Mộc Hải Nhiễm truyền nước, ngồi trên xe lăn, được con gái Mộc Thư Vân đưa tới phòng họp.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, ông cụ vẫn đang bệnh mà lại tới đây? Trên cánh tay vẫn còn treo chai truyền nước biển kìa.
Mộc Hải Nhiễm xua tay bảo: “Mời mọi người ra ngoài một lát để tôi nói chuyện với con tôi.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau rồi đi ra ngoài, dù sao Mộc Kiếm Hùng và Mộc Kiếm Kiều đều đã bị còng tay, còn có cảnh sát ở đó nên không sợ xảy ra chuyện gì.
Mộc Tư Thuần đi theo Tần Minh ra ngoài, hỏi: “Anh rể, ông nội đột nhiên tới đây là có chuyện gì vậy?”
Tần Minh nói: “Chắc là ông biết sóng gió đã lắng xuống, muốn ba em bỏ qua cho chú hai, chú ba của em.
Dù sao máu mủ tình thâm, ông nội em cũng đã lớn tuổi, lòng dạ yếu mềm.
Có câu hổ dữ không ăn thịt con, chắc ông ấy không làm được việc đuổi tận giết tuyệt con trai ruột mình đâu.”
Mộc Tư Thuần nổi giận đùng đùng: "Cái gì chứ? Bọn họ muốn hại cả nhà chúng em, thế mà ông nội còn muốn bỏ qua cho họ? Bây giờ anh trai em còn đang hôn mê chưa tỉnh, em kiên quyết phản đối.
Tần Minh nói: “Nếu tha mạng thì tội chết tránh được, tội sống khó thoát, đôi khi chết không phải điều khó khăn nhất, sống còn khó khăn hơn nhiều.
Mộc Tư Thuần không thể hiểu được: “Em không cần biết, em sẽ là người đầu tiên không phục.
Tần Minh lười phải xen vào việc nhà của nhà họ Mộc, coi như anh đã hoàn thành nhiệm vụ giải trừ tai hoạ cho nhà họ Mộc như thỏa thuận lúc ban đầu.
Nhưng anh đã bỏ ra rất nhiều tiền vốn cho nhà họ Mộc, anh phải thanh toán rõ ràng món nợ này với Mộc Hạo.
Không đòi lại bốn, năm trăm triệu thì không được.
Kết quả là, khi Mộc Hải Nhiễm trò chuyện xong đi ra, Mộc Thư Vân thay mặt nhà họ Mộc đưa cho Tần Minh một tấm séc ngân hàng trị giá một tỷ, bày tỏ lòng biết ơn Thần Minh đã giải quyết hoàn hảo rắc rối lần này của nhà họ Mộc.
Tần Minh nhìn thấy chữ ký trên tấm séc là tên Mộc Thư Vân, lòng thầm cảm thán, một tỷ! Người phụ nữ mạnh mẽ này giàu có đến thế sao? Là một phú bà đấy.
Tần Minh thản nhiên nhận lấy, anh không thể để bản thân vất vả làm việc vô ích, đặc biệt là đối mặt với hai người đẹp Mộc Tiêu Kiều và Mộc Tư Thuần, coi như thưởng cho anh đã khổ sở chịu đựng.
Mộc Thư Vân lại nói: “Tôi đã cho người đến làm thủ tục sang tên căn nhà ba tôi tặng cậu lúc trước rồi, nó sẽ được đứng tên cậu nhanh thôi.
Vậy nên sẽ không có chuyện cậu đã vào ở còn bị người khác tới đuổi đi nữa đầu.
Ba tôi cũng đã mắng chị dâu rồi, cậu cầm chìa khoá này về đi
Tần Minh nhìn chìa khoá Mộc Thư Vân đưa cho, là chìa khoá anh để quên trong căn biệt thự tối qua.
Tần Minh lắc đầu tỏ ý không nhận, nhưng Mộc Hải Nhiễm lại nói: “Cháu rể, cháu không nhận là đang giận ông.
