Tần Minh thực sự chán nản, những người này mắt cao hơn đầu, thái độ kiêu ngạo, thường được gọi là kẻ nịnh hót.
Bởi vì anh nghèo nên vô duyên vô cớ bị lấy ra chế giễu để làm nền cho sự ưu việt của bọn họ?
Anh đang định đốp lại thì bà cụ Mộc đang nhàn nhã uống trà ở bên cạnh kéo anh lại, ra hiệu cho anh uống trà, tạm thời đừng nổi nóng.
Tần Minh suy nghĩ một chút, thôi đừng cãi nhau, cho nhà họ Mộc một chút thể diện.
Đợi chút nữa Mộc Hạo quay lại thì túm lấy ông ta nói rõ sự việc, sau đó sẽ rời khỏi đây.
Anh không thèm cãi nhau với những người không có tố chất này, tránh bôi nhọ thân phận của mình.
Hứa Thục Lan nói: "Mặc dù Tiểu Tần xuất thân từ nông dân, nhưng Tiểu Tần lợi hại lắm.
Lần trước, hai anh trai của Mộc Hạo muốn tạo phản, lừa đảo tiền và cổ phần của công ty, đến cả Chiêu Dương còn bị lừa, may mà Tiểu Tần báo cảnh sát và bắt bọn họ lại."
Hứa Huống cười ha ha, khinh thường nói: "Cô Hứa ơi, ai mà chẳng biết gọi cảnh sát? Người có tay là gọi được.
Tuy nhiên, ít ra điều đó chứng tỏ anh ta vẫn trung thành với nhà họ Mộc.
Cũng đúng thôi, hưởng thụ cuộc sống của nhà giàu rồi, có đánh chết anh ta cũng không quay về cuộc sống nghèo khổ nhưtrước được."
Cái sự tự cao nghĩ mình là thượng đẳng này của Hửa Huống khiến người nghe rất khó chịu.
Rõ ràng là hằn đang cười nhạo người khác nhưng vẫn nói không có ý cười nhạo, quá đảng hơn nữa là còn đang ở trong nhà của người khác.
Bác hai cũng không cho Tần Minh chút mặt mũi nào, nói: "Mộc Hạo vẫn còn mê tín quá.
Giờ là thời đại nào rồi, ai cũng tin tưởng vào khoa học.
Nhìn đôi vợ chồng trẻ này đi, vừa mới kết hôn không bao lâu đã chia tay rồi, chẳng phải Mộc Tiêu Kiều đang chống cự sao?"
Hứa Thục Lan nói: "Làm gì có chuyện đó, quan hệ của hai đứa rất tốt.
Tiêu Kiều đến Bắc Kinh thành lập một công ty là vì muốn vươn ra quốc tế.
Dù gì thì con bé cũng kinh doanh thương hiệu xa xỉ, muốn kết nối với nước ngoài để phát triển lớn hơn."
Bác cả khen ngợi: "Cháu họ có năng lực thật, vừa ra trường đã không dựa dẫm vào gia đình, mà tự kinh doanh, còn phát triển rất tốt.
Không giống đứa con không nên thân của anh, tốt nghiệp rồi vẫn còn ăn bám, cũng không đi tìm việc, làm anh tức chết."
Nói xong, ông ta nhìn một cô gái đeo kính thời trang trong số đó bằng ánh mắt mong đợi.Cô gái kia cũng nóng tính, tức giận nói: "Ba nói con làm cái gì? So với ai không so, suốt ngày so sánh con với chị họ, ít nhất con sẽ không tìm một người chồng ở rể làm ba ghê tởm đúng không? Những bạn trai mà con quen đều là con nhà giàu có, trình độ học vấn cũng cao.
Con sẽ không tìm mấy tên rẻ rách nghèo nàn đầu, sau này cũng không cần ba nuôi con."
Bác cả nói: "Nhìn con đi, chỉ biết hưởng thụ.
Con định khi nào thì dẫn cái cậu Triệu của gia tộc kim cương mà lần trước con quen về cho mọi người xem một chút?"
