Tần Minh chưa lên cao ốc đã trông thấy một chiếc xe cứu thương đi tới, chuyển một người từ trên tầng xuống.
Mộc Tư Thuần nhìn mà hoảng sợ: "ối ối ối, anh rể ơi, đó là anh trai em.
Anh ấy, anh ấy bị làm sao thế? Y tả, anh tôi sao vậy?"
Y tá đang cứu người trả lời: "Nghe nói anh ta đột nhiên ngất xỉu, bây giờ chúng tôi phải đưa anh ta đến bệnh viện kiểm tra.
Người nhà có thể đi theo"
Mộc Chiêu Dương được đưa lên xe cứu thương.
Mộc Tư Thuần cũng muốn đi theo, nhưng bà mẹ Hứa Thục Lan bỗng lao tới kéo cô ta lại: "Tiểu Thuần, phải làm sao đây? Cả nhà chúng ta ai cũng bệnh rồi.
Ông nội con mắc bệnh, ba con cũng ốm, anh con cũng đổ bệnh.
Chị gái con lại đi rồi...!Rốt cuộc nhà ta bị làm sao thế này?"
Tần Minh thầm lắc đầu, lên tiếng: "Bà đừng khóc nữa, hãy giải quyết sự việc trước đã.
Hơn nữa, ông chủ Mộc không bị ốm, chỉ tức giận thôi."
Hứa Thục Lan nhìn thấy Tần Minh trong lúc đang đau khổ, bèn mắng: "Tần Minh, đồ sao chối nhà cậu! Kể từ khi cậu bước chân vào nhà họ Mộc chúng tôi, chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.
Tất cả là tại cậu, cậu làm liên lụy tới nhà họ Mộc chúng tôi!"
Tần Minh trợn mắt.
Chẳng phải tối qua bà nói phải bài trừ mê tín ư? Sao nhìn thấy ông đây bà lại bảo xui xẻo?
Mộc Tư Thuần vội nói: "Mẹ ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hứa Thục Lan kể: "Thật ra anh trai con và một xí nghiệp đa quốc gia tên là tập đoàn Coase bàn bạc một vụ làm ăn lớn trị giá mười tỉ.
Đó là dự án hạ tầng và công trình mạng, nhưng cần giao tiền đặt cọc trước.
Dạo trước, ba con bận tìm các mối quan hệ để mua thuốc đặc trị cho ông nội con, nên không lo liệu việc này.
Vì thế, anh trai con đã tự góp vốn "gói hòa vốn" Tính ra thì g tài chính của tập đoàn được bảy tỉ, sáng nay mới ký hợp đồng...!Kết quả, kết quả...
Nét mặt Mộc Tư Thuần cứng đờ: "Bị lừa hả mę?"
Hứa Thục Lan òa khóc: "Kết quả, buổi chiều lộ tin công ty Coase kia là công ty ma ở nước M, tất cả giấy tờ bọn họ đưa ra đều giả hết, không có giấy phép kinh doanh.
Toàn bộ số tiền anh trai con g góp được đã đổ xuống sông xuống biển cả rồi."
Hứa Thục Lan nói tiếp: "Sau khi anh trai con biết tin, thằng bé đã mở cuộc họp khẩn cấp.
Toàn bộ số vốn ban đầu không thể chuyển khoản trong một chốc một lát được.
Thế nhưng trong lúc mở họp, chủ hai và chủ ba của con đã ôm tiền chạy mất.
Anh con nghe tin, đột nhiên ngất xỉu.
Hu hu hu...
Mộc Tư Thuần giận dữ mắng to: "Mẹ, mẹ thấy đó, con đã nói là bọn họ không đáng tin mà.
Anh rể, phải làm sao bây giờ?"
Tần Minh tỏ vẻ nghi hoặc: "Chuyện nhà các người...
Mộc Tư Thuần nói: "Nhà các người gì chứ, anh không phải là người nhà em à? Anh rể, hiện giờ anh là người đàn ông duy nhất trong nhà, anh mau nghĩ cách đi! Bù bảy tỉ bằng cách nào đây?"
Tần Minh sở mũi.
Anh gọi một cuộc điện thoại là có thể bù bảy tỉ, nhưng khả năng anh bị bại lộ quá cao, chẳng phải sẽ khiến sát thủ của Thường Hoan nghi ngờ và điều tra anh sao?
Hứa Thục Lan khinh thường: "Con nhờ cậu ta làm gì? Một sinh viên nghèo có bản lĩnh gì mà quản lý công ty lớn của nhà họ Mộc chúng ta? Huống chi bây giờ công ty đang gặp rắc rối lớn.
Tiểu Thuần à, con và Lý Mộng ở đây trông coi, mẹ đi gọi ba con về.
Ba con là lão già cổ hủ, nhưng sẽ không mặc kệ công ty đâu."
Hứa Thục Lan đi rồi, Mộc Tư Thuần và Tần Minh đi vào trong tập đoàn.
Tất cả bảo vệ được sắp xếp ở cửa, đang dốc toàn lực ngăn cản các nhà đầu tư đang phẫn nộ.
"Trả lại tiền, trả lại tiền, trả lại tiền đây!
Thương nhân vô lương lừa tiền mồ hôi nước mắt của dân.
Gói hòa vốn là sản phẩm thua lỗ.
Bảo chủ tịch của các người ra đây, giải thích cho chúng tôi."
Đột nhiên có một hòn đá sượt qua bảo vệ, đập vào cửa kính của tập đoàn.
Cô nàng tiếp tân thét lên vì sợ hãi.
Tần Minh ôm lấy Mộc Tư Thuần, che chở cho cô ta tránh bị mảnh kính vỡ làm bị thương.
