Vốn dĩ Tần Minh muốn đến bệnh viện, dù sao cũng nên đưa người bị ngất xỉu đến bệnh viện.Nhưng khi đến căn nhà trong tiểu khu, trong lòng anh rất muốn mắng người, vợ chồng Bạch Đại Hữu cứ đặt Hà Mộng Cô trong phòng khách và cũng không gọi xe cấp cứu 120, bọn họ không biết cứu người như cứu hỏa sao?"Mẹ, mẹ?” Bạch Ngọc Thuần chạy đến trước mặt Hà Mộng Cô, cô chỉ thấy bà ấy không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt.Bạch Ngọc Thuần hỏi: "Anh à, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải lần trước mẹ làm phẫu thuật xong thì khỏi rồi sao, sao lại đột nhiên hôn mê?"Bạch Đại Hữu khinh thường nói: "Nhất định là đám bác sĩ trong bệnh viện làm trái với lương tâm để nhận tiền bẩn” Tần Minh rất tức giận, ca phẫu thuật của Hà Mộng Cô là do anh bí mật thúc đẩy để thành công, như vậy chẳng phải là anh ta cũng mắng cả Tần Minh sao? Anh quát lớn, "Anh giữ miệng sạch sẽ một chút đi.
Ngay cả phí phẫu thuật của mẹ mà cũng có thể mang đi đánh bạc, có ai độc ác được như anh chứ?"Ê thắng kia!” Bạch Đại Hữu vô cùng tức giận, anh ta nhìn vẻ mặt không hề thân thiện của Tần Minh và nói: “Một thắng làm thuê như mày thì biết gì? Nhất định là do cái căn nhà rách nát này của ông chủ mày có phong thủy không tốt, hại mẹ tạo tái phát bệnh cũ.Tần Minh khinh thường nói: "Phong thủy? Bạch Đại Hữu, anh là người sống trong xã hội phong kiến sao?"Chị Bạch mắng: "Formaldehyde, formaldehyde trong căn nhà mới này vượt quá mức bình thường, mẹ tao ở lâu nên mới đột nhiên phát bệnh.
Tần Minh, tất cả là do mày"Tần Minh hùng hồn trả lời: "Sau khi được sửa sang, căn nhà đã được trừ khử formaldehyde, hơn nữa còn thuê cơ quan chuyên môn về để xác định và đánh giá.
Lượng formaldehyde còn lại bằng không.
Nếu không tin thì chị có thể tự tìm người đến kiểm tra.
Hơn nữa anh trai tôi cũng ở đây, anh ấy có chỗ nào không khỏe chứ?"Chị Bạch bị phản bác đến nỗi nghẹn họng, cuối cùng chỉ có thể nói: "Mày, nơi ở của mày có phong thủy không tốt, ảnh hưởng đến số mệnh của mẹ tao, ảnh hưởng đến tâm trạng của mẹ tao."Lúc hai người cãi nhau, Bạch Ngọc Thuần đã lấy điện thoại di động ra gọi 120: "A lô, bệnh viện nhân dân phải không? Chỗ tôi có một người bệnh bị hôn mê.
"Bạch Đại Hữu cướp điện thoại rồi tắt máy, anh ta nói: "Chao ôi, còn gọi gì nữa? Xe cấp cứu đến thì mẹ chúng ta đã lạnh ngắt rồi.
Mau xuống dưới tầng đưa mẹ đến bệnh viện đi, bạn của anh có xe, đã lái đến rồi.Bạch Ngọc Thuần cũng luống cuống, cô vội vàng nói: "Vậy, vậy mau đi thôi."Nhưng Tần Minh phát hiện ra một điều kỳ lạ, nếu như Bạch Đại Hữu thực sự lo lắng cho mẹ mình thì sao không gọi 120 ngay từ đầu mà lại gọi bạn đến?Xe cấp cứu 120 không nhanh hơn sao? Hơn nữa người đến là bác sĩ, có thể điều trị ngay lập tức.
Tần Minh phụ cõng Hà Mộng Cô xuống dưới tầng, anh lại nhìn thấy chiếc xe Audi A7, chẳng phải là xe của Tào Cảnh Thành sao?Mặt mũi anh ta bị bầm dập, sáng nay bị những người tìm việc ở chợ tuyển dụng giẫm đạp lên người.
Khi thấy mọi người xuống, anh ta cũng không nổi giận mà tiến tới nói: "Anh Bạch, có chuyện gì sao?"Bạch Đại Hữu nói: "Mẹ tôi bị bệnh, làm phiền cậu Tào rồi."Tào Cảnh Thành bày ra dáng vẻ như người quen cũ, anh ta nói: "Haiz, chúng ta là bạn bè mà, đây là điều nên làm thôi.
