Tần Minh hơi hoảng, không biết Tần Trọng Bách này là con thứ mấy mà đột nhiên vỗ vai anh, nói anh là em họ, đúng là nói bậy, anh họ anh còn đang ở thị trấn Bạch Thủy dưới quê sửa xe điện cho người ta kìa.
Nhưng Tần Minh bình tĩnh quay lại, nở nụ cười gượng nho nhã lịch sự.
“Ha ha, em họ xấu thật đấy, có vợ chưa cưới rồi mà còn đi ăn vụng à?" Tần Trọng Bách nói: "Ài, đúng rồi, cậu đã tới thì đi xem mắt thay tôi đi, đối phương là cô chủ của một gia đình nhà giàu sa sút ở Thổ Trại của Tương Tây "Làm nghề gì vậy?" Tần Minh bày ra vẻ quen biết, cố nói mấy câu để không bị lộ.
"Làm gì được nữa? Đại gia vùng đó chứ sao!" Tần Trọng Bách bất mãn nói: "Ông nội tôi, tức ông ngoại cậu có quan hệ đặc biệt với nhà đó, trước kia cùng vào sinh ra tử thì phải.
Nhà đó nghe nói ba tôi mở tiệc xem mắt nhà giàu bèn đưa con gái từ ngàn dặm xa xôi tới, ông nội tôi nghe xong thì tìm người bắt tôi tới đây, cậu nói xem có quá đáng không?" Tần Minh nheo mắt lại, nói: "Đúng là quá đáng."
Tần Trọng Bách khoác vai Tần Minh, điệu bộ như thân nhau lắm, nói: "Chứ còn gì nữa? Em họ, cậu đi từ chối cô ta giúp tôi đi.
Như thế thì chuyện của tôi coi như xong.
Được không? Cứ thế nhé? Đông Tử, dẫn em họ tôi qua đó đi."
Tần Minh còn không có cơ hội để từ chối, Tần Trọng Bách đã bỏ đi.
Bên cạnh có anh chàng nhã nhặn già dặn nói: "Cậu chín, mời đi theo tôi."
Tần Minh trưng vẻ mặt bối rối, cậu chín ư?
Anh không khỏi sờ mặt mình, anh thật sự giống người em họ đó đến vậy sao?
Mặc dù anh có xem tin tức lá cải giới điện ảnh, ví dụ như đóng thế của Lưu Đức Hoa rất giống anh ta, ví dụ như Châu Tinh Trì chỉ khác bốn năm người đóng thế anh ta ở chiều cao.
Trong cuộc sống hai người không liên quan gì đến nhau có ngoại hình giống nhau không phải chuyện lạ
Nhưng những người này không nghi ngờ chút nào khiến Tần Minh suy nghĩ, có phải anh bị phát hiện rồi không?
Tần Minh không có nhiều chứng cứ, đành đi bước nào hay bước đó.
Tần Minh bị ép đi đến một căn phòng tiếp khách trang nhã kiểu Âu, trước lò sưởi trong tường là bốn chiếc ghế mềm, pha lê khắc hoa văn tỏa ra ánh sáng, hai người phụ nữ một già một trẻ đang nói gì đó.
Người phụ nữ già nói vào tai cô gái trẻ: "Vì sự tồn vong hưng suy của gia tộc, cô nhất định phải thành công bằng bất cứ giá nào...
Khi Tần Minh đến gần, người phụ nữ già lập tức nhiệt tình đi đến, bắt tay Tần Minh, nói: "Cậu Trọng Bách, hơn hai mươi năm không gặp, cậu đã trưởng thành rồi.
Cậu còn nhớ tôi không? Trước kia khi cậu đến Tương Tây chơi, bà già này hay dẫn đám trẻ các cậu chạy khắp núi đồi đấy."
Tần Minh nghĩ, hình như Tần Trọng Bách kia rất ghét tiệc xem mắt, anh không thể tỏ ra nhiệt tình quá được, nói: "Quên rồi." Người phụ nữ già không sợ mất mặt, cười nói: "Cũng phải, tôi lớn tuổi rồi, mặt mũi nhắn nheo, cậu Trọng Bách quên tôi cũng bình thường, nhưng cậu còn nhớ Vũ Nhu không? Trước kia Vũ Nhu thân với cậu lắm, cả ngày đi theo sau cậu mà."
Tần Minh đưa mắt nhìn, thấy một người đẹp mặc váy dài tuổi hơn hai mươi.
Cô ta hơi cúi đầu chào anh, mỉm cười nói: "Anh Trọng Bách, em là Lâm Vũ Nhu, khi còn bé chúng ta chơi cùng với nhau nửa năm, anh còn nhớ em không?"
Tần Minh ngẩn ra, anh có ký ức lạ lùng về khuôn mặt này.
Khi còn bé ở quê Tần Minh coi trời bằng vung, thường xuyên kéo bè kết phái, trèo đèo lội suối, trời tối bị phụ huynh tìm được đánh đòn, nhưng khi đó nhiều con gái đi sau mông anh lắm, Tần Minh cảm thấy hơi quen, nhưng anh không thể nào quen biết cô ta được.
Tần Minh không muốn dính líu vào sâu, anh thay Tần Trọng Bách đến đây để từ chối vụ xem mắt này.
Anh nhìn Lâm Vũ Nhu, nói: "Được rồi, để chúng tôi nói chuyện riêng, mọi người ra ngoài trước đi."
Hai người ngồi xuống, trước mặt có để một bình trà, Tần Minh uống một ngụm, nghĩ đến chuyện hai người quen biết khi còn bé, bèn hỏi mấy câu trước: "Người nhà cô có khỏe không?"
