Tần Minh quay đầu lại, anh phát hiện một anh chàng điển trai mặc đồ của thương hiệu Burberry, đầu tóc thời thượng rất ngầu, anh ta đeo đồng hồ, mang kính râm, miệng nhai kẹo cao su, lại còn xỏ một tay vào túi quần, trông dáng vẻ rất sang chảnh.
Đúng là người đẹp vì lụa, chẳng sai chút nào.
Anh chàng điển trai này vừa đứng ở chợ tuyển dụng đã lập tức hình thành sự tương phản giàu nghèo vô cùng rõ rệt với những người khác.
Tần Minh nghĩ anh ta muốn tìm việc làm, anh nắm tay Bạch Ngọc Thuần đến một bên, vừa đi vừa nói: “Ngoài việc đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm mới của siêu thị thì còn một công việc nhàn nữa, đó là ghi chép và gọi điện thoại phục vụ khách hàng cho một công ty chứng khoán, tuyển dụng lâu dài và có thể nhân cơ hội để tìm hiểu về tài chính.
Anh chàng điển trai ở phía sau lập tức tiến lên và nói: “Này, này, đừng có đụng tay đụng chân, cậu làm cái gì thế? Lợi dụng cơ hội để sàm sỡ đấy à?”
Tần Minh hoàn toàn không có ý định sàm sỡ, anh và Bạch Ngọc Thuần quen biết nhau, quan hệ giữa hai người rất tự nhiên, chỉ là tư tưởng đàn anh chăm sóc cho đàn em mà thôi, bạn bè bình thường nắm tay nhau một lát thì sao?
Tần Minh nhìn Bạch Ngọc Thuần và nói: “Em quen à?"
Bạch Ngọc Thuần nói với vẻ mặt bất lực: “Anh ta là đàn anh Tào, chúng em học cùng trường, anh ta vừa mới tốt nghiệp năm tư
Tần Minh “à” một tiếng, hóa ra là một người theo đuổi cuồng nhiệt trong trường, có lẽ chính là con ông cháu cha mà Bạch Đại Hữu đã kể, anh nói: “Đàn anh Tào, tôi còn tưởng anh muốn xem quảng cáo tuyển dụng cơ.
Anh tìm chúng tôi có chuyện gì không?”
Tào Cảnh Thành nhìn Tần Minh qua lớp kính râm, anh ta đã phải người điều tra về Tần Minh, bởi vì nam sinh có quan hệ tốt nhất với Bạch Ngọc Thuần chính là cái tên Tần Minh này, có lần hai người còn bị người khác tạo scandal, hơn nữa còn nghe nói Tần Minh bắt cá nhiều tay.
Nhưng sau đó anh ta mới biết Tần Minh yêu đương với Nhiếp Hải Đường của nhà họ Nhiếp, gần như vì vậy mà anh trở nên giàu có, nhưng tình cảm giữ họ lại bị nhà họ Nhiếp phản đối gay gắt.
Vì để chia rẽ hai người mà mẹ của Nhiếp Hải Đường còn bịa ra cớ để lừa cô ra nước ngoài hẹn hò, tuy nhiên sau khi trở về hai người lại càng tốt đẹp hơn.
Nhưng bây giờ nhà họ Nhiếp đã không còn là gia tộc giàu có ở thành phố Quảng nữa, nhà họ Nhiếp đã rời khỏi thành phố Quảng, cũng không thấy Nhiếp Hải Đường đâu cả, nói cách khác là anh chàng này đã bị đá, đồ chó độc thân, nghèo hèn giẻ rách.
Tào Cảnh Thành thầm nghĩ: “Cậu là cái thắng chuyên đi ăn bám, không thể dựa dẫm vào gia đình giàu có nữa nên lại đến quấy rối Bạch Ngọc Thuần.
Người đẹp cực phẩm như Bạch Ngọc Thuần không trang điểm, ăn mặc giản dị lại còn xuất chúng như vậy, không hổ là hoa khôi giản dị mà đám nghèo hèn giả rách kia “tự sướng" trên diễn đàn trường, mình nhất định phải chiếm được cô ấy, khiến đảm giẻ rách phải hâm mộ và ghen tị, ha ha ha."
Tào Cảnh Thành nói: “Tôi không tìm cậu, tôi tìm Bạch Ngọc Thuần.
