Vốn dĩ Lương Thiếu Dũng đang uống rượu và nhìn chằm chằm vào Triệu Mộng Hoa đang ngồi chéo đối diện, thấy cô ta làm đủ mọi cách lấy lòng Tào Vỹ, anh ta không nhịn được cơn tức mà xông tới, túm lấy cổ áo Tào Vỹ và tát cho ông ta mấy phát.
“Cướp của tao này, cướp của tao này, chết tiệt, ông đây sống mái với mày”
Lương Thiếu Dũng uống rượu vào thì gan lớn hơn hẳn, anh ta hoàn toàn buông thả bản thân, trút cơn giận trong lòng.
Quán bar bỗng chốc trở nên hỗn loạn, đảm Cao Bình sợ hãi hét lên, nhưng Triệu Mộng Hoa chỉ đứng bên cạnh không nói một lời, trông cô ta có vẻ ngỡ ngàng và bối rối.
Tào Vỹ đã lớn tuổi nên không hung hăng bằng Lương Thiếu Dũng, ông ta chống cự được mấy đòn rồi bị đè xuống đất, đấm đá loạn xạ.
Nhưng nhân viên bảo vệ quán bar đã tức tốc chạy đến, mỗi người một bên đẩy Lương Thiếu Dũng ra, Triệu Lập Ngưu và Tôn Chí Bằng đến giúp đỡ cũng bị đánh một trận như thể là đồng phạm.
Tào Vỹ bò dậy một cách khó khăn, mặt mày ông ta đỏ gay, cặp kính cũng bị lệch.
Tào Vỹ cầm chiếc cặp công văn, ông ta lấy vài xấp tiền mặt từ bên trong ra, ném thẳng xuống đất và nói: “Đánh cho tôi, tôi chịu trách nhiệm!”
Vừa nhìn thấy mấy chục nghìn, đám nhân viên bảo vệ lập tức nảy lòng tham, bọn họ coi Tào Vỹ như một đại gia, ra tay đánh từng người một trong nhóm người Lương Thiếu Dũng, cuối cùng bọn họ đè Lương Thiếu Dũng đang say khướt xuống bàn rượu, đặt trước mặt Tào Vỹ và nói: “Sếp muốn xử lý thế nào thì tùy
Đám nhân viên bảo vệ cầm lấy tiền, đứng dẹp sang một bên chia nhau.
Tào Vỹ vớ lấy chai rượu Brandy dốc thẳng vào miệng Lương Thiếu Dũng, ông ta vừa dốc rượu vừa chửi: “Thằng ranh nghèo này, không có tiền thì đừng đi cua gái, muốn giành với tao à? Mày lấy cái gì ra để giành với tao? Hơn nữa tao quen biết Tiểu Triệu cũng được một thời gian rồi, nhưng công việc bận rộn nên tao không có thời gian phát sinh quan hệ gì với cô ấy cả.
Tối nay tao và cô ấy sẽ đến khách sạn đặt một phòng tổng thống.
Rồi sẽ gửi video cho mày sau, thấy thế nào?”
Lương Thiếu Dũng bị dội rượu thẳng vào mặt làm cho sặc sụa, rất khó chịu, nghe thấy câu nói kích thích của Tào Vỹ, anh ta đùng đùng nổi giận, muốn chống cự nhưng lại bị Tào Vỹ giảm xuống đất, mà cồn rượu cũng khiến anh ta không còn sức lực.
Tào Vỹ giẫm lên mặt Lương Thiếu Dũng, ông ta kéo Triệu Mộng Hoa lại và nói: “Nhìn này, bạn gái của mày, xinh lắm đúng không? Nhưng bây giờ đã là bạn gái của tao.
Tao có một chiếc BMW 7series, mày có không? Tao có ba công ty đầu tư, tài sản hơn một trăm triệu, mày có không? Tao có nhà ở thành phố Quảng, cũng có nhà ở Thượng Hải, tao cũng có nhà ở đường vành đai một thủ đô cơ, mày có không?”