Lâm Vũ Nhu ngẩn ra, sau đó u buồn nói: "Mẹ em mất ba năm trước rồi." "..." Tần Minh nheo mắt, thấy người đẹp đau lòng như vậy, anh biết mình đã hỏi sai, bèn đổi chủ đề: "Ừm...!Giờ cô đang làm gì?"
Lâm Vũ Nhu cười ngượng ngùng: "Em không có công việc." ".." Tần Minh bó tay, cuộc nói chuyện này không dễ triển khai rồi.
Tần Minh hết cách, đành ra đòn sát thủ, hỏi: "Ừm, cô thích màu gì?"
Lâm Vũ Nhu nghĩ kĩ rồi nói: "Màu tím nhạt.
Tần Minh chép miệng một cái, lắc đầu nói: "Tôi cảm thấy chúng ta không hợp đầu, tôi còn có việc, đi trước đây."
Lâm Vũ Nhu im lặng, có vậy mà cũng bảo không hợp? Anh từ chối không thành tâm gì cả.
Lâm Vũ Nhu sốt ruột, nhà họ Lâm đã đi đến đường cùng rồi, thông gia là thủ đoạn cuối cùng của nhà họ Lâm, vừa rồi vú nuôi cũng đã nói, nếu hôm nay xem mắt không thành công, nhà họ Lâm ở Thổ Trại Tương Tây sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Lâm Vũ Nhu vội vàng đuổi theo, nói: "Anh Trọng Bách, anh cảm thấy Vũ Nhu không đủ xinh ư?"
Tần Minh đi tới cửa, quay đầu nhìn Lâm Vũ Nhu, nói thật cô ta là cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, ánh mắt dịu dàng như nước, giọng tựa âm thanh của tự nhiên, dáng người thon thả, tỉ lệ vừa vặn, bộ váy bó sát người làm nổi bật đường cong quyến rũ của cô ta.
Nếu học ở bất cứ trường đại học nào ở thành phố Quảng, có lẽ cô ta cũng sẽ được tung hô làm hoa khôi.
Tần Minh không muốn làm tổn thương cô ta, bèn nói: "Không, cô xinh lắm.
Nhưng cho dù cô có lý do gì, tôi cũng có lý do của tôi, tôi còn trẻ, vẫn chưa muốn kết hôn.
Lần xem mắt này là ông nội ép tôi tới, cho nên xin lỗi cô.
Tôi còn có việc, đi đây."
Nhưng khi Tần Minh đưa tay muốn mở cửa, cơ thể đột nhiên run lên như bị điện giật, tinh thần anh bỗng hoảng hốt, đầu óc trống rỗng, dường như quên mất mình định làm gì.
Tần Minh thấy không ổn: "Nước có vấn đề đúng không?"
Lâm Vũ Nhu đi lên đỡ Tần Minh, dịu dàng vỗ ngực anh, nói: "Anh Trọng Bách, anh mệt lắm đúng không? Bên này có ghế sofa, anh nằm xuống nghỉ ngơi đi." "Tôi không mệt, tôi thật sự có việc, nhưng tôi tạm thời không nhớ ra được."
Tần Minh vung tay, nhíu mày, anh cảm thấy cơ thể khó chịu, dục vọng cơ thể dần chiếm thế chủ động.
Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Vũ Nhu, một cô gái lạ, một cô gái lạ xinh đẹp, một cô gái lạ xinh đẹp còn chủ động.
Tần Minh cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng anh nghĩ mãi không ra.
Lâm Vũ Nhu như biến thành người đang yêu si dại, hờn dỗi nói: "Còn việc gì quan trọng hơn em ư?"
Tần Minh còn muốn nói gì đó, Lâm Vũ Nhu nắm chặt tay lại, dường như đã hạ quyết tâm, ngửa đầu hôn Tần Minh.
Nụ hôn này khiến Tần Minh nổ tung, như vùng đất khô hạn cằn cỗi cuối cùng cũng gặp được cơn mưa rào, lập tức bắt lấy không buông.
Tần Minh cũng không biết vì sao, đầu óc anh bỗng nhiên trống rỗng, không nghĩ được gì, nhưng ý thức muốn chiếm hữu người phụ nữ xinh đẹp dưới người vô cùng mãnh liệt.
Anh ôm chặt Lâm Vũ Nhu, cởi quần áo của cô ta, hôn lên da thịt cô ta, vuốt ve cơ thể mềm mại của cô ta rồi đi vào trong cơ thể cô ta, làm hết lần này đến lần khác, mãi đến khi thỏa mãn mới thôi.
Hai người phát sinh quan hệ, mây mưa trên ghế sô pha trong phòng.
Khi Tần Minh tỉnh táo lại, anh cảm thấy toàn thân sảng khoái, cảm giác ban nãy quá sung sướng.
Nhưng anh chợt nhớ ra anh còn phải dẫn Nhiếp Hải Đường rời khỏi nơi này, sao anh lại bỗng nhiên phát sinh quan hệ với một cô gái lạ vậy?
Anh cúi đầu nhìn, thấy cô gái trong lòng không mảnh vải che thân, ngả vào ngực anh.
Lâm Vũ Nhu thở hổn hển, người đầy mồ hôi, làn da hai người dán vào nhau, xúc cảm tuyệt vời đó khiến Tần Minh giật mình, lập tức bò dậy, kinh hãi nói: "Cô, cô, tôi...
Lâm Vũ Nhu kẹp hai chân, giơ cánh tay che cơ thể, ngượng ngùng nói: "Đây là lần đầu tiên của em, em đã là người của anh rồi."
Tần Minh nhìn thấy vết máu trên ghế sofa màu trắng, đầu anh nổ tung, sao lại vậy? Anh thất thân rồi ư?
Phải xử lý chuyện này như nào đây?.
/1178
|