Ông đã bảy mươi tuổi rồi, cháu còn so đo với một ông già ư?”
Tần Minh cười nhẹ, cầm lấy chìa khoá rồi bảo: “Dù ông đã bảy mươi tuổi, nhưng vẫn có thể sống thêm hai mươi ba mươi năm nữa cơ mà, cháu còn so đo với ông nữa đấy.
Mộc Hải Nhiễm cười lớn: “Người khác nói câu này thì ông không tin, nhưng cháu nói thì ông tin.
Nghe Mộc Hạo nói, cháu có quan hệ, có thể mua thuốc đặc trị của công nghệ sinh dược Spawn nước Mà?”
Tần Minh đáp: “Vâng, chắc ngày mai thuốc sẽ đến và gửi tới viện dưỡng lão Nam Sơn, vậy nên bệnh này của các ông không phải vấn đề, uống thuốc là có thể khống chế, cũng không có ảnh hưởng lớn nào khác.
Mộc Hải Nhiễm giơ ngón tay cái lên: “Được lắm, tuổi trẻ tài cao, trong tương lai ắt sẽ trở thành người tài.
Mắt nhìn của Trương Toàn Chân quả nhiên rất chuẩn, ông ấy đã bói thì không bao giờ sai, ha ha ha.”
Mộc Tư Thuần ở bên cạnh không kiếm được gì bèn chu miệng bảo: “Ông nội, ông cứ thế bỏ qua cho chú hai, chú ba ạ?”
Mộc Hải Nhiễm trả lời: “Sao thế được? Ông chỉ để cho chúng sau này hối cải trong tù, cố gắng được ra tù sớm rồi làm lại cuộc đời.
Mộc Tư Thuần vẫn chưa hài lòng, nhưng không có cách nào thay đổi được ý định của Mộc Hải Nhiễm.
Sau đó, khi hai anh em Mộc Kiếm Hùng và Mộc Kiếm Kiều bước ra, họ khóc sướt mướt như bị cảm động trước lời nói của ông cụ, thật lòng hối cải, còn chạy lại xin lỗi Tần Minh, chủ động thừa nhận đã tìm người lái xe với ý định bắt cóc Mộc Tư Thuần
Tần Minh không khỏi cảm thán, ông cụ vẫn rất lợi hại, vừa giữ được tình thân, vừa khiến hai người con trai bất hiếu ăn năn hối lỗi, đồng thời để nhà Mộc Hạo nguôi giận, một mũi tên trúng ba đích.
Tần Minh thầm nói: “Mình phải học tập điều này”
Tần Minh không cần can thiệp vào những chuyện sau đó nữa, công ty đã trở lại quỹ đạo.
Mộc Hải Nhiễm và Mộc Chiêu Dương đều xuất viện nhờ được điều trị bằng thuốc đặc trị, bệnh tình được kiểm soát, rắc rối của nhà họ Mộc đã được giải quyết.
Từ góc độ vĩ mô, Trương Toàn Chân đã bói đúng, thực sự giải quyết được rắc rối của nhà họ Mộc.
Từ góc độ vi mô, Tần Minh cảm thấy mọi chuyện đều là trùng hợp, Trương Toàn Chân là mèo mù vớ cá rán, gặp may mà thôi.
Ngày hôm sau, thuốc đặc trị được chuyển từ nước ngoài đến, bệnh tình của Mộc Hải Nhiễm và Mộc Chiêu Dương nhanh chóng được kiểm soát, có thể xuất viện ngay trong ngày.
Khi Mộc Hải Nhiễm và Mộc Chiêu Dương đi về, họ nhìn thấy Tần Minh đang chuẩn bị ra khỏi nhà họ Mộc.
Mộc Chiêu Dương cực kỳ xấu hổ, khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ đau khổ và u sầu, anh ta muốn làm chủ gia đình, nhưng lại làm rối tung mọi thứ, suýt nữa còn mất mạng.
Trước đây anh ta còn chế nhạo, nhục mạ Tần Minh, nhưng Tần Minh không so đo, còn mua thuốc cho anh ta.