Tào Vỹ vừa nói vừa tát vào mặt Lương Thiếu Dũng, ông ta bảo: “Mày chẳng có cái gì cả, định chơi gái suông à?”
Triệu Mộng Hoa lạnh lùng nói: “Tôi đã nói là chúng ta chia tay rồi mà.”
Cao Bình nói với vẻ hả hê: “Ha ha ha, xong đời chưa? Bị đánh à? Anh Tào bỏ ra mấy chục nghìn là có thể đánh cậu thành như vậy rồi.”
Tống Thu Yên cũng được thể cáo mượn oai hùm, cô ta lên tiếng: “Chẳng phải cậu có rất nhiều vệ sĩ áo đen ư? Sao không gọi tới? À? Hay là tiêu hết sạch tiền rồi? Vì để làm màu mà cũng không tiếc chi tiền cơ đấy.
Nhưng không che đậy được bản chất giẻ rách của cậu đâu.”
Mấy cô gái khác cũng giở giọng khinh thường: “Chậc chậc, đúng là mất mặt"
Lương Thiếu Dũng nằm trên mặt đất, anh ta nhìn Triệu Mộng Hoa lạnh lùng ở kế bên, đau đớn gọi tên cô ta: “Mộng Hoa, Mộng Hoa.
Nhưng Triệu Mộng Hoa vẫn thờ ơ, không thèm đếm xỉa gì đến Lương Thiếu Dũng.
Tào Vỹ lau mồ hôi trên mặt và nói: “Mộng Hoa, nào, chúng ta đi thuê phòng đi.
Chúng ta ở bên nhau cũng được một khoảng thời gian rồi, đêm nay chúng ta cần giao lưu sâu hơn một bước nữa.”
Nhưng hắn vừa xoay người thì ăn ngay một cú đấm thẳng mặt.
Bụp, Tào Vỹ bị Tần Minh đấm cho ngã xuống đất.
“Ôi!” Những người xung quanh lại cảm thấy hoảng sợ, cú đấm thô bạo của Tần Minh quả thực rất đáng sợ.
Tào Vỹ bị đánh rụng một chiếc răng cửa, Tần Minh đi tới, anh nhặt chiếc răng dính máu lên, bỏ vào một ly rượu rồi nói: “Uống hết thì tôi sẽ thả ông đi”
Tào Vỹ ôm khuôn mặt sưng tấy của mình, từ trước đến nay hắn luôn tỏ ra nhã nhặn, không ngờ lại bị mấy sinh viên đại học đánh dã man như vậy.
Hắn thẹn quá hoả giận, búng tay với bartender kế bên còn đang ngỡ ngàng và nói: “Gọi đại ca của các cậu ra đây.
Nói cho cậu ta biết, tôi là Tào Vỹ.
Bartender lập tức trở về sảnh sau, không bao lâu sau đã có mấy người đàn ông cao to vạm vỡ đi ra.
Người đàn ông cầm đầu đứng ra khỏi hàng và nói: “Kẻ nào gây sự ở chỗ của tôi? Không uống rượu tán gái yên lành được à?”
Tào Vỹ lên tiếng: “Ông chủ Hứa, tôi bị đánh một cách vô cớ, tôi cũng không gây sự gì cả.
Đây là địa bàn của cậu, cậu xem làm thế nào đi? Mọi khi có chuyện tốt tôi cũng thường mời cậu đến mà?”
Cao Bình lập tức nói: "Đúng đấy, là do mấy tên giẻ rách này gây rối, cậu ta không có tài cán gì, vì bạn gái đi theo anh Tào nên cậu ta đã tìm đến đây trả đũa, đúng là đồ vô dụng”
Tần Minh ném chai rượu trong tay về phía cô ta, anh cáu kỉnh mắng: “Câm miệng đi con khốn”
Choang!
Gã cơ bắp cầm đầu đấm vỡ chai rượu, whisky bắn đầy trên mặt đất.
