Hôm nay Tần Minh cởi trần, một mình tập khí công trong ký túc xá.
Anh đứng thế trung bình tấn vững vàng, buông hai tay.
Mặc dù Tần Minh chỉ giữ tư thế này trong vòng ba mươi phút, nhưng đầu đã đầm đìa mồ hôi.
Bởi vì anh bắt buộc phải dẫn khí ra vào phổi và vận chuyển khí huyết trong cơ thể dồi dào sinh lực theo cuốn hướng dẫn võ thuật kia.
Tần Minh đã luyện "võ thuật" này hơn một tháng, hàng ngày hễ gặp phái nữ là anh lại "nổi lửa", ngoài ra anh không cảm thấy có gì thay đổi.
Cải thiện dung tích sống chăng?
Anh độc th
Tần Minh nhíu mày, có cảm giác không lành.
Tôn Thường Hi trông thấy anh ta liền than thở: "Ghét thật đấy! Anh ta là đối tượng xem mắt mà gia đình sắp xếp cho tôi, làm phiền tôi mấy ngày nay rồi.
Không ngờ tôi đã trốn đến tận đây mà anh ta vẫn tìm được."
Tần Minh cắn cánh gà, mỉm cười bảo: "Chị Thường Hi, hay là em đóng giả bạn trai chị, đuổi người giúp chị nhé?"
Tôn Thường Hi lườm anh: "Tôi độc thân là sự thật, đâu phải chuyện không thể cho người khác biết, sao phải để cậu đóng giả bạn trai, còn phiền cậu làm lá chắn? Không cần đâu! Anh ta là người có văn hóa, không mỉa mai hay đánh đập cậu đâu, cậu cứ yên tâm.
Nhưng anh ta quá phiền!"
Tần Minh bật cười, anh đã gặp tình huống này rất nhiều lần.
Tranh giành tình nhân làm gì có kết cục tốt? Nhưng Tần Minh không nóng vội, hiện giờ anh đâu còn như xưa.
Tôi là người giàu nhất thế giới, sợ gì một cậu ấm nhà giàu như anh?
Người đàn ông kia giơ bỏ hoa trước mặt Tôn Thường Hi và nói: "Thường Hi, chúc mừng em thăng chức, đảm nhiệm vị trí cục trưởng phân cục công an khu Đại Cương"
Tần Minh thầm hét to "đậu xanh rau má", Tôn Thường Hi mới bao nhiêu tuổi mà thăng chức liên tục thế?
Tôn Thường Hi gạt bỏ hoa: "Cảm ơn anh, nhưng tôi đang ăn cơm cùng bạn.
Hoàng Thiếu Hạo, xin anh đừng quấy rầy chúng tôi được không?"
Hoàng Thiếu Hạo cười ha hả: "Được chứ, anh ngồi ở bàn bên cạnh, hai người ăn đồ của hai người, anh ăn đồ của anh.
Em ăn xong, anh tiện xe đưa em về.
Em thấy đó, sắp có bão rồi, lát nữa mưa thì không hay.
Ông chủ, cho tôi một bàn, mang cá nướng lên đây.
Tần Minh nheo mắt, anh bị bơ ư? Hơ hơ, đáng lẽ ra lúc này cậu Hoàng phải oán giận anh, mỉa mai anh là thằng khố rách áo ôm chú?
Tôn Thường Hi cạn lời, đỡ trán: "Cậu thấy đó, tên này nhất quyết đòi đưa tôi về, phiền chưa?"
Tần Minh nở nụ cười xấu xa: "Chị Thường Hi, chắc là anh ta sợ em chuốc say chị, đưa chị vào khách sạn."
Tôn Thường Hi làm bộ tức giận: "Thằng nhóc Tần Minh hư hỏng này, cậu dám không? Cho cậu một trăm lá gan, cậu cũng chẳng dám."
Tần Minh mặc kệ, tiếp tục cười bỉ ổi: "Chị Thường Hi, chị dám say thì em dám thuê khách sạn.
11
Tôn Thường Hi "giận dữ" dứ nắm đấm, ý bảo Tần Minh: cậu ăn nói cẩn thận, nếu còn nói hươu nói vượn thì phải nếm trái đắng đấy!
Cô ấy nói tiếp: "Cậu có cách nào đuổi anh ta đi không? Tôi đã từ chối anh ta rất nhiều lần, nhưng anh ta khó chơi lắm, luôn lịch sự và rất kiên trì.
Tôi không muốn lấy chồng sớm, vẫn muốn tiếp tục phấn đấu vì sự nghiệp.
Gia đình sắp xếp đó, mấy ngày nay tôi thấy phiền lắm rồi."
Tần Minh cười khanh khách: "Đơn giản như đan rổ, chị hãy để anh ta biết anh ta thua rồi, không sánh bằng em, vậy là xong không phải sao? Em gặp nhiều tên con nhà giàu kiểu này rồi, bọn họ thích lấy tiền đè người.
Chị Thường Hi cứ yên tâm, xem em này!".
/1178
|