Tần Minh nhìn Tôn Thường Hi.
Phải nói là Tôn Thường Hi rất tốt tính, cư xử thân thiện, cũng là nhân tài vô cùng xuất sắc trong đội cảnh sát.
Nhưng mà chuyện xảy ra trong suối nước nóng tối qua chỉ là hiểu lầm, cô ấy muốn anh chịu trách nhiệm có khác nào muốn kết hôn với anh? Tôn Thường Hi có tư tưởng truyền thống như vậy sao? "Chịu trách nhiệm?" Tần Minh hỏi: "Chị Thường Hi, chị lớn hơn em mấy tuổi thì phải? Mặc dù em không ngại cưới một người hơn tuổi.
"
Cộp! Tôn Thường Hi xấu hổ gõ trán Tân Minh: "Tần Minh, tôi bảo này, tốt xấu gì cậu cũng là sinh viên, có phải trong đầu cậu toàn là mấy chuyện trai gái không hả? Thằng nhóc này, thế mà cậu cũng nghĩ ra kế giải gái trà trộn vào đó.
Hừ, tôi bảo cậu chịu trách nhiệm, nhưng không bắt cậu lấy tôi.
Cậu nghĩ nhiều rồi."
Tần Minh nghe bảo mình không cần cưới Tôn Thường Hi, tức thì thở phào nhẹ nhõm.
Tôn Thường Hi nhìn dáng vẻ thoát nạn của anh thì nổi giận.
Lẽ nào mình là thú dữ?
Có rất nhiều người khen cô ấy xinh đẹp, là hoa khôi của đội cảnh sát đó biết không?
Tần Minh thấy Tôn Thường Hi nhìn mình với ánh mắt ăn thịt người, vội vàng mỉm cười giải thích: "Không không không, chị Thường Hi à, em nào dám chế chị.
Em...!em chưa chuẩn bị tâm lý mà.
Chị thấy đó, em mới lên năm tư đại học, năm nay mới hai mươi hai tuổi, giờ mà kết hôn thì sớm quá.
Đương nhiên, nếu như em có thể cưới một cô gái xinh đẹp như chị Thường Hi thì đúng là tổ tiên phù hộ."
Tôn Thường Hi bực bội lườm anh: "Được rồi, tôi biết cậu nghĩ gì, đừng nịnh nọt nữa, không có tác dụng với tôi đâu.
Tôi cũng chỉ hai mươi ba tuổi thôi, năm nay vừa mới đi làm.
Tôi lớn hơn cậu một tuổi, không phải người hẹp hòi.
Cậu phải giữ bí mật chuyện tối qua cả đời biết chưa?"
Tần Minh giơ tay thề: "Em thề là trời biết đất biết, em biết chị biết, chồng tương lai của chị tuyệt đối không biết." "Á! Cậu!" Tôn Thường Hi vừa mới bình tĩnh, giờ lại lập tức cáu kỉnh.
Tần Minh, cậu gây sự đúng không?
Tần Minh nói xong, nhanh chân chạy mất: "Ha ha ha, chị Thường Hi, em là kẻ thô lỗ, nói thật lòng cũng không được sao?"
Tôn Thường Hi đỏ mặt, gào to: "Tần Minh, cậu đứng lại cho tôi!"
Nhưng Tần Minh chưa chạy được bao xa đã bị người dân nhiệt tình chặn lại.
Cảnh sát bắt người, vậy nhất định là bắt trộm.
Cuối cùng, Tần Minh bị Tôn Thường Hi nhéo tại, bắt mời cơm để bồi thường.
Tôn Thường Hi nói chịu trách nhiệm tức là mời cô ấy ăn ngon uống đã
Sau khi giải quyết Tôn Thường Hi, Tần Minh quay lại phòng bệnh.
Nơi đây đã yên tĩnh trở lại, mà điều bất ngờ là Trần Mục Linh cũng tới thăm Triệu Mộng Hoa.
