Tôn Thường Hi vô cùng nghiêm túc nói: “Chuyện này cậu đừng tham dự vào, đây là chuyện của cảnh sát bọn tôi.
Bởi vì tình huống lúc nãy đặc biệt nên đã nói cho cậu biết Tào Vỹ kia chính là mục tiêu mà cảnh sát chúng tôi đang theo dõi, là một nhân vật nguy hiểm.
Cậu chỉ là một học sinh, rất nguy hiểm.
Tôn Thường Hi rất có thiện cảm với Tần Minh, ngoại trừ loại "duyên phận” thường xuyên có thể chạm mặt khi thực hiện nhiệm vụ, thì còn có mấy lần Tần Minh giúp cô ấy lập công, mới có thể khiến một người còn trẻ như cô ấy thuận lợi lên được chức đại đội trưởng.
Tần Minh thấy Tôn Thường Hi lại không chịu nói, giận mà không được phát tiết nói: “Bạn bè của em vẫn còn đang ở đó.
Em cảm thấy có gì đó kì lạ, dường như cô ấy đã biến thành người khác, cảm xúc cũng không nhiều.
Không, phải là không có tình cảm mới đúng.
Tôn Thường Hi nhíu mày nói: “Được rồi, có nhiều chi tiết tôi không thể nói.
Đợi khi nào vụ án kết thúc, cậu để ý tin tức một chút là được.
Ngoài ra, tôi cam đoan với cậu, tôi sẽ cứu người bạn kia của cậu ra.”
Tần Minh nói: “Chị Thường Hi, không phải là em không tin tưởng năng lực của chị.
Chỉ là thời gian rất gấp, mấy người đó đều là nữ sinh, trẻ trung xinh xắn, họ sẽ phải chịu thiệt thòi lớn, cả cuộc đời của họ sẽ bị hủy hoại, chuyện đó sẽ trở thành cơn ác mộng không thể xóa nhòa của họ.
Gương mặt Tôn Thường Hi lộ vẻ do dự, cuối cùng kiên quyết nói: “Nếu như tôi khiến một người qua đường vô tội như cậu bị liên lụy, còn xảy ra rủi ro gì nữa thì đó cũng là cơn ác mộng cả đời này không thể xóa nhòa của tôi.”
Tôn Thường Hi không cãi nhau với Tần Minh nữa, một mình rời đi.
Tần Minh cũng hơi nổi nóng, cái tên Tào Vỹ kia kiêu căng như thế, Tần Minh cũng không thể bỏ qua cho hắn như vậy.
Thà như trước kia anh còn là một tên nghèo hèn rách rưới, không có năng lực thì thôi đi, bây giờ cũng không thể để người ta tùy tiện trèo lên đầu lên cổ mình như vậy được.
Đúng lúc này, đàn em của đại ca Niên là ông Bạch và anh Thiết Tử định rời đi.
Tần Minh gọi hai người lại: “Tiểu Bạch, Thiết Tử, hai người tới đây.
Hai người lập tức từ dáng vẻ đại ca biến thành đàn em, hấp tấp đi tới hỏi: “Anh Tần còn có việc gì sao?”
Tần Minh hỏi: “Cái tên Tào Vỹ kia có lai lịch thế nào? Biết không?”
Ông Bạch suy nghĩ giây lát, rồi lập tức nói thẳng ra: “Người này tôi đã gặp một lần rồi, tôi không quen biết hắn ta, nhưng tôi biết đại ca của hắn, Đại Phi Long.
Tào Vỹ thật ra là đàn em của Đại Phi Long, làm đầu tư, nhưng mấy công ty đầu tư đều không ổn, âm thầm dùng để làm chuyện khác.
Tần Minh nghe ra rồi hỏi: “Công ty kinh doanh không tốt thì trụ thế nào được? Còn lái một chiếc xe sang, bất động sản khắp nơi? Ra tay hào phóng?”
Ông Bạch giải thích: “Mặt ngoài thì Đại Phi Long làm về mảng tọa đàm đầu tư, lôi kéo người khác góp vốn thực hiện dự án.