Mau lên, mau đưa lên xe đi, để em đưa cô đến bệnh viện."Khi Tần Minh nhìn thấy Tào Cảnh Thành thì rất ngạc nhiên, hiển nhiên anh ta đã liên lạc với Bạch Đại Hữu, chắc là để tán tỉnh Bạch Ngọc Thuần.
Dù sao thì thực sự rất dễ đối phó với loại người thân như vợ chồng Bạch Đại Hữu, chỉ cần đưa tiền là có thể khiến anh ta làm việc bán mạng cho mình.
Tần Minh hơi cảm khái, bọn họ cũng giống như Chương Dao mẹ của Nhiếp Hải Đường vậy, nhưng một người thì muốn giàu sương sương, còn một người thì muốn cực giàu.Sau khi mọi người lên xe, Tần Minh cũng muốn chen lên.
Nhưng anh lại bị Bạch Đại Hữu đẩy ra, anh ta nói: "Mày làm gì thế? Tần Minh, mày có cần thể diện không đấy?"Cuối cùng chị Bạch cũng đợi được cơ hội trả thù, cô ta mắng: "Tần Minh, mày có tư cách gì? Đây là chuyện nhà bọn tao, mày bớt xen vào đi? Cái thằng giẻ rách như mày mà đòi tán Thuần Thuần nhà bọn tao à, thử soi lại mặt mình vào bãi nước tiểu mà xem, chiếc Audi A7 này là của chính cậu Tào, đừng để quần áo rách rưới của mày làm bẩn xe của cậu Tào.
Mày không lái xe của ông chủ đến để giả vờ giả vịt à?"Tào Cảnh Thành nói: "Cậu Tần Minh à, ngại quá, chiếc xe này của tôi chỉ chở được đúng năm người.
Cậu đi xe buýt đến đi, bệnh viện Nhân dân 1 của thành phố cũng cách đây không xa.
Tần Minh nhíu mày, mấy người này đúng là kẻ hèn đắc ý.Bạch Ngọc Thuần thấy bọn họ nhắm vào Tần Minh thì trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng cô cũng hết cách.
Tần Minh có thể nhận ra vẻ bối rối của Bạch Ngọc Thuần, anh vỗ vai cô và nói: "Được rồi, thời gian gấp gáp, em đi đi, để anh gọi xe đến đó.
Bạch Đại Hữu ở phía sau nói: "Không cần đâu, mày tới làm gì? Mang lại sự xui xẻo à? Bọn tao có cậu Tào rồi, cậu Tào có nhiều tiền hơn mày, đẹp trai và tài giỏi hơn mày, mày tìm chỗ nào mát mẻ mà chơi đi."Tần Minh không muốn dây dưa thêm nữa, anh dứt khoát bỏ đi.Bạch Ngọc Thuần vốn muốn ngồi ghế sau, cô nói: "Anh à, em ngồi ghế sau, anh ngồi ghế lái phụ phía trước đi." Bạch Đại Hữu nói: "Em cứ ngồi đó đi, mau lên xe.
Bạch Ngọc Thuần không còn lựa chọn nào khác nên đành phải ngồi ở ghế trước.Tào Cảnh Thành đang ngồi trên ghế lái nở nụ cười dịu dàng với cô, anh ta chỉ vào bỏ hoa trên đó và nói: "Vốn dĩ sáng nay định tặng cho em nhưng lại không tặng được.
Bây giờ em không ngại nhận chứ?"Bạch Ngọc Thuần nhìn bó hoa trước mặt, cô thật sự không muốn nhận, mẹ cô còn đang hôn mê, anh có thể mau chóng đến bệnh viện được không? Còn nhận hoa cái quần què gì? Nhưng Tào Cảnh Thành lại bày ra dáng vẻ như thể nếu em không nhận thì chúng tôi không lái xe.
Cô không còn cách nào khác, đành phải lễ phép cười ngượng ngùng, nhận bỏ hoa rồi nói: "Cảm ơn anh Tào, phiền anh mau lái xe đến bệnh viện đi." Tào Cảnh Thành bật cười: "Yên tâm, sẽ đến ngay thôi.
Một mình Tần Minh bị bỏ lại ở tiểu khu, nếu như bình thường thì A Long sẽ lái xe tới từ phía sau, anh muốn đi đâu thì đi.
Nhưng bây giờ anh đã rời khỏi tập đoàn nên trở nên nghèo túng rồi, không còn xe nữa.
Tần Minh buồn bực nói: "Không có tiền thì làm gì cũng khó, có lẽ chính là đạo lý này nhỉ? Lão già Phùng Đông Tường nhà ông, bốn vị nguyên lão của tập đoàn, đầu thể như thế được, tôi sẽ nhớ kỹ.