Gã cơ bắp nhìn Tần Minh và nói: “Cậu nhóc, ánh mắt tốt đấy.
Nhưng cậu đánh khách của tôi bị thương, còn làm hỏng cả bàn, lãng phí chai rượu nổi tiếng, để lại một trăm nghìn rồi cút đi.
Nếu như không có tiền thì, hừ, có biết bọn này giao du với ai không?”
Tần Minh bảo: “Tôi sẽ bồi thường tổn thất cho quán bar, không thành vấn đề.
Nhưng người của anh đã đánh ba người anh em của tôi bị thương nên mỗi tên đều bị bẻ gãy một tay, nếu không thì miễn bàn.”
Những vị khách đang uống rượu ở xung quanh đều hít sâu một hơi, thằng nhóc này còn trẻ tuổi mà sao ngông cuồng thế? Anh nghĩ mình là nhân vật chính trong tiểu thuyết thể loại làm màu đô thị hay sao mà cứ hơi tí là đòi chặt tay người ta.
Tần Minh như vậy là đã khách sáo rồi, vốn dĩ tâm trạng của anh hôm nay không được tốt, ba anh em ở ký túc xá là một trong những điểm yếu của anh, mặc dù bốn người họ đến từ mọi miền của Hoa Hạ, nhưng tình cảm lại vô cùng thân thiết.
Sao Tần Minh có thể đứng nhìn họ bị đánh vô cớ được?
Gã cơ bắp cũng nổi giận, mấy tên bảo vệ nhận tiền của ông Tào rồi đánh đập mấy thanh niên kia đã là gì? Đợi lát nữa nhất định gã cũng được hơn mười nghìn.
Tào Vỹ sợ giá không đủ cao, hắn bảo: “Đại ca Hứa, tôi cho cậu thêm một trăm nghìn nữa, tối nay cậu phải xả giận cho tôi.
Gã cơ bắp lập tức nổi giận và nói: “Bọn sinh viên nghèo nàn giẻ rách, xem ra chúng mày chưa trải sự đời đây mà.”
Gã cơ bắp đang định ra tay, Tần Minh biết A Long và Olmei ở quanh đây sẽ lập tức xuất hiện, chỉ cần gã ra tay thì có lẽ sẽ phải nằm viện dăm bữa nửa tháng.
Thế nhưng đột nhiên có một đám người xuất hiện ở ngoài cửa, một ông già mặc vest trông giống như quản lý quát lớn: “Tiểu Hứa, dừng tay!"
Tần Minh sững sờ, hóa ra là ông Bạch, cánh tay trái đắc lực của Niên Lão Lục.
Thì ra nơi này là địa bàn của Niên Lão Lục.
Khi nhìn thấy người vừa tới, gã cơ bắp lập tức cung kính kh người và nói: “Ông Bạch, có người gây rối và đánh nhau, tôi đang xử lý, chỉ là mấy tên nhãi ranh này thôi.
Những mệnh lệnh mà ông Bạch đưa ra không phải là đánh cho nửa sống nửa chết thì là chặt đứt tay, khiến những người xung quanh vô cùng khiếp sợ, quá tàn nhẫn, chắc hản ông già này là một người tàn nhẫn?
Tuy nhiên ngay sau đó, ông Bạch lập tức kh người chạy tới chỗ Tần Minh, ông ta nở nụ cười nịnh nọt và nói: “Cậu Tần, không biết Tiểu Bạch tôi xử lý như vậy, cậu đã thấy bớt giận chưa?" “Hả?!” Những vị khách đang uống rượu xung quanh nhìn thấy vậy thì đều sửng sốt, cái dáng vẻ khiêm tốn này, từ một người tàn nhẫn đột nhiên biến thành một tay sai rồi sao.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Tào Vỹ đang đứng bên cạnh cũng phát run, hắn ngồi phịch xuống, lòng thầm nghĩ tối nay mình gặp phải tai họa lớn rồi..
/1178
|