Tần Minh không ra ngoài, chỉ có Tần Tố Tố đi ra cùng Vương Tú.
Vương Tú nói vài câu khách sáo với mấy người Hầu Khánh, Thích Minh Huy và Thích Miểu Miểu, bảo bên ngoài nóng, mời bọn họ vào trong ngồi.
Ba người Hầu Khánh vội vàng lắc đầu, tỏ ý không cần
Bọn họ đâu dám vào, Tần Minh không mở lời thì bọn họ không dám tùy tiện vào trong.
Vương Tú không mời được bọn họ, bà nhìn về phía Chương Dao đang tràn ngập hoài nghi, nói: "Chào bà, tôi là mẹ của Tần Minh, tên là Vương Tú.
Bà nói xem, con trai tôi quấn lấy con gái của bà, nó thừa nhận thích con gái bà rồi."
Nhiếp Hải Đường nghe vậy thì tim đập thình thịch, lời nói của hai bà mẹ khiến trái tim cô như con nai vàng ngơ ngác, Tần Minh nói chuyện của họ cho mẹ anh rồi sao?
Trong lòng cô thấp thỏm không yên, không biết Vương Tú thấy cô thể nào, ấn tượng ban đầu có kém quá không?
Nhiếp Hải Đường nhớ tới một số phim truyền hình mẹ chồng nàng dâu trong nước mà trước kia mình từng xem, trong lòng cô bỗng cảm thấy chán nản, dường như mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu không bao giờ có thể tốt đẹp được.
Nhiếp Hải Đường lắc đầu, nhủ thầm: "Không đúng, không đúng, giờ mình mới đang yêu Tần Minh thôi mà.
Hừ, ít nhất phải đợi anh ấy cầu hôn mình thì lúc ấy mình mới cần nghĩ đến những chuyện này!"
Không chờ Chương Dao mở miệng, Vương Tú đã nói tiếp: "Tôi rất xin lỗi vì đã gây phiền phức cho nhà bà, tôi là một người phụ nữ nông thôn, quả thực không biết dạy dỗ con trai.
Nhưng con trai tôi nói, nó không lấy tiền của con gái bà
Chương Dao nhướng mày, bà có chứng cứ không? Ai chẳng biết Tần Minh là thằng nghèo kiết xác, cậu ta làm gì có năng lực kiếm tiền.
Rõ ràng cậu ta ăn bám con gái bà ta.
Vương Tú nói tiếp: "Quả thực nhà chúng ta rất nghèo, không so được với nhà giàu như bà.
Nhưng Tần Minh nhà chúng tôi là người đàng hoàng tử tế, chúng tôi có thể ngẩng cao đầu mà đi.
Chương Dao cực kỳ tức tối, bà đang được đà lấn tới đấy à người phụ nữ nông thôn? Bà lấy thể diện ở đâu ra vậy? Cậu ta là người đàng hoàng tử tế ư? Có tác dụng không? Có làm ra tiền không? Bà nhìn dáng vẻ giản dị của mình đi, nói thế mà không biết ngại.
Bà không biết xã hội này cười kẻ nghèo chứ không cười gái điểm à?
Bà ta nhìn Hầu Khánh và Thích Minh Huy đứng nghiêm chỉnh bên cạnh, bà ta không chắc có phải Hầu Khánh đến tìm Tần Minh không, Chương Dao suy đoán trong lòng.
Bà ta cảm thấy nghi ngờ về thân phận của Tần Minh, vì thế nên giờ bà ta không dám tùy tiện to tiếng với Vương Tú.
Vương Tú kéo Nhiếp Hải Đường, nói: "Cháu à, mọi chuyện phải đặt gia đình lên hàng đầu, mẹ cháu cũng chỉ lo lắng cho cháu thôi, cháu phải thông cảm cho bà ấy.
Hôm nay
Tần Minh cũng thoải mái, cháu cứ về cùng mẹ đi cho bà ấy khỏi lo lắng."
Sắc mặt Nhiếp Hải Đường lập tức ảm đạm, đây chẳng phải là ra lệnh đuổi khách sao?
