Tần Minh nói: "Chuyện thiếu nợ tiền đánh bạc tôi có thể giúp cô giải quyết, nhưng không phải miễn phí.
Chỉ là mỗi ngày cô đều phải đi làm tình nguyện viên, thời gian là năm năm, tương đương với bốn chục ngàn một năm.
Một khi cô dừng lại thì những người này lập tức có thể tiếp tục tìm cô để đòi nợ." "Tình nguyện viên?" Trong lòng Lý Mộng tràn trề thất vọng, làm tình nguyện gì chứ? Vừa khổ vừa mệt, dãi nắng dầm mưa, hơn nữa còn làm tận năm năm? Còn không được dừng lại giữa chừng?"
Tần Minh cầm một tấm danh thiếp, cái đó là chủ nhiệm của một Câu lạc bộ tình nguyện nào đó ở thành phố Quảng đã đưa cho anh ngày hôm qua.
Tần Minh đưa tấm danh thiếp cho Lý Mộng rồi nói: "Cô đến đây làm tình nguyện viên đi."
Lý Mộng đờ đẫn nhìn tấm danh thiếp, Tân Minh có cách giúp cô ta nhưng không đề ra yêu cầu gì mà lại bắt cô đi làm tình nguyện viên quái quỷ này?
Tần Minh làm như vậy suy cho cùng cũng là muốn giúp Lý Mộng, hy vọng cô ta thay đổi, quay trở về là một cô gái đơn thuần, hiền lành, sẽ không còn coi trọng tiền bạc hơn tất cả nữa.
Tình nguyện là một hoạt động giúp đỡ rất phổ biến hiện tại, giúp những người tham gia gặt hái được niềm vui, đồng thời nhận ra rất nhiều người có trái tim nhân hậu.
Tần Minh tin rằng trong môi trường câu lạc bộ tình nguyện có thể thay đổi Lý Mộng.
"Em không muốn làm." Lý Mộng đột nhiên tức giận thét to, cô ta ném danh thiếp đi rồi nói: "Em là sinh viên đại học, những loại chuyện mà các ông bà già làm, cái gì mà chăm sóc người già, cái gì mà cứu trợ lũ lụt, một người sinh viên đại học như em không làm những loại chuyện này.
Tần Minh, anh có thể yêu cầu em bất cứ điều gì, chúng ta quay lại được không? Nhất định là anh có tiền để cứu em đúng không? Anh không cần phải đùa giỡn em, anh thấy em không đẹp sao? Sau này em nghe theo anh hết, mỗi tối đều ở bên anh, anh thích chơi thế nào thì chơi như vậy
Trong nhận thức và hiểu biết của Lý Mộng, hoạt động tình nguyện đều là chuyện mà ít người biết đến, còn rất thấp kém.
Cô ta là một nữ sinh đại học trẻ tuổi như vậy phải qua lại với những nhân vật nổi tiếng mới phải, tham dự những hoạt động thương mại nào đó thì mới có thể diện.
Người đàn ông đòi nợ xăm trổ cười dữ tợn nói: "Cô em, thằng này nhìn một cái là biết nghèo rẻ rách rồi, nó lừa cô em đó, chỉ bằng cô em lăn lộn cùng bọn anh.
Chẳng bao lâu là có thể kiếm được tiền trả hết số nợ đánh bạc.
Hơn nữa, anh đảm bảo cô em có tiền để kiếm."
Lý Mộng sợ hãi vung tay, cô ta không thèm làm loại con gái bồi rượu trong quán bar, đó là bồi rượu sao? Lúc nào bị yêu cầu lên giường, cô ta nhất định phải đi, hoàn toàn là bản thân.
Bây giờ, cô ta chỉ trồng cây được vào Tần Minh, trước kia Tần Minh ba lần bảy lượt giờ trò với Lý Mộng, Lý Mộng cũng có cảnh giác trong lòng, luôn cảm thấy rằng Tần Minh không có tiền thì cũng có cách.
Cô ta hiểu Tần Minh, lúc đi theo Tần Minh ở chung với nhau, dường như cô ta chưa từng gặp phiên phức gì cả.
Nhưng mà sau khi rời khỏi Tần Minh, cô ta liên tục gặp phiền phức, không chỉ không có tiền mà cuộc sống cũng không thoải mái.
Vậy thì sao lại không đi theo Tần Minh chứ, chuyện học đại học vẫn còn chưa xong nữa.
Tần Minh thản nhiên nói: "Lý Mộng, tôi cũng đã từng làm tình nguyện ở đại học hai năm, đây là chuyện rất có ý nghĩa.
