.
Mộc Tiêu Kiều dường như cũng nhìn ra được chút gì đó từ bầu không khí xung quanh, cô ta nhìn Tần Minh với vẻ cực kỳ bất ngờ, cứ như thật sự là Tần Minh làm được điều mà cô không thể làm được.
Trong mắt cô ta, Tần Minh ngày càng bí ẩn, ngày càng lợi hại, cô ta không hiểu vì sao lần nào Tần Minh cũng mang bất ngờ tới?
Cô ta kích động, tay trái túm chặt váy, vì cô ta muốn có tù và đá Dzi chín mắt đó,cô ta tưởng rằng mình đã bỏ lỡ nhưng Tần Minh đã mua lại nó.
Tần Minh mua nó vì cô ta sao?
Cô ta cố gắng như vậy, cho rằng mình luôn chiến đấu một mình, quay đầu nhìn lại mới phát hiện người bên cạnh rất lợi hai.
Ánh mắt Mộc Tiêu Kiều nhìn Tần Minh càng trở nên dịu dàng, trong lòng cô ta đã nhận định chắc chắn Tần Minh mua nó vì mình.
Buổi đấu giả vẫn đang tiếp tục, người bán đấu giả hô sợi dây chuyền kim cương máu vài lần nhưng không ai ra giả nữa, sau tiếng gõ cuối cùng, viên kim cương màu đỏ quý hiếm có câu chuyện lịch sử này đã được Tần Minh mua lại.
Người đấu giá được đồ sưu tầm đều đang chuẩn bị trả tiền để nhận đồ về.
Phương Lạc Hình vẫn chưa bỏ cuộc, anh ta theo sát sau lưng Tần Minh không rời nửa bước, như để chứng minhTần Minh là một tên giẻ rách sống nhờ tiền của đàn bà.
Mà rất rõ ràng, Tần Minh quẹt thẻ đen của mình, hơn ba trăm triệu đều là tiền Tần Minh tự bỏ ra.
Chút tiền này chẳng là gì cả, trước đây anh xử lý Vương Hữu Tài, chiếm trọn cả công ty gã được lời nhiều hơn con số này, huống chi anh còn có Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ làm hậu thuẫn.
Phương Lạc Hình cắn đôi môi khô khốc, anh ta biết đó là thẻ đen của Ngân hàng Thế Giới, thẻ kỵ sĩ có thể quẹt vô hạn, ba trăm triệu này chẳng là gì cả.
Anh ta nhìn Tần Minh giao dịch, cuối cùng cũng chịu thua.
Phương Lạc Hình phải thừa nhận một sự thật rằng Tần Minh giàu có hơn mình.
Tần Minh bỏ ra một số tiền để ban tổ chức gửi bức tranh và hoá thạch Dodo thời tiền sử về nhà, còn anh tự mang tù và đá Dzi chín mắt và sợi dây chuyềnkim cương đỏ về.
Tần Minh nhìn lại, thấy Phương Lạc Hình mặt xanh mét đứng bên cạnh thì hỏi: “Ồ? Đàn anh Phương, anh vẫn ở đây à? Sao thế? Còn chuyện gì không? Nếu anh muốn mời chúng tôi đi ăn thì thôi, chúng tôi còn có việc.
Phương Lạc Hình giống như võ sĩ bại trận, tinh thần và thể xác đều kiệt quệ.
Anh ta ngẩng đầu thở dài một tiếng, nhìn Mộc Tiêu Kiều với vẻ lưu luyến, cuối cùng anh ta nhìn vào Tần Minh: “Tần Minh, đối xử tốt với cô ấy, cô ấy là người con gái hoàn hảo nhất trên đời.
Cậu nói đúng, tôi nên theo đuổi cô ấy ngay từ thời còn học đại học, rụt rè và nhút nhát sẽ chỉ khiến người con gái mình yêu trở thành vợ người khác.