Hứa Thục Lan sợ hãi kêu lên: "Ồ, Uyển Nhi quen biết cậu chủ nhà họ Triệu hả? Cậu ta là con một đấy, lợi hại thật."
Hứa Uyển Nhi đắc ý nói: "Đúng vậy, người ta còn là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp ở đại học Cambridge, có khối tài sản hơn chục tỷ, đang theo đuổi cháu nhưng cháu vẫn còn rất nhiều lựa chọn.
Người đàn ông của cháu không thể là một nông dân được, lại càng không thể vừa nghèo vừa chua ngoa như anh rể.
Về mặt này thì chị họ không bằng cháu rồi.”
Tần Minh không nổi giận đã là có khí phách lắm rồi, cảm thấy đây không phải là nhà của mình, nên cho người ta một chút mặt mũi.
Nhưng gia đình này bị gì thế? Coi thường nông dân hay là thế nào? Có cần dùng Tần Minh làm tài liệu tiêu cực để giáo dục con cáikhông? Ông đây động chạm gì đến các người à?
Hứa Thục Lan cười lúng túng và nói: "Mặc dù xuất thân của Tiểu Tần hơi nghèo khó, nhưng thành tích của cậu ta rất tốt.
Cậu ta là sinh viên đạt thành tích cao của đại học công nghệ, năm nào cũng được nhận học bổng "
Bác hai cười: "Học bổng thì được bao nhiêu tiền cơ chứ? Còn không bằng bọn anh kinh doanh, mấy phút là kiếm được thôi.
Bọn anh toàn xuất khẩu ra nước ngoài bằng container, hơn ba mươi container, mỗi ngày bán được hàng triệu."
Vợ bác hai nhìn con gái mình, nói: "Con gái, con thấy chưa? Kén chồng phải kén cho kỹ, con còn nói mẹ thường xuyên can thiệp vào chuyện yêu đương của con, nhưng chẳng phải chuyện gia đình của chị họ con vẫn do ba mẹ quyết định hết sao? Anh rể và chị họ của con cũng không quen biết nhau, nhưng vì tử vi hợp nhau mà lấy nhau.
Mẹ bảo con hẹn hò với quý tử nhà họ Tần, con vẫn không vừa lòng hả?"
Cô gái con nhà bác hai lại khá là đơn thuần, cô ta khó chịu nói: "Mẹ, mẹ nói con làm gì vậy? Mẹ cũng muốn ép con lấy một tên rác rưởi đến ở rể như cô Hứa sao? Con chết cho mẹ vừa lòng."
Tần Minh không hài lòng, mẹ nhà cô, cô đang chửi tôi là tên rác rưởi đấy à?Vợ bác hai cũng không hài lòng: "Cái con bé này, con nhà họ Tần mà là đồ bỏ đi hả? Kiểu gì cũng mạnh hơn anh rể của con, gia thế, học thức, mặt mũi, đạo đức, cái gì cũng tốt hơn."
Cô gái kia nói: "Nhưng nửa người dưới của anh ta mất tác dụng rồi.
Tất cả mọi người ở Thượng Hải đều nói hai tháng trước anh ta bị tấn công, sau đó chỗ kia không dùng được nữa.
Nhà ai mà đưa con gái đến thì có khác nào đẩy con gái xuống hố lửa không? Ở lại làm góa bụa suốt đời."
Vợ bác hai lại dạy con: "Thế nhưng người ta có tiền, có quyền thế.
Anh rể con thì có gì?" "Tần Minh đập bàn "rầm" một cái nói: "Đủ rồi, đây là lần đầu tiên các người gặp tôi, có thể không cho tôi mặt mũi, nhưng không có nghĩa các người được quyền sỉ nhục tôi một cách vô duyên vô cớ như vậy.
Sao tự dưng tôi thành đồ bỏ đi rồi? Tổ tiên của tôi là nông dân thì sao? Có ảnh hưởng đến các người không? Lúc các người giáo dục con cái, làm phiền đừng lôi tôi ra."
Tần Minh đã nóng tính hơn rất nhiều, anh thật sự không thể nuông chiều những người được gọi là "người thân" này được nữa.