Có thể nói Trần Mục Linh may mắn hơn những người khác, không bị ép uống nước vui vẻ", cho nên không cần điều trị.
Không biết tại sao Tần Minh vừa nhìn thấy Trần Mục Linh, lập tức tia áo ngực của cô ta.
Suy cho cùng thì tối qua xảy ra quá nhiều chuyện ở suối nước nóng của khách sạn, Trần Mục Linh chủ động cầm tay anh đặt lên ngực mình, vậy thì ai mà chịu được?
Hôm nay, cô ta không mặc đồ đen, hóa trang thành "thiên sứ hắc ám", mà mặc váy dài hoa nhí, mái tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa, đeo một chiếc túi xách hàng hiệu trên vai, đi đôi giày vải để bằng nữ tính.
Trông cô ta vừa trong sáng vừa đáng yêu.
Tần Minh nghĩ thầm: quả nhiên người đẹp thì mặc gì cũng đẹp.
Trần Mục Linh nhìn thấy Tần Minh, tự nhiên cũng có thiện cảm hơn, không nói năng gay gắt nữa.
Nhưng bởi vì đợt trước ở cửa quán bar, cô ta không tin lời nhắc nhở của Tần Minh, lại còn nhổ nước bọt vào anh.
Lúc đó gây gổ rất căng thẳng.
Song, nhờ có "chị gái" trà trộn vào trong khách sạn, thừa nhận mình được Tần Minh nhờ đi cứu Trần Mục Linh, cô ta mới không bị làm hại.
Khi ấy chỉ có một mình Tôn Thường Hi phát hiện ra Tần Minh giả gái, và cũng không nói với ai.
Dù sao chuyện này cũng gây ảnh hưởng không tốt.
Vả lại, do lúc ấy xảy ra ít chuyện, cho nên Tần Minh nói mục đích của mình là cứu Trần Mục Linh.
Vì lẽ đó, Trần Mục Linh hiểu lầm, có thiện cảm với Tần Minh cũng là điều khó tránh.
Triệu Mộng Hoa kéo ống tay áo của Trần Mục Linh: "Mục Linh, lần này chúng ta được cứu phải kể đến sự giúp đỡ của Tần Minh.
Sao em vẫn hiểu lầm người ta? Chị nghe nói Nhiếp Hải Đường phá sản nên đã rời khỏi thành phố Quảng, vậy chẳng phải là Tần Minh lại độc thân sao?"
Trần Mục Linh bĩu môi: "Chị Mộng Hoa, cậu ta có độc thân hay không thì liên quan gì đến em? Em có thích cậu ta đâu.
Mặc dù cậu ta đã cứu em, nhưng em đâu nhất thiết phải hẹn hò với cậu ta đúng không? Cậu ta cưa cẩm rất nhiều cô gái, không chung thủy gì cả.
Hơn nữa, cậu ta còn giúp bạn gái cũ Lý Mộng trả nợ."
Triệu Mộng Hoa khuyên nhủ: "Nếu Tần Minh không phải người tốt thì cậu ấy sẽ không làm biết bao nhiêu việc để cứu chúng ta.
Em không hiểu cậu ấy.
Trước đây ở trường, chị thấy cậu ấy đối xử với Lý Mộng rất tốt.
Triệu Mộng Hoa thật lòng cảm kích Tân Minh, cũng cảm thấy cô bạn thân Trần Mục Linh rất được, ngoại hình xinh đẹp, là một trong ba hoa khôi của trường đại học Công nghệ kỹ thuật tỉnh Hoa, gia đình làm kinh doanh.
Tần Minh thì tuấn tú lịch sự, thành tích xuất sắc, nghe đồn cậu ấy còn quen ông chủ đại gia, làm việc cho người ta.
Mặc dù bây giờ cậu ấy hơi nghèo, nhưng rất nhiệt tình, tương lai rộng mở, rất có tiềm lực.