Bạch Ngọc Thuần lộ ra vẻ mặt vô cùng khó xử, thủ thật là cô đã khổ sở hơn ba tuần nay rồi, cô đi đến đâu thì tên Tào Cảnh Thành này cũng đi tới đó, anh ta hỏi hạn các thứ, còn ảnh hưởng đến việc Bạch Ngọc Thuần đi làm thêm, hơn nữa còn tặng cho cô đủ loại quà.
Lần nào cô cũng từ chối nhưng Tào Cảnh Thành vẫn không bỏ cuộc.
Bạch Ngọc Thuần là một cô gái nhà nghèo, sao dám đắc tội với nhà họ Tào giàu có ở thành phố Quảng chứ? Chịu được thì chịu, không chịu được thì cũng phải chịu, nếu không chịu được nữa thì cô bỏ trốn.
Chỉ có một điều may mắn là Tào Cảnh Thành này cũng khá đứng đắn, không hề ép buộc cô như trước đây Vương Thành Hồ từng làm, nếu không thì e rằng cô lại phải đến cầu cứu Tần Minh.
Bạch Ngọc Thuần nói: “Đàn anh Tào, xin lỗi anh, chúng tôi đang có việc bận, lát nữa chúng tôi còn phải đi phỏng vấn.
Tào Cảnh Thành lấy lòng: “Đàn em Bạch à, tôi đã bảo em đến làm trong công ty của ba tôi, chọn đại một chức vụ rồi mà.
Nếu không hiểu thì tôi có thể tìm mấy nhân viên cũ đến cho em, sau khai giảng là có thể tới làm việc, tiền lương vẫn tính như đi làm bình thường, sau khi ra trường em sẽ được thăng chức lên làm giám đốc khu vực.
Đãi ngộ này tốt quá rồi nhỉ? Con gái ruột đấy à?
Thực lòng mà nói thì Tần Minh rất ao ước.
Vì bây giờ anh rất nghèo, chỉ có hai bàn tay trång.
Mặc dù điện thoại di động vẫn còn, nhưng thẻ ngân hàng được liên kết để thanh toán di động chỉ còn hơn một trăm, còn thẻ thực sự có tiền đã bị rơi xuống mương rồi.
Hiển nhiên là Bạch Ngọc Thuần không dễ bị lừa như vậy, cô cũng hiểu rằng phía sau những điều kiện và phúc lợi tốt như vậy, điều kiện là cô phải làm bạn gái của Tào Cảnh Thành, mối quan hệ được hình thành dựa trên thể xác này không đáng tin cậy nhất và cũng không có địa vị nhất.
Bởi vì cô từng thấy trong lớp có một bạn nữ khá xinh đẹp qua lại với con ông cháu cha, hạnh phúc mà cô ta có được hồi mới yêu khiến nữ sinh cả lớp đều vô cùng ghen tị.
Về sau cô ta phải phá thai hai lần vì tên ông cháu cha kia, sau đó lại bị đá, chàng trai kia còn nói cái gì mà thay đổi khẩu vị, không còn cảm giác gì nữa.
Mặc dù Bạch Ngọc Thuần không hiểu lắm nhưng cô bạn đó đã khóc rất nhiều, có khoảng thời gian cô ta bị trầm cảm và muốn tự tử, sau đó được thầy cô và ba mẹ khuyên bảo nên mới bình phục lại.
Kể từ đó, Bạch Ngọc Thuần rất phản cảm với mấy tên con ông cháu cha theo đuổi mình.
Chẳng phải là chỉ chấm gương mặt và cơ thể này của cô thôi sao?
Không chỉ một lần Bạch Ngọc Thuần cảm thấy chán ghét gương mặt của mình, hồi nhỏ cô còn bị bắt nạt chỉ vì gương mặt này, lên đại học cũng vì gương mặt này mà phiền não, hầu hết những người tiếp cận cô cũng là vì gương mặt này của cô.
Bạch Ngọc Thuần càng mong muốn có người thật sự hiểu mình, hiểu được lòng mình.
Và người đó chính là Tần Minh.
Bởi vì khi cô quen biết Tần Minh thì anh đang hẹn hò với Nhiếp Hải Đường, Tần Minh dùng quan hệ bạn bè để giúp đỡ Bạch Ngọc Thuần, anh cũng không có bất kỳ ham muốn kỳ lạ nào đối với cô.