Thực ra thì hắn cũng chẳng khác gì bán hàng đa cấp, kéo một số người đến tham dự buổi tọa đàm, cứ thu tiền theo đầu người, sau đó thông qua những người ấy để phát triển xuống tuyến dưới, rồi lại thu tiền theo đầu người, giúp lôi kéo người còn có hoa hồng." "Bọn họ cũng không hạn chế tự do cá nhân, tất cả mọi chuyện đều dựa vào nguyện vọng cá nhân." "Đại Phi Long còn thành lập một giáo hội, tên là Hữu Ái Giáo, khởi xướng việc giúp đỡ lẫn nhau thân mật, có một số ít người được thu nạp làm thành viên nội bộ, theo chúng tôi thấy thì chính là thứ khoác lác, dọa người." “Thế nhưng thật sự có người tin vào trò đó của Đại Phi Long, hằng năm đều có không ít người mới gia nhập, một buổi tọa đàm thu phí năm trăm tệ” “Cái tên Tào Vỹ kia chuyên môn tìm vài sinh viên nữ về cho Đại Phi Long vui đùa.
Bọn chúng có cách đặc biệt để thay đổi tư tưởng của một người, cũng không biết sao có rất nhiều người tin “Cậu Tần, với kinh nghiệm của tôi thì bạn gái của Tào Vỹ kia hẳn là bị...
Câu sau đó, ông Bạch không nói ra, nhưng ông ta dùng ngón tay vẽ lòng vòng trên đầu mình, ý tứ rất rõ ràng, chính là bị tẩy não.
Tần Minh ý thức được tình hình nghiêm trọng, nếu như chờ Tôn Thường Hi cứu được người ra cũng không biết đến ngày tháng năm nào, dù sao thì quá trình thu lưới của cảnh sát cũng cần có thời gian.
Chỉ sợ đêm nay Triệu Mộng Hoa đã gặp nguy hiểm rồi.
Một khi Triệu Mộng Hoa không còn trong trắng, cho dù là được cứu ra cũng muộn rồi, giữa cô ta và Lương Thiếu Dũng cũng không thể quay lại được nữa.
Tần Minh nghĩ đến dáng vẻ đau khổ uống rượu giải sầu của người anh em tốt của mình hôm nay, trong lòng hạ quyết tâm, anh sẽ làm việc này.
Tần Minh hỏi: "Ông có thể đưa tôi vào không?"
Ông Bạch hơi xấu hổ nói: “Tôi không có cách ở phương diện này.”
Ngược lại, anh Thiết Tử ở bên cạnh lại nói: “Anh Tần, tôi có người anh em gần đây có qua lại với Tào Vỹ, còn giao cho cậu ta hai nhiệm vụ, muốn kéo hai người đẹp trẻ trung đến tham gia buổi tọa đàm.
Nếu như anh Tần có thuộc hạ nữ trẻ tuổi thì tôi nghĩ có thể giúp trà trộn vào trong
Tần Minh nghe xong thì rất vui mừng, nói: “Thiết Tử, ân tình này tôi nhớ kĩ, sau này có phiền toái gì thì cứ tìm tôi.
Bảo người anh em của anh nửa tiếng sau đợi tôi ở cổng trường đại học.
Anh Thiết Tử nghe thấy Tần Minh hứa hẹn với mình một ân tình thì kinh ngạc ngây người một lúc lâu, còn ông Bạch bên cạnh thì không ngừng ngưỡng mộ.
Tần Minh là người mà đến đại ca Niên cũng sợ chết khiếp.
Món nợ ân tình này có tác dụng rất lớn, thậm chí có thể coi như bùa hộ mệnh.
Anh Thiết Tử vui vẻ đi liên lạc với người anh em tốt của mình, muốn đưa hai người đẹp cho cậu ta.
Tần Minh thì lại nhanh chóng liên hệ với Tổng Dĩnh, yêu cầu: “Tiểu Dĩnh, cô tìm cho tôi một người biết trang điểm, có thể hóa trang cho tôi thành con gái, không được để bị phát hiện.