Thậm chí Tần Minh còn giúp nhà họ Mộc vượt qua nguy cơ, vậy nên gia đình họ mới không sụp đổ, Tần Minh quả là ân nhân lớn của nhà họ Mộc.
Tần Minh lấy ơn báo oán, tính cách này không cần phải nghi ngờ.
Tần Minh biết Mộc Chiêu Dương xuất thân giàu có, rất tự cao tự đại nên cũng không ép anh ta cúi đầu nhận lỗi, dù sao có được căn biệt thự và một tỷ, lần này cũng không phải anh không thu được lợi gì.
Anh cười nhạt rồi bước đi, nhưng Mộc Chiêu Dương lại đưa tay chặn anh lại.
Tần Minh nhíu mày, tên này lại tiếp tục nữa sao? Vẫn chưa nhớ à?
Nhưng ngay sau đó, không ngờ Mộc Chiêu Dương lại quỳ xuống, anh ta quỳ trước mặt Tần Minh, cúi đầu nhận sai.
Tần Minh sửng sốt, những người khác của nhà họ Mộc cũng giật mình, không ngờ Mộc Chiêu Dương lại làm ra hành động bất ngờ như vậy.
Mộc Chiêu Dương cắn môi, nói: “Tôi xin lỗi vì những chuyện trước kia, cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi, tôi mang ơn cậu, tôi sẽ ghi nhớ điều này” “Biết sai khó sửa, không gì tốt hơn.
Tần Minh cười nhạt, vỗ vai Mộc Chiêu Dương, dáng vẻ như bậc đàn anh già dặn kinh nghiệm.
Mộc Chiêu Dương kiêu ngạo như vậy, có thể làm đến bước này thực không dễ dàng, nhưng Tần Minh có ơn quá lớn với nhà họ Mộc, cuối cùng Mộc Chiêu Dương vẫn lựa chọn nhận lỗi và bày tỏ lòng biết ơn với anh.
Hơn nữa anh ta còn chủ động thẳng thắn nói mình mang ơn anh, người ta thường nói tiền dễ trả chứ ơn khó trả.
Mộc Chiêu Dương đứng lên, trong mắt đầy vẻ hối lỗi, anh ta nói: “Tần Minh, sau sự việc lần này, tôi biết làm người thì không thể nhìn người khác bằng con mắt thành kiến.
Mặc dù cậu xuất thân nghèo khó, nhưng lại có phẩm chất mà tôi không có.
Tất cả đều do tôi bị Lý Mộng.”
Anh ta còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe thấy Lý Mộng hết to ngoài cửa: “Mộc Chiêu Dương, anh ra đây cho em, tại sao anh lại chia tay? Em không đồng ý.
Anh đã quên hết những lời thề non hẹn biển lúc đầu với em rồi à? Nhà họ Mộc các người bị tẩy não hết rồi, các người có biết không hả?”
Lý Mộng vượt qua vòng vây của người làm xông vào, đầu tóc bù xù, mặc chiếc váy bình thường không giống người nổi tiếng nở mày nở mặt hôm qua.
Cô ta nhìn thấy Mộc Chiêu Dương thì nhào tới: “Anh không thể làm vậy với em, Chiêu Dương, em yêu anh.
Anh không thể thu lại thẻ của em, không thể lấy lại tất cả quần áo và túi xách anh đã mua cho em, hu hu...!Anh không thể làm vậy, anh đã nói anh yêu em mà."
Sắc mặt Mộc Chiêu Dương trầm xuống, đẩy Lý Mộng ra: "Mặc dù cô không tham gia vào chuyện này, nhưng cô đã bêu xấu tung tin đồn thất thiệt về Tần Minh, khiến nhà chúng tôi hiểu lầm Tần Minh, gây ra ảnh hưởng rất lớn.
