Trong thư phòng, Tần Minh đối diện với tủ sách khổng lồ, đủ các thể loại sách, bên trên có một máy tính lớn, trên mặt bàn màu đồng để rất nhiều tài liệu.
Bên cạnh còn có một tách cà phê nóng.
Thực ra Tần Minh thật sự rất thích Tổng Dĩnh, tất nhiên không phải kiểu tình cảm nam nữ mà chỉ đơn thuần là sự tán thưởng của người đàn ông dành cho phụ nữ, sự công nhận của cấp trên dành cho cấp dưới.
Tống Dĩnh có thể giúp anh ổn định sản nghiệp và việc kinh doanh ở Hoa Hạ, các khoản đầu tư lớn và lợi nhuận của công ty con cũng làm rất tốt.
Nhưng anh biết, Tống Dĩnh là người của Thường Hồng Hi cử tới, là nữ sát thủ xuất sắc nhất trong trại huấn luyện của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ hiện nay.
Nhưng Thường Hồng Hi đã lừa anh.
Có lẽ Nhiếp Hải Đường đã bị bức ép và giám sát chứ không phải được khuyên rời đi.
�
Cô ta không có tinh thần bất chấp tất cả hi sinh thể xác của nữ gián điệp truyền thống.
bởi vì cô ta là một nữ chiến binh, vì vậy cô ta sẽ giống như một cô gái bình thường, rất quan tâm đến sự trong trắng của mình và vấn đề sẽ hiến thân cho ai.
Có lẽ đây là cách chứng minh vụng về và bất ngờ nhất mà Tống Dĩnh nghĩ ra trong hoàn cảnh này.
Hai tay Tần Minh chống cằm, tâm trạng hơi kích động và có chút vui thầm, sao bảo thư ký chứng minh lòng trung thành nhưng lại giống như đang tỏ tình nhỉ?
Có điều, Tần Minh luôn nhìn thấy biểu hiện của Tổng Dĩnh từ trước đến giờ, cô ta rất cố gắng làm việc cho Tần Minh, cũng rất quan tâm đến sự an toàn của Tần Minh.
Thực ra Tần Minh sợ nhất là Tổng Dĩnh hai lòng, bởi vì với anh mà nói thì Tống Dĩnh rất quan trọng.
Hiện tại trong trang viên không có ai, Tần Minh phải đưa ra sự lựa chọn.
Tổng Dĩnh buồn bã nói: “Ông Thường bị ung thư có thể đi bất cứ lúc nào.
Cậu chủ, người duy nhất tôi có thể trung thành chỉ có cậu, một khi cậu không còn nữa thì tôi sẽ mất tất cả mọi thứ, tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên bình thường trong tập đoàn.
Những sát thủ được đào tạo giống như tôi, tập đoàn muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, bắt đầu từ khoảnh khắc tôi được chọn làm việc cho cậu chủ thì tôi đã được trói chặt với cậu chủ rồi, nếu tôi rời bỏ cậu chủ thì tôi chẳng là cái gì cả."
Tần Minh nhìn Tống Dĩnh đang buồn bã kiềm nén nước mắt, trong lòng anh xúc động, anh cảm nhận được sự lo lắng của Tổng Dĩnh, cô ta nóng lòng muốn giải thích rõ ràng.
Tần Minh đứng lên đi đến bên cạnh Tổng Dĩnh, anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô ta, dịu dàng nói: “Tôi tin cô.
Cho dù cô rời xa tôi thì cô vẫn là cô, xinh đẹp và thông minh, vẫn có thể làm một cô thư ký xuất sắc, đừng tự coi thường mình.
Cơ thể Tổng Dĩnh run lên, bỗng chốc nước mắt rơi như mưa, sự tin tưởng và lời khen của Tần Minh khiến cô ta cảm động đến rơi lê.
Tổng Dĩnh không kiềm được tựa đầu lên vai Tần Minh, nghẹn ngào nói: “Cậu chủ, tôi mãi mãi sẽ không phản bội cậu, tôi lấy mạng sống của mình ra thề"
Tần Minh không khỏi ôm lấy Tống Dĩnh, vuốt nhẹ tấm lưng mềm mại của cô ta, thưởng thức mùi hương của cô ta.
Một lúc lâu sau, cảm xúc của Tổng Dĩnh ổn định lại, Tần Minh nói: “Tiểu Dĩnh, bây giờ cô liên hệ với ba nuôi giúp tôi.”
Tổng Dĩnh lo lắng hỏi: “Cậu chủ đã nghi ngờ vì chuyện của cô Nhiếp, cậu không lo lắng ông Thường sẽ có những toan tính khác với cậu sao?”
Tần Minh trầm tư giây lát rồi nói: “Tôi tự có kế hoạch, cô cứ liên lạc là được rồi.
Tổng Dĩnh lập tức đáp: “Vâng, tôi liên lạc với ông Thường ngay..
/1178
|