Tần Minh nhìn Mộc Tiêu Kiều vậy mà lại đi vào phòng tắm, anh nói: "Sao quần áo của tôi lại là cô đưa đến?”
Mộc Tiêu Kiều cắn môi, cô ta ngó lung tung làn da rám nắng và cơ bắp rắn chắc của Tân Minh, cảm thấy cơ thể mình bắt đầu tiết ra hormone, dường như hơi bị đối phương hấp dẫn rồi Cô ta nói: “Tôi là vợ anh, lấy quần áo cho anh cũng là bình thường chứ nhỉ:
Tần Minh buồn cười, nói: "Vậy có phải có muốn gánh vác trách nhiệm của vợ, muốn tắm cho tôi không?”
Mộc Tiêu Kiều nghe Tần Minh nói phải tắm cho anh ta, anh đang ám chỉ cô ta sao?
Mặt Mộc Tiêu Kiều đỏ bừng vì xấu hổ, ngay cả hai tại cũng đỏ cả lên, nhưng cô ta cố lấy hết can đảm, nói: “Được, tôi giúp anh tắm.
Hôm nay chàng rể như anh oai phong lắm, làm nhà chúng tôi được nở mày nở mặt.
Thế nên anh được làm đại gia, tôi làm thiếp phục vụ anh.”
Tần Minh cũng không phản đối, được tiểu thư nhà giàu tắm cho mình thì còn gì sướng hơn nữa.
Anh nằm trong bồn tắm như đại gia, Mộc Tiêu Kiều quỳ cạnh bồn tắm và cầm xà phòng lên tằm cho anh.
Lúc lau mồ hôi và bùn đất, cô ta còn lau rửa rất cẩn thận.
Lần trước Tần Minh bảo gái đẹp tắm cho mình là khi bị thương ở nhà Liêu Thanh Tuyền, cảm giác đó phải nói như thế nào nhỉ?
Khiến Tần Minh vô cùng thoải mái.
Tần Minh cảm nhận được sự mềm nhẹ của ngón tay Mộc Tiêu Kiều trên cơ thể, nhất là lúc lướt xuống dưới khiến anh suy nghĩ lung tung, một người phụ nữ tốt như thế này mà không chấm mút chút gì liệu có phải là hơi thiệt không?
Tần Minh nhìn Mộc Tiêu Kiều, nói đùa: “Lát nữa có cần tôi tắm cho cô không? Để tôi gánh trách nhiệm của một người chồng:
Mộc Tiêu Kiều cắn răng e thẹn, nói: “Không cần, trừ phi anh đồng ý với tôi một việc
Tần Minh hỏi: “Việc gì? Nếu không khó lắm thì tôi không thành vấn đề.
Mộc Tiêu Kiều nói: “Quên Nhiếp Hải Đường đi."
Nụ cười của Tần Minh cứng ngắc, Mộc Tiêu Kiều hiểu anh thật đấy.
Tần Minh đứng dậy khỏi bồn tắm phát ra tiếng nước ào ào, Mộc Tiêu Kiều hoảng sợ vội vàng giơ tay che mặt.
Cô ta đang quỳ, thế chẳng phải vừa khéo hướng mặt vào giữa hai chân Tần Minh hay sao?
Mộc Tiêu Kiều vừa xấu hổ vừa tức giận: “Nhất định là anh cố ý khiến tôi bối rối.
Tôi đã hèn mọn thế này rồi anh còn muốn tôi làm sao nữa?"
Nhưng Tần Minh cầm lấy khăn tắm che phần dưới cơ thể rồi đi thẳng ra ngoài.
Tần Minh bỏ đi, ý nghĩa của hành động này rất rõ ràng, anh không thể nào quên được Nhiếp Hải Đường.
Mộc Tiêu Kiều bị bỏ lại trong phòng tắm một mình, cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Cô ta thích người đàn ông này, che chở mối tình này ngày một hèn mọn hơn, ngày một cẩn thận hơn, thế nhưng trong lòng đối phương vẫn cất giấu một người phụ nữ khác, cô ta cực kỳ khó chịu.
Đêm khuya, Mộc Tiêu Kiều tắm xong trở về phòng thì lại phát hiện Tần Minh không có ở đây, chợt cảm thấy căng thẳng.