Sau này gặp được cô gái mình thích, tôi nhất định sẽ mạnh dạn theo đuổi”
Nói xong, Phương Lạc Hình gãi đầu, một mình cô đơn rời đi, ra đến cửa còn va vào cửa kính nữa.
Tần Minh nhìn Mộc Tiêu Kiều: “Cô không đi an ủi đôi câu à? Dù sao cũnglà bạn học."
Mộc Tiêu Kiều rất cạn lời: “Có người chồng nào như anh không? Trước đây tôi đã từng rất kính trọng đàn anh Phương.
Hồi đại học, một mình tôi tới Bắc Kinh học, không quen với cuộc sống ở đó, anh ấy đã giúp tôi rất nhiều.
Tôi có ấn tượng tốt về anh ấy, nhưng tôi không thích anh ấy.
Anh ấy quá nhã nhặn, dịu dàng, không đủ quyết đoán và thẳng thắn, không phải mẫu người tôi thích.
Tôi thích những người đàn ông có thể giữ được mình.” “.” Tần Minh nheo mắt, nói: “Tôi cũng không giữ được cô đâu, cô đừng thích tôi.”
Mộc Tiêu Kiều đột nhiên đỏ mặt, cắn môi hừ một tiếng: “Ai nói không, anh là kiểu đàn ông ngang ngược, không nói phải trái.”
Tần Minh cầm tù và đá Dzi chín mắt đưa cho Mộc Tiêu Kiều: “Cho cô đấy, thấy cô vừa nãy khóc mà bao nhiêu người nhìn, mất mặt quá.”Mộc Tiêu Kiều cũng sửng sốt vì đột nhiên được nhét đá Dzi cho.
Cô ta vẫn luôn mong chờ Tần Minh tặng nó cho mình, nhưng cũng biết trong lòng anh vẫn chưa quên được Nhiếp Hải Đường, cô ta cũng rất sợ anh mua cho Nhiếp Hải Đường, vậy thì cô ta một phía tình nguyện cũng rơi vào khoảng không.
Khi Tần Minh đưa tù và đá Dzi chín mắt trị giá hai trăm triệu qua, trái tim Mộc Tiêu Kiều tan chảy, cô ta mỉm cười.
Khoé môi và cơ mặt cô ta không kiểm soát được mà co giật, đó là cảm giác vui mừng, sung sướng, giống như cặp đôi yêu nhau nồng cháy nhiều năm.
Sự ngạc nhiên, vui mừng, không tin được và hạnh phúc bủa vây lấy cô gái đột nhiên được bạn trai cầu hôn, khiến cô ta kích thích, hai má ửng hồng.
Tần Minh cười nhẹ: “Nhìn cô cười gượng chưa kìa, còn không đẹp bằng khuôn mặt núi băng.”
Mộc Tiêu Kiều nghe vậy thì vội lấy tay che mặt, đôi mắt lại ươn ướt, nhưng lầnnày là nước mắt vui mừng.
Mộc Tiêu Kiều cầm tù và đá Dzi chín mắt, không kìm lòng được tiến lên ôm lấy Tần Minh,: "Cảm ơn anh, Tần Minh, thật lòng cảm ơn anh.” “Ặc?” Cái ôm này quá đột ngột, Tần Minh có chút bất ngờ, hai tay lúng túng không biết để đâu.
Vì ngoài mặt họ là vợ chồng, nhưng chỉ là vợ chồng hợp đồng, mấy ngày trước Tần Minh mất lý trí, bị lừa kết hôn mà thôi, đôi khi ngoài miệng Tần Minh sẽ tranh thủ chiếm hời một chút, đó là điều hoà cuộc sống, tìm kiếm sự vui vẻ.
Nhưng trong lòng Tần Minh vẫn đối xử với Mộc Tiêu Kiều như một người phụ nữ bình thường.
Bỗng nhiên anh nghe thấy giọng Mộc Tiêu Kiều: “Ôm tôi được không? Dù là giả vờ thôi cũng được, bên cạnh vẫn còn người đang nhìn kia kìa.”
