này ba mẹ cứ làm chuyện mà mình thích, đừng làm công cho người ta, cũng đừng làm ruộng nữa.
Tần Chí Quốc cũng cảm động, nói: "Làm công thì có thể không làm, nhưng ruộng thì vẫn phải trồng chứ, đất tốt như vậy mà không trồng gì, bỏ hoang thì phí lắm.
Tần Minh cười, tư tưởng này của ba đúng là không dễ thay đổi được.
Vương Tú lại kéo Tần Minh, hỏi: “Vậy...!vậy cô thư ký sáng nay là thế nào? Chắc không phải con thật sự giấu tình nhân cho ông chủ của con mà giả vờ ở bên nhau đấy chứ?”
Tần Minh đáp: “Mẹ, không có chuyện đó đâu, mẹ thấy Hải Đường của chúng ta không đẹp hơn à? Con là loại người ăn trong bát còn nhớ trong nồi sao? Người ta là đồng nghiệp của con, dì Phùng đoán lung tung, không tôn trọng người ta, mẹ tin dì ấy hay là tin con? Con với bọn họ ba năm rồi không gặp, bọn họ nghĩ rằng cả đời này con chẳng khá lên được nên thấy con thành công, họ cảm thấy những thứ con có được đều không bình thường, bất hợp pháp.
Vương Tú nhìn Nhiếp Hải Đường ngồi bên cạnh, thầm nghĩ cũng đúng, sao phải tin những lời vô căn cứ của Phùng Nhạn Băng chứ? Phùng Nhạn Băng không muốn thấy hai đứa con trai của bà sống tốt nên ganh tị đây mà.
Vương Tú nói: “Cũng phải.
Con trai, mẹ tin con."
Trên bàn, bốn người nhà bác cả Tần Chí Giang và cả nhà Tần Minh trò chuyện rất vui vė.
Thực ra, quan hệ giữa hai nhà rất tốt.
Trước đây, trong nhà Tần Chí Giang đổi đồ dùng gia dụng, đồ nội thất thì những món đồ cũ đó sẽ chở về quê cho Tần Chí Quốc.
Khi đó Tần Minh vừa vào đại học, học phí là Tần Chí Giang cho mượn, dịp lễ tết cũng sẽ gọi Tần Minh đến ăn cơm, nhưng Tần Minh bận đi kiếm tiền lương vào lễ tết tăng gấp ba nên anh không đi.
Tần Chí Giang vỗ Tần Triều Dương, nói: “Ôi chao, Triều Dương à, cuối cùng cũng thành công rồi, làm giám đốc của siêu thị lớn, khá lắm, chăm chỉ mà làm việc.
Chí Quốc, hai đứa con của chủ đều thành công, sau này chủ có thể hưởng phúc rồi.”
Tần Chí Quốc cười: “Em đâu có tốt số như anh, em là số nông dân khổ cực, không làm công thì cũng làm ruộng, đó là cái nghề ông bà để lại rồi.”
Bác gái ngạc nhiên về Tần Minh, nói: “Tần Minh, một khoảng thời gian không gặp mà cháu đã khác rồi, bên cạnh là bạn gái nhỉ?”
Tần Minh cười đáp: “Vâng, là bạn gái cháu,
Nhiếp Hải Đường.
Bác gái khen: “Cháu gái xinh đẹp quá.
Tần Phương, khi nào thì con mới học tập em họ con, dẫn một cô bạn gái về cho mẹ.
Anh họ Tần Phương là một người làm công ăn lương, thích chơi game, không mấy mặn mà với phụ nữ, tuổi cũng sắp đầu ba rồi, cho nên bác gái rất sốt ruột.
Tần Phương cười: “Chẳng phải anh Triều Dương vẫn chưa kết hôn sao? Con vội gì chứ.”
Tần Chí Giang mắng: “Mọi người nhìn thẳng nhóc này, cả ngày chỉ biết chơi điện thoại, không chơi game thì đọc tiểu thuyết, có tiền thì cống hết vào tiểu thuyết, còn hở một tí là boa một hai trăm, tôi thật không hiểu lớp trẻ bây giờ.
Tần Chí Quốc bật cười: “Tần Phương làm cho công ty lớn, lo gì chứ? Còn nhiều cô gái cho cậu ấy chọn.
Hai người lớn khoe khoang với nhau, bữa cơm ăn rất vui vẻ.
Hai gia đình rất vui vẻ hòa thuận, sau bữa cơm thì mọi người ai về nhà nấy.
Sắp xếp cho ba mẹ xong, Tần Minh đang định đưa Nhiếp Hải Đường về thì cô lại lo lắng nói: “Tần Minh, hôm nay em biểu hiện được không? Có khi nào ba mẹ anh không thích em không?”
Tần Minh cười bảo: “Mẹ anh thích em lắm, còn muốn anh lần này phải tranh thủ không được đi công tác nữa.