Hoặc là cô làm, hoặc là cô tự mình trả tiền.
Đây là tôi đã nể tình mọi người đều là bạn học"
Lý Mộng nghe vậy, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh bằng lòng để cho em đi làm cái chuyện mất mặt đó cũng không cần em sao? Em không có một chút sức hấp dẫn nào với anh à?"
Nói xong, Lý Mộng bất chấp ở trước mặt mọi người, bất chấp xấu hổ, cô ta nằm tay Tân Minh, đặt lên ng cô ta.
Tần Minh lập tức chạm đến nơi mềm mại quen thuộc kia.
Anh quá quen thuộc với cơ thể của Lý Mộng, sở một cái cũng khiến cho hồi ức về mối tình đầu ùa về."
Nhưng Tần Minh xụ mặt, rụt tay lại nói: "Không phải không có sức hấp dẫn nhưng mà không có hiệu quả với tôi."
Lúc Lý Mộng vẫn còn đang ngạc nhiên, người đàn ông xăm trổ lập tức liếm môi đầy thèm thuồng.
Lý Mộng rất trẻ trung, vẻ ngoài cũng xinh xắn, anh ta nhìn cũng thấy thèm.
Hai đứa oắt con này lại táy máy trước mặt tên côn đồ là anh ta, anh ta quát: "Hai đứa mày ồn ào xì xèo cái gì thế? Có tiền hay không? Đệch, không có tiền thì mày theo tao đi gặp đại ca Thiết Tử của tạo đi."
Lý Mộng bị đòi nợ ép đến mức sắp phát điện lên rồi, cô ta nói: "Em, em đồng ý với anh, em đi làm hoạt động tình nguyện."
Tần Minh thấy Lý Mộng đồng ý, anh nói: "Vậy cô phải nhớ lời của mình đã nói, nếu như ngày nào đó cô lười biếng không đi làm, những người này sẽ tới siết nợ cô.
Cô đi đi."
Lý Mộng nghe thấy để cô ta đi, lập tức như trút được gánh nặng, món nợ đánh bài hai trăm ngàn cuối cùng cũng được gỡ xuống, cô ta vội vã chuồn đi.
Còn Tần Minh lại bị những người đàn ông xăm trổ vây quanh, bọn họ cười: "Thắng nhóc này đúng là một tên não tàn? Làm tình nguyện gì mà có thể kiếm được hai trăm ngàn?" "Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, để cô gái đi trước sau đó mới đánh một trận với bọn tạo, thiếu niên cấp hai điển hình mà!" "Oắt con, nếu mày đã lên tiếng rồi thì lỗ thủng hai trăm ngàn này mày bù nhỉ" "Thắng thiểu năng này, trả tiền đi."
Biểu hiện của Tần Minh hết sức bình tĩnh, anh nói: "Bảo bọn chúng gọi anh Thiết Tử tới đây, nói anh Tần tìm anh ta."
Nét mặt của người đàn ông xăm trổ cứng đờ, cái từ "anh Tần" gần đây rất hot trong phạm vi của bọn họ.
Bởi vì anh Thiết Tử chơi thua người ta trò dùng dao đâm kẽ ngón tay ở trong quán bar, chính là bại dưới tay anh Tần".
Sau đó, đại ca tiếp đón "anh Tần" hết sức long trọng.
Hơn nữa còn nói với tất cả mọi người, sau này nhìn thấy "anh Tần" phải tiếp đãi bằng cách thức cao nhất.
Chẳng lẽ thằng oắt con trước mặt này lại là anh Tần?
Không thể nào?
Có thể được gọi là "anh" thì cũng phải có tuổi tác nhất định, nếu không thì sao có thể chèn ép được anh Thiết Tử và đại ca Niên của bọn họ được chứ?
Nhưng mà người đàn ông xăm trổ này không dám phạm sai lầm, vội chạy đến chỗ anh Thiết Tử đang đứng đợi ở bên kia đường.
Lúc này, ở cổng trường này càng ngày càng có nhiều người đến xem náo nhiệt.
Chẳng hiểu sao số lượng người đến hóng hớt càng ngày càng đông bởi vì một sinh viên như Tần Minh lại bị ba tên xã hội đen vây quanh, quá là nổi bật.