Sau đó cô cùng tôi tham gia vào một tổ chức giáo hội.
Tổng Dĩnh nghe thấy Tần Minh gọi cô ta đến hành động cùng mình, lập tức gác lại hết tất cả công việc trong tay lại, tức tốc chạy tới.
Mười phút sau, Tống Dĩnh không dẫn theo thợ trang điểm nào cả, cô ta tự xách theo một hộp đồ, đi tới trước mặt Tần Minh, nhẹ nhàng nói: “Cậu chủ, vị trí thợ trang điểm lợi hại nhất trên đời này, tôi cũng có tự tin để cạnh tranh.
Tần Minh nghi ngờ nói: “Bình thường tôi cũng không thấy có trang điểm mà.”
Tống Dĩnh vui vẻ dùng bàn tay nhỏ che nửa bên mặt, hơi ngượng ngùng đáp: “Bởi vì làn da và gương mặt này của tôi hoàn toàn không cần trang điểm.
Tần Minh ngước mắt nhìn, đưa tay bóp bóp mặt Tổng Dĩnh, đúng là rất sạch sẽ, mềm mại, hình như đúng là vậy.
Có vài cô gái trời sinh đã đẹp, thật sự là không có cách nào khác, Tổng Dĩnh lại chính là một cô gái như vậy.
Ôi.
Tần Minh âm thầm cảm khái.
Lần trước ở trang viên Nam Sơn, anh giả vờ làm chính nhân quân tử cái gì chứ? Dư vị từ nhiệt độ cơ thể của Tống Dĩnh vẫn còn trong trí nhớ của anh đây.
Khụ khụ...!Tần Minh chỉnh đốn lại suy nghĩ, nói: “Chuyện là như thế này...!Cho nên...!Cuối cùng...!Bởi vậy cô nhất định phải hóa trang đủ để tôi qua cửa
Tống Dĩnh cười tủm tỉm lấy một miếng mủ cao su màu da dùng để đeo lót cho nam giới.
Tần Minh sờ sờ chất liệu cao su màu da người giống tấm màng, có hai cục mủ cao su mô phỏng hoàn hảo, kích cỡ vừa phải, tỷ lệ hoàn hảo, cảm giác tay, xoa xoa gần giống thật.
Tần Minh xoa bóp, thầm nói trong lòng: “Hiện tại trên mạng có rất nhiều đại ca đóng giả nữ, bản mấy cái này cho họ, chắc là sẽ rất được hoan nghênh nhỉ?"
Tống Dĩnh giới thiệu: “Cậu chủ, đây là một loại mủ cao su mô phỏng chất lượng siêu cao được chế tạo bởi một chi nhánh công ty đồ chơi người lớn của chúng ta ở Nhật Bản, có thể mặc cả lên người hoặc đến phần eo.
Cảm giác khi sờ của mủ cao su này không khác với người thật là bao, chỉ là lạnh.
Nhưng nếu như cậu mặc nó trong một thời gian dài thì nhiệt độ của cao su sẽ giống với nhiệt độ cơ thể, cho dù bị người khác sở cũng sẽ không cảm thấy sự khác biệt.
Đỉnh.
Tần Minh hít sâu một hơi, giơ ngón tay cái lên.
Tống Dĩnh lại nói: “Còn có kiểu ngực giả to và ngực giả bé, cậu chủ thích loại nào?”
Tần Minh nghĩ nghĩ, nói: “Không chênh lệch lắm so với cô là được rồi.
Tống Dĩnh hơi giật mình, khuôn mặt chợt đỏ lên, ngượng ngùng cần môi, để lại miếng cao su có tỷ lệ hoàn hảo cup D kia lại.
Không bao lâu sau, cổng trường đại học xuất hiện hai người đẹp, một người lạnh lùng như núi băng, một người trẻ trung dịu dàng ngọt ngào, hai người ngồi lên một chiếc xe con, trong màn đêm, đi tới buổi tọa đàm được tổ chức ở khách sạn nào đó..
/1178
|