Tôi bỏ qua cho cô mà cô còn chưa thoả mãn à? Đúng là tôi từng nói tôi yêu cô, nhưng đó là sự giả tạo của cô thôi, cô đóng vai người hiền lành, tốt bụng, nhưng không ngờ cô lại đóng cửa toà nhà khi Tần Minh đang trấn an nhà đầu tư gây phiền phức cho chúng tôi? Cô có còn tính người không hả?”
Mộc Chiêu Dương nói với vẻ kiên quyết: Lý Mộng, chúng ta kết thúc rồi.
Tôi không ghét bỏ cô thích tiêu tiền, nhưng tôi sẽ không lấy một người phụ nữ lúc nào cũng nói dối.
Hừ, may mà tôi vẫn chưa phát sinh quan hệ với cô, tôi chia tay mà thấy an tâm lắm!
Tần Minh không khỏi bật cười, không ngờ người lịch sự như Mộc Chiêu Dương lại chưa ngủ cùng Lý Mộng.
Lý Mộng khóc lóc đau khổ tột cùng: “Đừng mà, Chiêu Dương, em sai rồi, anh cho em một cơ hội nữa, em không thể mất anh được.
Nhìn bộ dạng xấu xí của Lý Mộng, Tần Minh thầm thở dài, người phụ nữ này thật sự quá ngu ngốc.
Anh cũng không nán lại lâu hơn mà rời đi ngay.
Lúc này, trong phòng làm việc của nhà họ
Mộc.
Mộc Hải Nhiễm ngồi trên ghế bành, nhìn
Mộc Hạo đang đứng trước mặt, hỏi: “Trương chân nhân đi rồi à?”
Mộc Hạo gật đầu: “Vâng, đã rời khỏi thành phố Quảng rồi ạ, không biết ông ấy đi đâu dạo chơi rồi.”
Mộc Hải Nhiễm nói: “Chắc ông ấy có việc gì đó.
Lần này nhà họ Mộc chúng ta cũng coi như được sống lại, không ngờ hai cậu em của con lại ủ mưu từ lâu, càng không ngờ chúng lại hận ba đến mức này.
Với chúng mà nói, ba không phải một người ba chuẩn mực.
Mộc Hạo tiếp lời: “Ba, không có ai là hoàn hảo cả.
Với con, ba là người ba tuyệt vời nhất.”
Mộc Hải Nhiễm khẽ cười: “Con đừng nịnh ba nữa.
Tần Minh vẫn đi à? Sao có mỗi việc giữ người mà con cũng không làm được thế? Điều kiện mọi mặt của Tiêu Kiều nhà ta đều rất xuất sắc, là người đẹp cả ngàn người mới chọn được một người, sao cậu ấy lại không thích nhỉ?”
Mộc Hạo trả lời: “Ặc thời gian hai đứa nhỏ ở bên nhau quá ngắn.
Hơn nữa cậu ấy đã có người mình thích rồi, cô bé nhà họ Nhiếp đã nhanh chân giành trước.
Lần tước con nghe theo lời chỉ dẫn của Trương chân nhân, lừa Chương Dao đưa Nhiếp Hải Đường đến Đức tham gia tiệc xem mắt của những người giàu hàng đầu, thế nhưng vẫn không thành công.
Nhà họ Mộc bảo: “Nếu Trương chân nhân đã nói ngày sinh tháng đẻ của Tần Minh phù hợp với Tiêu Kiều thì chắc chắn là tốt, giúp nhà họ Mộc chúng ta thịnh vượng hơn.
Nếu chúng ta không thể thành công thì thật đáng tiếc”
Mà lúc này Tần Minh đã ra khỏi nhà họ Mộc.
Anh đi trên đường, ném tờ giấy chứng nhận ly hôn vào thùng rác, duỗi eo tự nhủ: “Tự do rồi, tính ra mình bỏ tiền vào còn kiếm được mấy trăm triệu, không lỗ
Tút tút tút, anh đang chuẩn bị đi thì điện thoại đổ chuông, anh vừa nối máy đã nghe thấy tiếng gầm thét sư tử Hà Đông: “Tần Minh, sao anh có thể làm vậy, anh thật quá đáng!”.
/1178
|