Cô ta đi đến phòng đọc sách, thấy Tần Minh ngủ ở đó.
“Tôi đã thế vậy rồi anh còn muốn tôi làm sao nữa?” Mộc Tiêu Kiều lẩm bẩm.
Mộc Tiêu Kiều cắn răng đau lòng, nắm tay siết chặt lại, nước mắt rơi lã chã.
Cô ta kìm nén tiếng nức nở, cơ thể run rẩy, một lúc lâu sau cô ta mới giận dữ bỏ về phòng, hơn nữa còn cố ý đẩy cửa thật mạnh, vang lên “rầm” một tiếng rõ to.
Tần Minh nghe được tiếng động, thật ra anh không ngủ, trong lòng có chút bực bội.
Anh rất muốn đi tìm Nhiếp Hải Đường, hỏi cô có phải không cần anh không, nhưng anh không tìm được cô.
Niên Lão Lục đã tiêu tốn rất nhiều công sức, mà trong tập đoàn Thường Hồng Hi đã ra lệnh sẽ không phối hợp với Tần Minh, trái lại Olmei vẫn luôn tìm người giúp anh nhưng cô ta cũng không phải là thần, năng lực của một người cũng có giới hạn.
Trong lúc Tần Minh đang bực bội, điện thoại di động bỗng có tin nhắn wechat, người gửi là cô gái thần bí tên là “Khẩu Tâm Lăng” đó, trên thực tế đó là Nhiếp Hải Đường dùng số điện thoại khác âm thầm tiếp xúc với Tần Minh, vi phạm giao hẹn với Thường Hồng Hi lúc trước.
Nhiếp Hải Đường hỏi: “Này, bạn Tiểu Tần, đã ngủ chưa nè?”
Tần Minh trả lời một cách tức giận: “Vẫn chưa, làm gì? Đang phiền đây!”
Trong ký túc xá của một trường đại học nào đó ở Bắc Kinh, Nhiếp Hải Đường đặt máy tính trên đùi, trên màn hình là diễn đàn trường Đại học công nghệ tỉnh Hoa với các bài viết về Tần Minh và Trần Mục Linh ăn cơm và trò chuyện vui vẻ với nhau.
Cư dân mạng kêu trời kêu đất, lên án kịch liệt Tần Minh là tên cặn bã, người máy thu hoạch hoa khôi giảng đường, tàn phá ba bông hoa của Đại học công nghệ tỉnh Hoa,...!Còn có người muốn tự tổ chức nhóm bảo vệ hoa khôi giảng đường và hành động đặc biệt nhằm vào việc Tần Minh tổn thương mỹ nữ của các học viện trong Đại học công nghệ.
“Đồ lăng nhăng.
Nhiếp Hải Đường bĩu môi, cô biết Trần Mục Linh, đó cũng là một cô gái xinh đẹp, có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô không ngờ hai người họ lại có thể trò chuyện với nhau vui vẻ như vậy.
Nhiếp Hải Đường gõ chữ gửi tin ngay lập tức: “Phiền gì thế? Bạn gái anh giận anh à?”
Tần Minh trả lời: “Cô ấy giận tôi được thì đã tốt, vấn đề là cô ấy biến mất.
Cô nói xem bạn gái đột nhiên bỏ đi, cũng chẳng để lại lời nhắn, có phải là ngoại tình rồi không?”
Nhiếp Hải Đường tức giận siết chặt nắm đấm vung vẩy loạn xạ trên giường, mắng “Tần Minh, anh là đồ khốn, em không có như thế đâu.”
Cô trả lời ngay: “Gì cơ? Bạn gái anh biến mất ấy à? Nhất định là cô ấy có nỗi khổ tâm rồi, khi một cô gái thích một ai đó thì sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.” “Anh phải tin tưởng cô ấy, anh hãy nghĩ đến những ngày tháng trước kia của hai người.
Tần Minh nhìn tin nhắn của người xa lạ này, anh khó hiểu: “Cô đang nói cái quái gì thế?
Cô đầu biết gì về tôi.
Nhiếp Hải Đường đáp lại: “Tôi đang phân tích giúp anh dưới góc độ của một cô gái mà."
