Bạch Kính Đình giải thích một hồi, Bạch Ngọc Thuần mới hiểu ra, năm đó gia đình ba người nhà họ vốn sống rất hạnh phúc nhưng tình địch của ba là một người có tiền, có thể lực, để lấy được mẹ của Bạch Ngọc Thuần thì không chừa thủ đoạn nào cả, bày đủ mưu kế.
Cuối cùng hại Bạch Kính Đình tan cửa nát nhà, chỉ có thể ôm Bạch Ngọc Thuần vừa mới sinh xuôi vào Nam lánh nạn.
Còn mẹ của Bạch Ngọc Thuần cũng không cứu lại được, Bạch Kính Đình bị thương ở lại thôn Á Khẩu, Tứ Xuyên rồi được Hà Mộng Cô cứu giúp.
Sau hai năm ổn định, ông gửi Bạch Ngọc Thuần lại cho Hà Mộng Cô, một mình trở lại Bắc Kình làm việc, báo thù cho vợ.
Suốt mười mấy năm, từ lúc bắt đầu ra sức làm ăn cho đến tận năm nay, mọi rắc rối mới lắng xuống, ông lập tức lên đường tìm Bạch Ngọc Thuần, tìm suốt cho đến tận bây giờ.
Bạch Kính Đình nói đến phần sau thì nước mắt đã rơi như mưa: "Ba biết, ba không phải là một người ba tốt nhưng ba chỉ muốn con cho ba cơ hội bù đắp cho con, bù đắp trách nhiệm làm ba của bạ
Bạch Ngọc Thuần nghe những lời này của Bạch Kính Đình đã chạm đến nội tâm của cô ấy.
Cô ấy có thể nghe ra Bạch Kính Đình thật sự rất yêu mẹ ruột của cô ấy.
Vì báo thù mà một mình trở lại Bắc Kinh, đấu đá với kẻ thù suốt bao nhiêu năm như vậy nhưng đến cuối cùng cũng không quên cô ấy, sau khi mọi chuyện rắc rối lắng xuống đã đến tìm cô ấy.
Bời vì bị kẻ thù đuổi giết, để bảo vệ Bạch Ngọc Thuần nên không thể không chia lỵ, nỗi khổ này không phải là không thể chấp nhận.
Nhưng mà cô ấy vẫn đang do dự, chưa trả lời.
Tần Minh ngồi một bên nhìn, chen miệng vào cũng không tốt, đây là chuyện gia đình nhà người ta.
Bạch Kính Đình nhìn Bạch Ngọc Thuần vẫn còn do dự, lúc này ông nói: "Nếu như con không tin thì chúng ta cùng đi xét nghiệm ADN.
Lần này đến tìm con, từ khi bắt đầu đã không tìm được, ba đã đến một vài trại trẻ mồ côi rồi về nhà đăng ký tìm kiếm ADN...!Ba sợ Hà Mộng Cô không nuôi nổi con nên đã vứt bỏ con." "Nhưng ba không tin nhầm người, cô ấy nuôi con lớn thành tài, còn thi đỗ đại học.
Đáng tiếc cô ấy không ở đây.
Ba...!nợ cô ấy mà cả đời cũng không còn cơ hội trả lại nữa.
Bạch Ngọc Thuần nói: "Không phải tôi không tin ông.
Nhưng mà tôi...!"Tiểu Thuần, con cho ba cơ hội bù đắp đi, cầu xin con...!Vừa nói, Bạch Kính Đình lập tức quỳ xuống, bộc lộ chân tình, nước mắt kẻ già nua rơi xuống, chỉ mong Bạch Ngọc Thuần có thể tha thứ cho việc ông không làm một người ba tốt.
Dưới gối đàn ông có vàng, nhìn thấy Bạch Kính Đình quỳ gối, Bạch Ngọc Thuần cũng mềm lòng.
Cô ấy cũng quỳ xuống rồi nhào tới ôm lấy Bạch Kính Đình, khóc lóc nói: "Ba..."
Tần Minh nhìn hai ba con họ cuối cùng cũng nhận nhau, ôm nhau cùng khóc.
Anh lại cảm thấy rất vui, không có mẹ lại có ba, ông trời đóng lại một cánh cửa của bạn thì cũng sẽ mở ra một cánh cửa khác cho ban.
Sau đó, Bạch Ngọc Thuần và Bạch Kính Đình vẫn đi làm giám định ADN để phòng ngừa ngộ nhỡ.
Dù sao thì giám định ba con vẫn là chứng cứ có sức thuyết phục hơn so với không có.