"Ế, kia không phải là Tần Minh, bạn trai của đệ nhất hoa khôi học đường Nhiếp Hải Đường đó sao? Thằng rẻ rách đó đang làm cái mẹ gì vậy?" "Nhà họ Nhiếp phá sản, Nhiếp Hải Đường bỏ rơi anh ta, làm anh ta trở lại hình dạng ban đầu." "Mau xem này, trên trang web của trường có tin tức rồi.
Ái dà, hóa ra là bạn gái cũ tìm đến yêu cầu quay lại, giúp bạn gái cũ trả nợ" "Wow, vậy cũng tử tế quá rồi? Tôi nhận ra cái cô Lý Mộng đó, chẳng phải loại con gái tử tế gì." "Đúng vậy, nghe người ở khoa Kinh tế nói, cái cô Lý Mộng đó quen được người giàu có nhưng lại bị đá, chắc là bị lừa nên lại tìm đến cái tên tử tế Tần Minh này trả nợ." "Tên Tần Minh này đúng là bản tính khó đổi, chờ người đòi nợ đến, không đánh anh ta thành cứt sao? Chúng ta chờ xem kịch vui l đi."
Rầm rầm rầm, những người đang hóng hớt ở xung quanh đều nhìn về chiếc motor đang lao đến, quay tròn một vòng rồi đậu sát bên cạnh Tần Minh.
Sau đó, một người đàn ông rất có khí thế từ trên xe bước xuống, đó không phải là thuộc hạ của đại ca Niên, Thiết Tử sao?
Anh Thiết Tử nhìn thấy Tần Minh, sợ như thấy vong, vội cúi eo xuống, cười hì hì rồi nói: "Anh Tần, chào buổi sáng."
Hành động này của Thiết Tử lập tức khiến cho những người hóng hớt xung quanh im bặt hết.
Từng gương mặt đều lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, anh Thiết Tử lái một con Land Rover, hẳn là một người có địa vị xã hội nhất định? Nhưng lại cung kính với Tần Minh như vậy?
Không phải Tần Minh là một học sinh nghèo sao?
Bốn người đàn ông xăm trổ kia thấy vậy cũng thầm thở phào, may là báo trước cho anh Thiết Tử biết, nếu không thì đã gây ra họa rồi, phải gánh chịu mọi hậu quả.
Bọn họ cũng lập tức cúi người chín mươi độ nói: "Gặp anh Tần, vừa rồi chúng tôi có mắt như mù, mong anh Tần rộng lượng." "Anh Tần, mời hút thuốc lá." Anh Thiết Tử vội vàng dâng một điều thuốc cho Tần Minh, Tần Minh cầm lấy một điều
Anh buồn cười vỗ vỗ Thiết Tử nói: "Người bị mấy người đòi nợ này là bạn học của tôi.
Nói thật đi, là con dê béo hay là thật sự nợ nhiều tiền vậy?"
Anh Thiết Tử thè lưỡi cười hì hì nói: "Anh Tân, chuyện sòng bạc đầu có nói rõ được nhỉ? Nếu như anh Tần ra mặt thì hai trăm ngàn kia xóa đi, xóa đi."
Tần Minh cười ha ha, xem ra là Lý Mộng bị bọn họ để mắt đến, sắp đặt cuộc chơi.
Nhưng anh không có cách ép Thiết Tử thừa nhận, có câu "Đánh chó phải nể mặt chủ", Niên Lão Lục vẫn còn đang làm việc giúp anh mà.
Tần Minh lại nói: "Cũng không thể xóa hết, tôi muốn cho cô ta một bài học.
Anh cho người canh chừng cô ta có phải không? Một khi cô ta làm trái với yêu cầu của tôi thì mấy người hãy siết nợ cô ta, hiểu không?"
Anh Thiết Tử đảm bảo nói: "Hiểu, anh Trần muốn dạy bảo cô ta, nhất định chúng tôi sẽ làm được."
Tần Minh nói: "Vậy được rồi, mọi người đi đi." "Ầy." Đám người của anh Thiết Tử cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không có rủi ro gì với anh Tần, anh ta quay đầu nhìn lại, thầm nghĩ: "Đậu má, anh Tần đúng thật vẫn là sinh viên, không hổ là người có học, nếu tôi có thực lực của anh tần thì cũng không gọi anh mà gọi là ông Thiết."
Đám người Thiết Tử vừa rời khỏi, Tần Minh đang định quay lại ký túc xá thì điện thoại reo lên, lại là Triệu Lập Ngưu gọi đến từ ký túc xá.
Triệu Lập Ngưu nối máy lập tức nói: "A lộ, Tiểu Minh? Cứu mạng...!Tôi sắp, sắp không xong rồi.".
/1178
|