Mộc Tư Thuần cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Tần Minh.
Bỗng dưng cô ta nảy sinh cảm giác ỷ lại, kìm lòng không đậu bèn nhích lại gần đối phương, cảm thấy vòng ôm của anh rể rất rộng rãi và đáng tin.
Mộc Tư Thuần hỏi: "Anh rể, phải làm sao đây? Liệu bọn họ có xông vào đập phá, cướp bóc không? Sao cảnh sát vẫn chưa đến?"
Tần Minh ngẫm nghĩ rồi bảo: "Anh ra ngoài kiểm soát cảm xúc của bọn họ trước đã, kéo bọn họ xông vào.
Nếu như không thể kiểm soát cảm xúc của bọn họ, đến lúc đó có nhân viên bị thương thì chuyện này càng nghiêm trọng hơn."
Mộc Tư Thuần gật đầu như gà mổ thóc: "Anh rể, nhà chúng ta nhờ cả vào anh đấy!"
Tần Minh tìm một tấm thẻ, treo trước ngực rồi đi thẳng ra ngoài từ cửa chính.
Sự xuất hiện của anh vẫn có tác dụng.
Người ở bên ngoài thấy có người đi ra là biết tập đoàn Mộc thị muốn nói chuyện với bọn họ, giải thích với bọn họ.
Thế nhưng Tần Minh vừa ra ngoài, Lý Mộng vênh váo xuất hiện ở đại sảnh tầng một.
Cô ta nói to: "Xảy ra chuyện gì thế? Kêu bảo vệ rút về, đóng cửa lại, kéo cửa sắt xuống.
Bọn họ phá cửa sắt được chắc? Khi nào cảnh sát đến, đám côn đồ vô lại này sẽ bị bắt cả lũ."
Nhóm bảo vệ thấy thư ký bên cạnh ông chủ ra lệnh, lập tức ấn nút điều khiển.
Cửa sắt ở các lối vào cao ốc từ từ hạ xuống.
Thấy vậy, Mộc Tư Thuần quýnh lên: "Lý Mộng, chị nổi điên gì thế? Anh rể đang giúp chúng ta trấn an những nhà đầu tư đến đòi tiền, chị làm vậy sẽ khiến họ không tin lời anh rể nữa.
Mau mở cửa!"
Bảo vệ khó xử, bọn họ nên nghe theo ai? Thư ký kiêm bạn gái của ông chủ hay là em gái của ông chủ?
Lý Mộng chỉ ra ngoài: "Em thì biết cái gì? Bên ngoài toàn là kẻ hung bạo đó, nhà đầu tư gì chứ? Đầu tư có một hai chục nghìn mà cũng gọi là nhà đầu tư sao? Chúng ta chỉ g tiền của bọn họ để làm ăn thôi, không cần quan tâm chút tiền ấy.
Đối tượng mà chúng ta cần quan tâm là những nhà đầu tư mức lớn kìa!
Nếu bọn họ xông vào, làm người khác bị thương thì sao?
Cứ để bọn họ náo loạn, khi nào cảnh sát đến sẽ bắt hết.
Bọn họ làm hỏng cái gì thì phải đền theo giá thị trường."
Mộc Tư Thuần giận run người, muốn cướp điều khiển từ xa nhưng không cướp được.
Cô ta suýt bật khóc vì tức giận: "Anh rể còn đang ở bên ngoài đó! Một người không ổn đâu, anh ấy sẽ bị những nhà đầu tư mất hết lý trí kia đánh chết.
Anh rể đang giúp tập đoàn Mộc thị chúng ta, các người đều là nhân viên của tập đoàn Mộc thị mà nhẫn tâm nhìn người giúp đỡ mình bị mình nhất bên ngoài sao?"
Đám nhân viên quanh đó nhìn nhau, tất cả đều im lặng.
Quả thật làm vậy là không đúng.
Không có ai dám đứng ra nói chuyện với đám đông đang giận dữ, nhưng Tần Minh dám.
Vậy mà bây giờ bọn họ lại nhốt người giúp đỡ mình là Tần Minh ở bên ngoài, quá bất nhân bất nghĩa.
Lý Mộng lạnh lùng nở nụ cười khinh thường: "Ha ha ha, Tần Minh số khổ, anh ta là một con giản bất tử.
Mọi người yên tâm, khi nào cảnh sát tới, tất cả sẽ khôi phục như ban đầu." "Mẹ kiếp!" Tần Minh nhìn cao ốc tập đoàn Mộc thị hạ cửa sắt xuống, bọn họ bản anh đây mà.
Nhưng anh vẫn cầm loa phóng thanh và nói: "Xin mọi người hãy bình tĩnh nghe tôi nói."
Có người gào lên chất vấn: "Cậu là ai?
Bảo ông chủ của các người ra đây.
Các người đóng cửa là có ý gì?
Chúng ta đừng nói chuyện với chân sai vặt.
Cút đi!
Cút đi!"
Đám đông vừa mắng vừa ném đá, trứng thối...!Tần Minh không tránh, bởi vì A Long che ô đi tới, cản hết đống đồ linh tinh.
Vệ sĩ kề cận đã vào vị trí.
Tần Minh chợt hô to: "Tôi là chúa cứu thế của các vị.
Nếu các vị muốn lấy lại tiền thì hãy đàng hoàng cho tôi.
Một khi tôi đi, các vị không lấy được một đồng nào đâu!"
Anh vừa dứt lời, các nhà đầu tư lẫn đám đồng hóng hớt trước cửa tòa nhà và đầu đường cái đều im lặng..
/1178
|