Tần Minh hết cách, bên cạnh vẫn có mấy nhân viên của buổi đấu giá, anh làcon rể nhà họ Mộc cũng phải giả vờ cho ra dáng chứ đúng không?
Anh đưa tay ôm lấy eo thon của Mộc Tiêu Kiều, rất mềm, hai quả cầu trước ngực cô ta bị ép chặt khiến anh rạo rực, tưởng tượng xa xôi.
Đây gọi là không dựng được hời, nếu nói đến cảm nhận thật sự của Tần Minh thì phải nói là rất sảng khoái.
Anh cảm nhận được cơ thể Mộc Tiêu Kiều hơi run lên, cô ta ngượng ngùng nói: “Tôi, đây là lần đầu tiên tôi được đàn ông ôm, cảm giác này hình như rất cường tráng.”
Tần Minh vỗ nhẹ lưng cô ta.
Đương nhiên là do cánh tay tôi khá rắn chắc rồi.”
Sau khi hết kích động, nụ cười trên mặt Mộc Tiêu Kiều dần trở nên tự nhiên hơn, cô ta lấy đá Dzi chín mắt ra tỉ mỉ quan sát, cô ta tươi cười đẹp như tiên nữ.
Một nhân viên của hội trường bán đấu giá bên cạnh không khỏi nuốt nước miếng “ừng ực”, nhìn ngây dại.Tần Minh cũng khá kinh ngạc, Mộc Tiêu Kiều luôn lạnh lùng không ngờ cũng có nụ cười đẹp như vậy, hàm rằng hơi lộ ra, lông mày cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Nụ cười giống nhau, người đẹp cười lên thật sự có sức cảm hoá khác nhau.
Mộc Tiêu Kiều ngẩng đầu, nhìn Tần Minh bằng ánh mắt dịu dàng, hỏi: “Thật, thật sự tặng cho tôi sao?”
Tần Minh đáp: “Ừm, hai trăm triệu mua nụ cười của cô, hơi lỗ một chút, nhưng cô thật sự muốn có thì tặng cô đấy.” “Hả?” Mộc Tiêu Kiều kinh ngạc thốt lên, cô ta che mặt rồi tự lẩm bẩm một mình: “Mình cười rồi sao? Đã rất nhiều năm rồi mình không cười.
Tần Minh lại hỏi: “Cô muốn có tù và đá Dzi chín mắt này làm gì?”
Mộc Tiêu Kiều cười thần bí trả lời: “Bí mật.
Lúc này, ông Dương người phụ trách giám định đi tới, nhiệt tình nói: “Chúcmừng cậu Tần, cô Mộc, chúc mừng cô cậu đã mua được tù và đá Dzi chín mắt từng thuộc về Thiền tông Tây Tạng, đây là bảo vật từng được vĩ nhân đeo đấy.
Chủ nhân ban đầu là cô Tạ, nếu không phải vì chút chuyện gì đó thì cũng sẽ không bản nó đâu, có được nó là do duyên phận.”
Tần Minh bắt tay với ông Dương rồi bảo: “May mắn thôi ông Dương a.”
Ông Dương cười nói: “Giới sưu tầm của thành phố Quảng lại có thêm một anh chàng nặng ký nữa, hế? Đây là...”
Ông Dương nói, đột nhiên nhìn xuống đá Dzi ba viên chín mắt trên cổ tay Tần Minh, một chuỗi mã não màu đen, cùng rất nhiều ký hiệu kỳ lạ mà ông ta nhìn không hiểu.
“Ôi chao, cái này.” Ông Dương quan sát thật kỹ, vẻ mặt lúc vui mừng lúc lại nghi ngờ, cuối cùng ông ta nói: "Cậu Tần, đây là vòng tay Phật Thích Ca đá Dzi thất truyền nhiều năm phải không? Đây, đây là hàng thật sao? Cậu Tần có thể cho tôi giám định được không?”.
/1178
|