Bị trì hoãn như vậy, Tần Minh vẫn chưa có cơ hội trả lời lời tỏ tình của Bạch Ngọc Thuần.
Còn Bạch Kính Đình dường như rất muốn bù đắp tình cảm của người ba trong suốt mười mấy năm qua với Bạch Ngọc Thuần nên trong những ngày chờ đợi kết quả giám định qua thì Bạch Kính Đình đã đưa cô đi chơi khắp nơi, mua cho cô những món đồ xa xỉ, ăn sơn hào hải vị, ra vào những nơi mắc tiền, vân vân..., thậm chí còn vào tù thăm Bạch Đại Hữu.
Còn Tần Minh thì không tham gia vào, dù sao thì cũng cảm thấy không thích hợp nên mỗi ngày anh đều ở trong kí túc xá đọc sách, làm giàu thêm kiến thức của bản thân.
Mấy ngày sau, lúc Tần Minh vừa mới gọi cơm hộp về nhà trọ, bỗng nhiên điện thoại nhận được tin nhắn của Bạch Ngọc Thuần, hẹn gặp anh ở hồ không tên.
Trong lòng Tần Minh khẽ rung động, e là hôm nay đã có kết quả.
Thật ra thì trong những ngày qua Tần Minh cũng đang suy nghĩ, nếu hai ba con họ nhận nhau thì Bạch Ngọc Thuần theo ba về Bắc Kinh? Hay là tiếp tục ở lại thành phố Quảng học?
Anh nhìn điệu bộ của Bạch Kính Đình hình như là rất giàu có.
Bạch Ngọc Thuần cũng qua thời gian khổ cực rồi, có thể được hưởng một cuộc sống tốt hơn, không phải lo âu đi làm thêm kiếm tiền mỗi ngày nữa.
Tần Minh đi đến hồ không tên, anh cũng có ấn tượng gì sâu sắc với hồ không tên, mỗi lần có chuyện cùng Bạch Ngọc Thuần đều là ở đây.
Bạch Ngọc Thuần đang đứng chờ một mình ở bờ hồ.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là một chiếc váy trễ vai trắng, khoác áo xuyên thấu, lớp ren mỏng lộ ra hai chân trắng nõn, thon dài và thẳng tắp, phác họa hết từng đường cong mềm mại.
Tần Minh chợt cảm thấy thật xinh đẹp, Bạch Ngọc Thuần mặc quần áo đẹp lên người càng xinh đẹp hơn, càng có khí chất con gái.
Lần đầu nhìn thấy Bạch Ngọc Thuần có lối ăn mặc như thế này, cô ấy cũng có khuôn mẫu con gái nhà giàu.
Trong lúc lơ đãng xoa xoa bờ môi của mình, vén sợi tóc lòa xòa ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng tựa như yêu tinh hồn nhiên.
Nơi sợi tóc xoẹt qua vẫn còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt.
Ánh mắt cô ấy tựa như sóng nước mùa thu, chân thành nồng nàn, nhìn Tần Minh đang lững thững đi tới.
Cô vừa nhíu mày vừa cười, nét mặt mong đợi, phong thái thướt tha, hơi thở thiếu nữ sạch sẽ làm lay động lòng người, tao nhã thướt tha, dường như là trên người cô vốn sẵn có hoàn chỉnh.
Ánh mặt trời nóng rực chiếu xuống nhưng da dẻ cô ấy vẫn mềm mại như cũ.
Cô ấy mỉm cười yếu ớt, để lộ ra gương mặt sáng sủa hết sức mê người.
Trên cổ cô ấy còn đeo một sợi dây chuyền thạch anh đỏ mà Tần Minh tặng cô ấy.
Mặc dù cô ấy cho rằng đó là hàng giả nhưng sau khi trở nên giàu có, Bạch Ngọc Thuần cũng không chê bai nó.
Bạch Ngọc Thuần thấy Tần Minh đi đến trước mặt mình lại trở nên thấp thỏm, cô ấy nói: "Tần Minh..."
Tần Minh giành nói trước: "Em đang đợi câu trả lời của anh à?"
Bạch Ngọc Thuần nói: "Vâng, em thích anh.
Bất kể là nghèo hèn hay giàu có, ở trong lòng em, Tần Minh anh là vẫn tốt nhất.
Em, em là một cô gái bày tỏ, không đủ dè dặt.
Nhưng, nhưng...!Nhưng em rất sợ anh sẽ bị người khác cướp mất.