Tần Minh đành phải chạy ra ngoài tiểu khu để đi xe buýt.Lúc Tần Minh đi xe buýt đến bệnh viện, Bạch Ngọc Thuần lại gửi tin nhắn đến nói rằng bọn họ không đến bệnh viện Nhân dân 1 của thành phố mà đến bệnh viện Trung ương, cô cũng vừa biết lúc mới đến nơi.
Tần Minh biết được tin thì không hề tức giận, ngược lại anh cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Rõ ràng bệnh viện Nhân dân 1 của thành phố gần hơn và có trình độ điều trị rất cao, lần trước cũng làm phẫu thuật ở đây, tại sao Bạch Đại Hữu lại đến bệnh viện Trung ương xa hơn?Nửa giờ sau, Tần Minh lại lên đường đến bệnh viện Trung ương.
Khi Tần Minh đến bệnh viện Trung ương thì Hà Mộng Cô đã vào phòng phẫu thuật, người thân của bà ấy là vợ chồng Tạ Quảng Khôn và Hà Mộng Liên cũng đã tới.
Nhưng lại không thấy Tạ Đào đâu, cũng không biết cô ta đã bị Triệu Phú Quý đá chưa.
Tần Minh định đi tìm Bạch Ngọc Thuần để hỏi chút tình hình, nhưng Hà Mộng Liên đã bước tới giữ chặt Tần Minh và hỏi: "Tần Minh, thằng nhóc Triệu Phú Quý lớp cậu đâu? Có phải nó có bạn gái mới rồi không? Tại sao nó không liên lạc với Đào Đào nhà tôi nữa?"Tần Minh nghe thấy bà ta nói vậy thì anh lập tức biết mối tình chưa quá nửa tháng của hai người đã kết thúc.
Tần Minh nói: "Mặc dù cháu và Triệu Phú Quý học cùng lớp nhưng không thân thiết.
Cháu cũng không biết cậu ta đi đâu"Tạ Quảng Khôn ở bên cạnh tức giận chửi rủa: "Đào Đào nhà chúng tôi đã bị cái thắng cặn bã đùa giỡn tình cảm đó lừa đến thê thảm, thiệt chết đi được."Tần Minh lắc đầu, đó là do các người nhìn trúng Triệu Phú Quý giàu có nên mới mù quáng, không nhận ra tính nết của Triệu Phú Quý nên mới ra sức nịnh bợ đấy chứ?Đúng lúc này thì Bạch Ngọc Thuần đi tới, cô nói với vẻ lo lắng không yên: "Tần Minh, anh nói xem lần này mẹ em có vượt qua được hay không? Mẹ em khổ cực cả đời, đến bây giờ vẫn chưa được hưởng phúc.
Bà ấy cứ như vậy...!Em cũng không dám nghĩ nữa."Tần Minh vỗ bàn tay nhỏ bé của cô để trấn an, anh nói: "Đừng lo lắng, không sao đâu."Chị Bạch đột nhiên đi tới kéo hai người ra rồi nói: "Này, Tần Minh, mày đúng là âm hồn không tan, đồ không biết xấu hổ, mau buông tay Thuần Thuần nhà bọn tao ra.
Chuyện nhà bọn tao liên quan gì đến mày? Mày mau đi đi, mày không được chào đón ở đây.
"Bạch Ngọc Thuần tức giận lên tiếng: "Chị dâu, là em gọi Tần Minh tới.
Tần Minh cũng có ý tốt mà."Bạch Đại Hữu nói: "Em gái à, chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, cái thằng Tần Minh giẻ rách này đến đây thì làm được tích sự gì chứ? Khoác lác, ra vẻ? Cậu Tào đã chi trả phí phẫu thuật cho chúng ta.
Đây là phòng ICU, rất đắt đấy.
Nhà chúng ta nghèo như vậy lấy đâu ra tiền chứ? Tần Minh, tao hỏi mày, mày có thể lấy ra tiền ngay lúc này không?"Tần Minh nhíu mày im lặng, nếu là bình thường thì anh nhất định có thể, nhưng hiện tại quả thực là không được, anh không có tiền nộp phí phẫu thuật."Thôi đi ~!" Bạch Đại Hữu cười giễu cợt và nói: "Đồ nghèo kiết xác, vậy nên mới nói mày tới đây thì làm được tích sự gì chứ? Cậu Tào mới thực sự có giá trị.“Đủ rồi đấy!” Bạch Ngọc Thuần đột nhiên lớn tiếng ngắt lời Bạch Đại Hữu.Tất cả mọi người đều sửng sốt, bình thường Bạch Ngọc Thuần ăn nói nhỏ nhẹ từ tổn, sao lúc này lại đột nhiên nổi cáu rồi?.
/1178
|