Nhưng Nhiếp Hải Đường phát hiện Vương Tú nhét một tờ giấy vào trong tay cô, cô âm thầm nhận lấy tờ giấy, nói: "Cháu biết rồi cô Vương"
Nhiếp Hải Đường đi, Chương Dao cũng đi theo, nhưng trước khi đi, bà ta không quên ngắm nhìn căn biệt thự này, trong lòng bà ta vẫn thắc mắc, rốt cuộc biệt thự này là của ai?
Hầu Khánh và Thích Minh Huy đến chào hỏi ai? Tần Minh ư? Bà ta không tin, sao bà ta lại nhìn nhầm được?
Sau khi lên xe, Nhiếp Hải Đường đọc tờ giấy Vương Tú đưa cho cô, trên đó viết Lát nữa gặp, khuôn mặt ủ rũ của Nhiếp Hải Đường lập tức xuất hiện nụ cười mừng rỡ.
Vợ chồng Dương Cường Kiên và Phùng Nhạn Băng núp ở cái cây bên ngoài biệt thự quan sát cũng bất ngờ y hệt.
Phùng Nhạn Băng nói: "Chuyện này là sao? Sao điệu bộ của Vương Tú vênh váo tự đắc cứ như bà ta là chủ căn biệt thự vậy, nhìn mà thấy ghét.
Căn biệt thự kia chỉ thích hợp với người có thân phận như tôi thôi, Vương Tú là cái thá gì."
Dương Cường Kiên nói: "Bỏ đi, có gì kỳ lạ đâu, bà xem, cô thư ký xinh đẹp kia là đồng nghiệp của Tần Minh, tôi nghe Chí Quốc nói, đó là thư ký của ông chủ Tần Minh.
Tôi nghĩ, chắc chắn ba người vừa rồi tới để chào hỏi thư ký kia, bà xem, quà tặng cũng là đồ trang điểm và quần áo nữ"
Phùng Nhạn Băng thò đầu ra nhìn, chỉ thấy Tống Dĩnh nhìn ba người Hầu Khánh, Thích Minh Huy và Thích Miểu Miểu với ánh mắt lạnh như băng, miệng nói gì đó, cô ta vung tay tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Sau đó ba người Hầu Khánh đành bất đắc dĩ đặt quà xuống, lái xe trở về.
Phùng Nhạn Băng khó hiểu hỏi: "Không ngờ cô ta không cho bọn họ vào, người phụ nữ này có quyền lực như vậy sao? Đến tặng quà mà cũng không cho vào? Tỷ phủ ban nãy lái Maybach còn phải cung kính với ba người kia đấy."
Dương Cường Kiên nói: "Đơn giản thôi mà, cô ta là thư ký kiêm chức bồ nhí của ông chủ."
Phùng Nhạn Băng vẫn không hiểu, hỏi: "Vậy cô ta có quan hệ gì với Tần Minh?"
Lần này Dương Cường Kiên đắc ý nói: "Bà ngốc vừa thôi, thế mà bà cũng không hiểu.
Bà chưa xem Đế quốc tiền bạc” à, phim nói về một ông lớn có bà vợ hung hãn, ông ta muốn nuôi bồ nhí nhưng sợ bị bà vợ phát hiện nên bèn đưa người tình cho cấp dưới giả làm người yêu.
Cấp dưới này vừa không dám chạm vào lại không thể phản đối, đành phải nhận lời, nuôi cô ta như mẹ, ông chủ đến ngủ với người tình, anh ta còn phải trông chừng cho ông chủ."
Phùng Nhạn Băng gật đầu, nói: "Ông phân tích cũng hợp lý phết đấy chồng"
Dương Cường Kiên nói tiếp: "Cô thư ký kia xinh đẹp như vậy, phàm là đàn ông đều thèm chảy nước miếng...!Ơ kìa vợ, bà đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, tôi đang phân tích cho bà mà.