Nếu hai người làm lành, sau này nhóm thường xuyên gặp mặt, có thể duy trì tình bạn.Triệu Mộng Hoa gọi Tần Minh: "Tần Minh, cậu đến đây!"
Trần Mục Linh lập tức nóng nảy, mặt đỏ bừng, giậm chân bình bịch: "Ôi trời, chị Mộng Hoa, chị đừng lắm chuyện."
Tần Minh đi tới hỏi: "Chị Triệu, sao vậy?"
Triệu Mộng Hoa hỏi dò: "Tần Minh, nghe nói cậu lại độc thân hả?" Tần Minh lúng túng nhếch miệng.
Đúng là vậy, nhưng anh không muốn thừa nhận cho lắm.
Bởi vì anh cũng không biết mình có thể kiên trì bao lâu.
Mọi người nhìn vẻ mặt bối rối của Tần Minh cũng hiểu ra.
Cậu không muốn thừa nhận, nhưng cậu phải chấp nhận sự thật.
Tần Minh nhìn Trần Mục Linh.
Lẽ nào Triệu Mộng Hoa lại muốn mai mối? Anh thầm nghĩ thôi vậy, nếu đối phương cảm ơn thì anh sẽ mỉm cười xí xóa mọi thù oán.
Mọi người là bạn cùng trường, anh không muốn so đo.
Anh là một người đàn ông, lòng dạ rộng rãi.
Thế nhưng Trần Mục Linh thấy Tần Minh nhìn sang, không hiểu sao trái tim đập thình thịch.
Cô ta hét to: "Cậu, cậu nhìn gì thế? Tôi không đồng ý với cậu đâu."
Trần Mục Linh nói xong thì cắn môi, cắm đầu chạy ra khỏi phòng bệnh.
Tần Minh hậm hực.
Cô làm gì thế? Có gì thì nói cho đàng hoàng.
Triệu Mộng Hoa cười ha hả: "Tần Minh, đừng bảo chị Triệu không quan tâm cậu nhé.
Bản tính của Mục Linh rất tốt, nhưng lại quen biết một số bạn xấu nên hư theo.
Tôi cảm thấy cậu rất tốt, nếu Mục Linh và cậu thành đôi thì con bé cũng được lợi.
Vả lại, nếu Mục Linh làm bạn gái cậu thì cậu cũng nhặt được viên ngọc quý đúng không? Có rất nhiều người theo đuổi con bé, nếu cậu muốn theo đuổi con bé, tôi sẽ giúp cậu."
Lương Thiếu Dũng gọt táo cho bạn gái ở bên cạnh cũng lên tiếng: "Phải đó Tiểu Minh, bây giờ Trần Mục Linh đang hâm mộ người khác yêu đương, cũng muốn tìm bạn trai.
Giờ là lúc dễ theo đuổi cô ấy nhất, nhưng cô ấy rất kén chọn.
Lần này cậu cứu cô ấy là cơ hội tốt."
Tần Minh biết họ có ý tốt, nhưng lại mai mối lung tung.
Song anh không giận mà chỉ lắc đầu: "Tôi biết, nhưng thật sự là bây giờ tôi không nghĩ nhiều.
Trước hết cứ học tập tốt đã!"
Triệu Mộng Hoa nghe vậy thì tiếc lắm: "Có lẽ Mục Linh của chúng ta không có vận may này."
Tần Minh đã đến thăm Triệu Mộng Hoa, giờ cũng chào tạm biệt.
Anh vừa ra khỏi bệnh viện thì trông thấy Trần Mục Linh đang dựa vào cổng bệnh viện, hình như đang chờ ai đó.
Tần Minh không nhìn cô ta mà đi thẳng qua.
"Ơ kìa, cậu!" Trần Mục Linh giận ngứa răng vì phát hiện mình bị bơ.
Cô ta quát khẽ : "Tần Minh, cậu đứng lại cho tôi! Tôi có chuyện muốn nói!".
/1178
|