Chẳng phải em gắp cho mẹ anh một miếng ngỗng quay à? Thực ra mẹ anh không thích ăn ngỗng quay, mẹ chế dầu mỡ, nhưng là em gắp nên mẹ vẫn ăn, đó là chiều em đấy.
Ba anh thì khỏi cần nói, ông ấy là người nông thôn hiền lành chất phác, chưa từng ghét bất kì ai.
Nhiếp Hải Đường vui mừng dẩu môi, nói: "Vậy thì tốt, hi hi.
Tần Minh bảo: “Đi thôi, anh đưa em về”
Nhiếp Hải Đường nói: “Ai da, Tần Minh, em vẫn không muốn về, không thì chúng ta đi dạo đi, xe em đậu ở trung tâm mua sắm gần đây.”
Tần Minh nhìn thời gian, giờ mới hơn tám giờ, từ sau chuyện lần trước hai người cũng ít gặp nhau.
Gần bạn gái xinh đẹp như vậy mà không thân mật, Tần Minh cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Hai người cùng đến trung tâm mua sắm lấy xe, định đến phố thương mại đi dạo.
Nhưng chiếc Maserati của Nhiếp Hải Đường vừa xuống đường thì một chiếc Audi ra khỏi nhà để xe lập tức đuổi theo.
Một người đàn ông mặt không cảm xúc ở trên xe lập tức gọi vào một số điện thoại: “Mục tiêu và một phụ nữ lên một chiếc Maserati màu hồng mang biển số **8888, chú ý vệ sĩ thân cận của cậu ta và mạng lưới bảo vệ của tiểu đội ám sát.”
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng hơn: “Giải quyết tên vệ sĩ âm thầm đi theo trước, đưa mục tiêu về cho tôi.
Nhớ, tôi muốn bắt sống, tôi muốn nhìn kĩ đứa con riêng này của ba tôi.”
Người đàn ông trên xe hỏi tiếp: “Còn người phụ nữ đó thì sao?”
Đầu kia điện thoại nói: “Còn cần tôi dạy sao? Giết”
Tại lối ra của nhà để xe trung tâm mua sắm, sau khi chiếc Maserati lao đi, A Long lái chiếc Mercedes đi theo sau.
Nhưng ngay sau đó, chiếc Audi đã đi theo.
A Long đi theo sau xe của Tần Minh và Nhiếp Hải Đường một đoạn, ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn vào gương chiếu hậu, cau mày, biển số chiếc Audi phía sau hơi quen, hơn nữa đã đi cùng đường nãy giờ rồi.
“Hình như lúc cậu chủ vào nhà để xe cũng vào theo.” A Long nhớ lại, lập tức nhở ra.
A Long gọi ngay cho Tần Minh, nói: "Cậu chủ, cậu nhường đường để chiếc Audi phía sau đi trước đi.
Tần Minh nghe xong thì lập tức bảo Nhiếp Hải Đường lái chậm một chút, sau đó nhường đường, nhưng chiếc Audi phía sau vẫn bám sát hai chiếc xe mà không có ý định tăng tốc đi lên trước.
A Long cau mày nói: "Không ổn rồi, cậu chủ, cậu bị theo dõi rồi.”
Cùng lúc đó, trong chiếc Audi phía sau, người đàn ông mặt không cảm xúc ở ghế phụ lái đang gọi điện thoại, nói: “Ông chủ, có lẽ mục tiêu đã phát hiện ra chúng ta rồi.
Tôi có thể xác nhận, bên trong chiếc Mercedes biển số **956A chắc là vệ sĩ.
Ông chủ, chúng ta phải đánh đòn phủ đầu để phó boss đàm vào chiếc Mercedes.
“Được, bắt đầu hành động”
Tần Minh vừa nghe A Long phân tích xong thì thầm nói không ổn, một chiếc xe ben ở đường ngược chiều phía trước đột nhiên bẻ lái, đâm hỏng dải phân cách rồi lao đến tông vào chiếc Mercedes của A Long.
Con người Tần Minh đột nhiên co rút lại, lập tức bò ra cửa sổ xe, quay đầu hét lớn: “A Long, cẩn thận!”
Kít!
A Long thắng gấp, kéo phanh tay, đánh mạnh vô lăng, cả chiếc xe trượt nửa vòng theo hình bán nguyệt, tránh được cú va chạm của chiếc xe ben một cách hoàn hảo.
A Long đuổi kịp Tần Minh, nói: “Cậu chủ, đi theo tôi.”
A Long đạp chân ga, đi lên trước.
Nhưng ngay sau đó, chiếc Audi phía sau cũng tăng tốc đâm vào đuôi xe Mercedes, cả chiếc Mercedes A Long đang lái bay lên, lật nửa vòng trên không trung, sau đó rơi xuống đất trượt ra những tia lửa dài.
Tần Minh sầm mặt, con mẹ nó, sao thân phận và hành tung của anh bị lộ rồi?.
/1178
|