Tần Minh chăm sóc cho mẹ cô, anh còn không thu tiền thuê nhà và cũng không đưa ra những yêu cầu vô lý, đây là điều khiển Bạch Ngọc Thuần biết ơn nhất, chưa kể Trần Minh còn cứu cô nhiều lần.
Bạch Ngọc Thuần từ chối thẳng: “Đàn anh Tào, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không có hứng thú với công ty nhà anh.
Mời anh về đi.
Tần Minh, chúng ta đi thôi.”
Trong lòng Tào Cảnh Thành cảm thấy rất khó chịu, anh ta lại bị từ chối, anh ta không hiểu rốt cuộc mình thua kém thắng giẻ rách này chỗ nào?
Thằng giẻ rách Tần Minh này được chào đón đến vậy à?
Tào Cảnh Thành lấy một xấp tiền ra và nói: “Tần Minh, phiền cậu lập tức rời khỏi cô ấy, một nghìn này sẽ là của cậu.
Chà chà, vung tiền đuổi người đi cơ à? Không hổ là cậu chủ nhà giàu, ỷ nhiều tiền mà chèn ép người.
Tần Minh lắc đầu và nói: “Không cần, chúng tôi không có thời gian chơi đùa với anh."
Tào Cảnh Thành tiếp tục tăng giá, anh ta nói: “Năm nghìn, cậu đi làm thêm một tháng cũng không kiếm được năm nghìn đâu.”
Trong lòng Tần Minh chợt dao động, anh nói: “Mười nghìn, không có mười nghìn thì tôi không đi.”
Tào Cảnh Thành phát bực trong lòng, đúng là người nghèo thường gian xảo, không ngờ thắng nhóc này lại ra giả, anh ta mắng: “Cậu đừng có quá đáng.
Tần Minh nói với vẻ giễu cợt: “Bây giờ là hai mươi nghìn rồi." “Cậu!” Tào Cảnh Thành vô cùng tức giận, anh ta lập tức quay lại chiếc xe Audi A7 đang đỗ bên đường, lấy hai mươi nghìn tiền mặt từ trong xe ra và nói: “Cho cậu hai mươi nghìn này, cầm tiền rồi cút đi.
Bạch Ngọc Thuần, em nhìn xem, cậu ta chính là người như vậy, vì tiền mà có thể bỏ mặc em bất cứ lúc nào.
Cậu ta chỉ là một thắng cặn bã, hễ thấy tiền là sáng mắt ra.
Tần Minh cầm lấy tiền, anh quay đầu lại, huơ xấp tiền mặt với đám người đang xem thông báo tuyển dụng và nói: “Ồ, người anh em giàu có này nói rằng trong chúng ta đáng thương nên đã cho tiền, mọi người mau tới lấy đi.
Anh nói xong thì ném tiền đi, vù vù, số tiền hai mươi nghìn bay phấp phới giữa không trung.
Đám người đang xem thông báo tuyển dụng nhìn thấy tiền bay đầy trời thì lập tức thèm thuồng, họ xúm lại tranh giành tiền.
Họ cũng không nhớ Tần Minh nói gì, chỉ nhớ rõ mỗi từ “lấy”.
“Ơ, cậu!” Tào Cảnh Thành không ngờ Thần Minh lại ném tiền đi, một đám nam nữ lao về phía anh ta.
Còn Tần Minh thì kéo Bạch Ngọc Thuần chạy về hướng ngược lại, trước khi chạy anh còn không quên đá cho Tào Cảnh Thành một phát khiến anh ta ngã xuống đất, đám đông đang nhặt tiền lập tức bao phủ anh ta.
Tần Minh kéo Bạch Ngọc Thuần chạy được một đoạn đường, hai người nhìn Tào Cảnh Thành bị chà đạp đến nỗi vô cùng nhếch nhác, sau đó họ nhìn nhau cười.
Bạch Ngọc Thuần nói: “Tần Minh, anh xấu lắm, không sợ bị anh ta nhớ mặt sao?"
Tần Minh cười nói: “Sợ gì chứ, anh ta có thể ăn được anh sao? Đi, anh dẫn em đến một nơi.”.
/1178
|