Thấy Bạch Ngọc Thuần căng thẳng, bàn tay nhỏ bé ôm lồng ngực, ánh mắt lơ lửng không dám nhìn thẳng vào Tấn Minh.
Điều này lộ rõ vẻ chân tình.
Tần Minh nhìn thấy Bạch Ngọc Thuần vô cùng mong đợi, mặc dù rất cảm động nhưng anh lại vô cùng tiếc nuối nói: "Xin lỗi Thuần Thuần, anh không quên được Hải Đường Mặc dù bây giờ anh đang cô đơn, nhưng anh cũng...!Chắc em sẽ hiểu "
Nét mặt mong đợi của Bạch Ngọc Thuần bỗng trở nên cứng ngắc, bàn tay nhỏ bé cô ấy nắm chặt váy áo, kiềm chế để mình không run lên.
Nước mắt không kìm được mà rơi lã chã, cô ấy đã cố hết sức nhưng vẫn không có được kết quả mà mình mong muốn.
Cô ấy không trách Tần Minh, chỉ biết đổ thừa rằng mình không gặp được anh sớm hơn.
Nếu như có thể gặp được anh sớm hơn Nhiếp Hải Đường, cô ấy tự tin mình sẽ làm tốt hơn.
Đáng tiếc trên đời không có nếu như:
Tần Minh đưa tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy nói: "Thật sự xin lỗi."
Bạch Ngọc Thuần khóc thút thít, bằng nhiên tựa đầu lên vai Tần Minh, tìm kiếm sự an toàn trong giây lát, cô ấy nói: "Tần Minh, anh không cần phải xin lỗi em, anh không làm gì sai cả.
Là em chưa đủ tốt, là em không xứng với anh."
Tần Minh vỗ nhẹ bả vai cô ấy, anh nói: "Em đủ rồi, tự tin lên.
Tiếp theo em có dự định gì chưa?" Bạch Ngọc Thuần nói: "Về nhà cùng ba, có thể em phải chuyển trường để đến Bắc Kinh học."
Tần Minh nói: "Vậy cũng không tệ, đi theo ba em thì sau này sẽ không có ai bắt nạt em nữa!"
Nét mặt Bạch Ngọc Thuần buồn bã, nếu như Tần Minh đồng ý lời tỏ tình của cô ấy thì cô ấy sẽ chọn ở lại thành phố Quảng học đại học.
Nhưng mà Tần Minh không nhận lời cô
Tần Minh cũng rất xúc động, cuộc đời này của Bạch Ngọc Thuần có thể nói là gặp nhiều thăng trầm.
Từ một cô gái nhà nghèo, trở mình một cái đã trở thành cành vàng lá ngọc.
Anh cũng không muốn lúc chia tay quá thương cảm nói: "Được rồi, cũng không phải là cả đời này không gặp nhau nữa, đến lúc anh rảnh rỗi sẽ đến Bắc Kinh.
Lúc nào cũng có cơ hội gặp mặt mà.
Em đi đi, anh còn có việc.
Tần Minh quay lưng lại, lỗ mũi chua xót.
Anh cũng có chút không lỡ, nhưng dù sao thì người ta cũng đoàn tụ với ba, anh chỉ là một người ngoài cuộc.
"Tần Minh.." Bạch Ngọc Thuần thút thít thốt lên một tiếng ở sau lưng nhưng mà Tần Minh vẫn không quay đầu lại.
Nếu anh ấy không đoạn tuyệt thì cuộc ly biệt này sẽ không thành.
Bạch Ngọc Thuần cắn môi, nước mắt rơi như mưa, bỗng nhiên mở miệng hát một bài hát.
"Tiểu nữ bất tài, không được công tử để mắt đến, làm phiền công tử đã lâu rồi." "Công tử nhìn hướng nam, tiểu nữ đi hướng bắc.
" "Mong rằng mùa đông người ấm áp, mong cho mùa xuân người không lạnh, mong cho người trời tối có đèn, trời mưa có Ô "Mong người luôn lương thiện, mong người luôn gặp được người hiền lành...!"Cuộc đời còn lại của người tràn ngập màu ẩm áp, có người tốt bầu bạn..." Hát xong, Tần Minh dừng lại, những giọt lệ nóng hổi đã ngập tràn trong mắt, cảm động không diễn đạt thành lời.
Anh chớp chớp mắt mấy cái rồi ngẩng đầu thở dài, tự nhủ: "Thuần Thuần, tấm lòng của em anh cảm nhận được rồi.
Anh sẽ nhớ kỹ.".
/1178
|