Tần Minh trả lời: “Vậy cô nói xem, chẳng lẽ tôi cứ mãi không tìm được cô ấy, mãi độc thân thế này à? Dạo này tôi phát hiện mình được yêu thích lắm, hơi bị nhiều người tranh giành đấy.
Có người khuyên tôi nên quý trọng hiện tại, buông bỏ quá khứ." “Hu hu." Nhiếp Hải Đường ngồi bó gối trên giường, cảm thấy rất uất ức, cô lẩm bẩm: “Dĩ nhiên em biết anh rất ưu tú, được nhiều cô gái thích.
Nhưng tại sao anh không thể chờ em thêm một thời gian? Ông Thường đã đồng ý với em rồi, chúng ta chỉ xa nhau trong khoảng thời gian này mà thôi, hết thảy là vì an toàn của anh”
Nhiếp Hải Đường nhớ lại ngày hôm đó Tần Minh hôn mê sau khi gặp phải sự tấn công bất ngờ của Thường Hoan.
Ba nuôi của Tần Minh là Thường Hồng Hi cùng với một ông già rất uy nghiêm tìm đến cô và bảo cô tạm thời rời xa Tần Minh.
Trải qua chuyện tối hôm đó, cô biết được thân phận của Tần Minh, bình thường anh nghèo khổ thế mà không ngờ sau lưng lại có thân phận không đơn giản: Anh là người thừa kế của xí nghiệp lớn.
Và dường như còn có rất nhiều người mơ ước vị trí của Tần Minh.
Ý của Thường Hồng Hi là sự xuất hiện của Nhiếp Hải Đường khiến cô trở thành nhược điểm của Tần Minh.
Lần trước Nhiếp Hải Đường bị bắt cóc là do Thường Hoan định lấy cô ra để uy hiếp Tân Minh, đối phương tự mình đến đánh lén Tần Minh cũng bởi vì cô.
Những điều Thường Hồng Hi nói khiến Nhiếp Hải Đường im lặng, bấy giờ cô mới phát hiện ra mình mang lại cho Tần Minh nhiều rắc rối và nguy hiểm đến vậy.
Thường Hồng Hi nói Tần Minh còn cần nửa năm nữa để củng cố địa vị, trong nửa năm này anh phải đối mặt với đủ mọi chuyện, không thể để cho Nhiếp Hải Đường ảnh hưởng đến sự an toàn của anh.
Cuộc tập kích tối hôm đó vô cùng chấn động, Nhiếp Hải Đường bị Thường Hồng Hi thuyết phục, vì sự an toàn của Tần Minh nhất định cô phải rời khỏi anh nửa năm.
Vừa khéo nhà họ Nhiếp lại gặp phải khủng hoảng kinh tế, cả một gia tộc giàu có như thế phải phá sản vì các khoản bồi thường.
Nhiếp Hải Đường suy nghĩ, rồi trả lời tin nhắn: “Có duyên ngàn dặm xa cũng gặp, vô duyên đối diện vẫn cách lòng.
Chỉ cần anh tin tưởng đối phương thì hai người có thể gặp lại nhau.
Anh đọc bộ truyện tranh Thám tử lừng danh Conan chưa? Nam chính và nữ chính trong bộ truyện đó chẳng phải cũng gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt đấy hay sao? Rõ ràng Shinichi thích đối phương, người mình thích đang ở bên lại chẳng thể nào mở miệng, còn Ran vẫn cứ chờ đợi Shinichi nhưng không hề hay biết anh đang ở ngay bên cạnh mình”
Nhiếp Hải Đường lặp đi lặp lại những lời này, cô hy vọng có thể cho Tần Minh ám chỉ đầy đủ.
Tần Minh nheo mắt, hỏi: “Truyện tranh Thám tử lừng danh Conan gì cơ? Tôi không đọc truyện tranh, không hiểu cô đang nói gì.
“..
Á á á á, Tần Minh ngay cả Conan mà anh cũng không biết, anh có phải người bình thường không vậy?”
Trong trường đại học ở một thành phố cách đây rất xa, Nhiếp Hải Đường kêu rên thảm thiết, cô rối rắm túm mái tóc đen dài của mình và lăn lộn trên giường.
Nhiếp Hải Đường gần giọng, hỏi: “Vậy anh sẽ thích cô gái khác à?”.
/1178
|