Bà nói xem, làm gì có ông chủ nào không muốn chạm vào cô ta? Rõ ràng Tần Minh chính là người phụ trách che giấu tại mắt cho ông chủ, cậu ta buộc phải giả vờ làm người yêu của thư ký kia.
Không cần hỏi cũng biết, biệt thự này chắc chắn là nhà ông chủ tặng cho thư ký.
Ba mẹ Tần Minh muốn tới nên thuận tiện xài ké để lòe thiên hạ thôi."
Nói xong, Dương Cường Kiên còn liếc mắt về phía Tống Dĩnh ở đằng xa.
Dáng người đó, gương mặt đó, khí chất đó, ông ta không nhịn được nuốt nước miếng, nói thật, lúc ăn cơm trưa, Dương Cường Kiên nhìn lén Tổng Dĩnh suốt, nhưng vì ngại mọi người nên mới che giấu thôi.
Phùng Nhạn Băng nghe vậy thì vô cùng tán đồng, nói: "Chồng à, ông phân tích quá đúng, hai đứa con trai nhà họ Tần làm gì có tiền đồ.
Ha ha ha, thì ra là kiếm tiền bằng cái trò vô liêm sỉ này.
Tần Chí Quốc là người đàng hoàng, nếu ông ta biết con trai mình làm loại chuyện này thì e là sẽ tức chết mất."
Dương Cường Kiên lắc đầu nói: "Bỏ đi, tiền bẩn vẫn là tiền.
Tần Minh học thói xấu, chúng ta phải nhắc nhở A Uy cách xa cậu ta một chút, người này không đàng hoàng, sau này không thể giúp A Uy trông coi kho hàng được.
Tần Triều Dương vẫn trung thực thật thà hơn, đáng tiếc lại không biết giữ lời."
Phùng Nhạn Băng khinh thường nói: "Ai cần hai anh em bọn họ? Cả nhà bọn họ đều là đồ vô dụng, chẳng phải Tần Triều Dương dựa vào mối quan hệ của Tần Minh mới được làm giám đốc sao?"
Dương Cường Kiên nói: "Thôi chúng ta về đi, buổi tối còn phải mời nhà ông chủ Tiêu ăn cơm nữa, sáu mươi phần trăm việc làm ăn của chúng ta dựa vào ông chủ Tiêu, bữa cơm tối nay rất quan trọng, không thể có sai sót, biết chưa?"
Phùng Nhạn Băng nói: "Vậy ăn ở đâu?"
Dương Cường Kiên trả lời: "Đương nhiên vẫn là nhà hàng Trung Hoa buổi trưa, chỗ đó tuy đắt, nhưng quả thực đáng tiền, còn tặng cả tổ yến và trà Đại Hồng Bào núi Vũ Di nữa, chúng ta là khách quý, buổi trưa lúc tính tiền, tôi có hỏi tối còn chỗ không thì người ta bảo có người tạm thời lùi lịch đặt bàn nên có một chỗ đấy."
Phùng Nhạn Băng nói: "Vậy ư? Thế thì tôi phải chuẩn bị kỹ càng mới được."
Tổng Dĩnh cầm đồ đám Hầu Khánh tặng đi vào trong biệt thự, nói với Tần Minh: "Cậu chủ, tôi đã làm theo lời dặn của cậu, không cho đám Hầu Khánh vào trong và bảo bọn họ trở về rồi.
Nhưng bọn họ khăng khăng bắt tôi phải cầm quà vào"
Tần Minh liếc nhìn rồi nói: "Đưa cho em gái tôi đi.
Tối nay tôi có hẹn ăn cơm với nhà bác cả ở phòng bao buổi trưa, lát nữa cô báo cho anh trai tôi tan làm thì tới đó.
Với cả cô bảo nhà hàng dành một chỗ đỗ xe cho nhà bác cả tôi."
Tống Dĩnh hơi kh người, nói: "Vâng, cậu chủ."
Dặn dò Tổng Dĩnh xong, Tần Minh vội vàng đi ra ngoài, anh phải tìm bạn gái về..
/1178
|