Thế nhưng cả nhà bác cả và bác hai đều không có chút ý biết lỗi nào, ngược lại còncảm thấy Tần Minh không hiểu quy củ.
Bác cả cau mày nói: "Cái gì? Làm phản hết rồi, tên ở rể như cậu to mồm cái gì? Chúng tôi nói sai sao? Cậu chẳng có một cái gì, mới trèo cao lên nhà họ Mộc thôi, đúng là không có quy củ.
Nhà họ Hứa chúng tôi cũng là nhà giàu ở Thượng Hải, nhà họ Mộc cũng là một gia đình giàu có và uy tín lâu năm ở thành phố Quảng.
Trong nhà giàu phải có quy củ, lúc người lớn nói chuyện, tên ở rể như cậu ngậm miệng lại trước đi."
Hứa Huống cười nhạo nói: "Này anh rể, nếu muốn người ta tôn trọng thì trước tiên anh phải lấy ra bản lĩnh gì đó cho người ta xem đã.
Đừng nói thành tích học tập gì đó, có khác nào bảo người ta cười rụng hàm răng không? Một tên ở rể như anh, sau này chỉ nối dõi tông đường cho chị họ tôi và trông con thôi.
Làm được cái gì chứ? Chị họ của tôi chỉ mất ba năm đã gây dựng được một công ty có thương hiệu, anh làm được không?"
Một chàng trai khác cũng nói: "Em trai, đừng nói nữa, chừa chút mặt mũi cho anh rể đi.”
Hứa Huống không đồng ý, nói: "Em chỉ nói sự thật thôi.
Anh rể không rõ địa vị của anh ta, em chỉ có lòng tốt nhắc nhở, tránh để sau này làm ra chuyện gì, người xui xẻo lại là anh ta.
Chao ôi, em biết sự thật thì mất lòng, lời nói khó nghe."Bác hai cũng nói: "Em gái này, con rể của cô đúng là vô học.
Con người được phân ra thành nhiều giai cấp, xuất thân thấp hèn thì phải đối mặt với hiện thực, đã ở rể thì cố mà phục vụ nhà vợ cho tốt vào."
Có thể nói Tần Minh cũng đã từng gặp rất nhiều người quái gở, nhưng hai gia đình này lại càng kỳ quái.
Không những xen mũi vào chuyện nhà người khác, mà còn ra vẻ mình có lý.
Hứa Thục Lan nghe thấy có gì đó không ổn, cảm thấy hơi khó xử.
Nhưng Tần Minh thấy bà ta có vẻ không dám bắt bẻ hai anh trai và chị dâu của mình, tình hình có vẻ khó xử, xem ra địa vị của Hứa Thục Lan trước mặt anh trai và chị dâu của bà ta hơi thấp.
Tần Minh cho rằng đó lại là tình thân giả dối.
Hứa Thục Lan thì thầm nói: "Tiểu Tần, hay là con về phòng trước đi.
Ba con đang ra sân bay đón Tiêu Kiều, đợi chút nữa bọn họ sẽ về sau, được không?"
Anh cực kỳ bức xúc, rõ ràng anh không sai, tại sao anh lại phải tránh đi?
Nhưng lần đầu tiên thấy Hứa Thục Lan cầu xin như vậy, mà Tần Minh lại đến gặp Mộc Hạo nói rõ chuyện ly hôn, bây giờ mà ầm ĩ lên, saunày sẽ khiến nhà họ Mộc xấu hổ hơn.
Tần Minh lắc đầu rồi cũng đồng ý, ai bảo anh tốt bụng quá làm gì.
Anh dứt khoát tìm một cái cớ rồi về phòng trước.
Tần Minh vừa đi, bác cả lại không hài lòng nói: "Haiz, cậu con rể này còn nghĩ mình giỏi lắm sao? Mà quên, lúc nào thì Tiêu Kiều trở về?"
Hứa Thục Lan nói: "Chắc là sẽ về sớm thôi, sao thế? Mọi người đến tìm con bé hả? Có chuyện gì sao?"
Bác cả và bác hại nhìn nhau nói: "Đúng vậy, có chút chuyện.".
/1178
|