Tần Minh quay lại nói anh có bạn không tìm được chỗ ngồi nên sắp xếp cho họ bàn nhỏ trong phòng VIP
Tất nhiên Tân Triều Dương và những người khác không có ý kiến, đều nghe theo sự sắp xếp của Tần Minh.
Liêu Thanh Tuyền cảm thấy rất áy náy: “Tần Minh, tôi...!tôi luôn làm phiền cậu, thật là ngại quá.
Tần Minh cười nói: “Chẳng phải em là em trai đáng tin của chị à? Thân thiết với nhau, chút chuyện nhỏ này có là gì? Nếu chị ngại thì tối nay làm chút gì ngon bồi thường cho em là được rồi.
Liêu Thanh Tuyền lập tức cười đáp: “Được, cậu muốn ăn gì cũng được.
Lát nữa tôi sẽ cố gắng hết sức để bàn chúng tôi không làm ồn đến cậu.”
Tần Minh nhàn nhạt cười, anh không nghĩ như vậy, anh cảm thấy đây là một cơ hội.
Hai bên cùng một phòng bao, món ăn đều đã dọn lên.
Bầu không khí bên phía Tần Triều
Dương khá tốt, mọi người hỏi Tần Triều Dương một số vấn đề thông thường như trong nhà làm gì, học hành thế nào và có mấy em trai em gái v..v...
Tần Triều Dương cũng thành thật trả lời, trong nhà mấy đời làm nông nuôi lợn, học đến cấp hai nhưng vẫn chưa lấy bằng tốt nghiệp, trước đây đều làm một vài công việc lao động lặt vặt, vì tính toán không tốt nên học kỹ thuật rất chậm, chỉ biết dùng sức, thường bị đuổi khỏi công trường, có một em trai và em gái.
Vừa nghe đến điều kiện của Tần Triều Dương như vậy.
“Ha ha, nhà quê.” Chị dâu tương lai của Liêu Thanh Tuyền – Hạ Linh đã vui mừng, không nhịn được mỉa mai: “Ăn cơm cùng phòng, còn chế thân phận của tôi.
Liêu Thanh Tuyền cau mày nói: “Có thể nào thì người ta cũng nhường chỗ cho chúng ta, chị còn chế? Vậy sao chị không đi đi?” “Chậc.
Vẻ mặt Hạ Linh khó chịu, ngoảnh đầu nói: “Viên Hạo Hoa, anh cũng không dám quản lý em gái anh à? Em nói sai sao? Có vài người nào đó là nhà quê thì có vấn đề gì? Sự thật chính là sự thật, cô tưởng ai cũng giống như anh cô, ba mươi tuổi đã có sự nghiệp thành công, có công ty và nhà riêng, đều là công sức anh trai cô làm ra cả.
Liêu Thanh Tuyền nghe thế thì muốn đánh người, đó đều là sự nghiệp của cô ta!
Viên Hạo Hoa biết rõ những thứ này đều là của em gái, nhưng anh ta mặt dày nói: “Được rồi, em gái, đừng ồn ào nữa.
Em đã gọi cái gì ăn rồi?"
Liêu Thanh Tuyền tức giận nói: “Không phải em gọi, là ba gọi, em đâu biết ăn gì, anh thì chỉ biết ăn.”
Cạch, đúng lúc cửa mở ra, một xe tôm hùm được đẩy vào, còn có cả cá chạch, bào ngư, lươn, rùa nước được làm rất đặc sắc, đẹp mắt và trông rất ngon miệng.
Nhóm Viên Hạo Hoa tưởng rằng là của bọn họ, cuối cùng lại là của bàn Tần Minh, còn là mỗi người một con tôm hùm Úc, thế này cũng xa xỉ quá đúng không? Rượu Mao Đài Phi Thiên, cũng sành uống đấy nhỉ.
Một lúc sau, món ăn của nhóm Viên Hạo Hoa cũng được dọn lên, một số món rau theo mùa, thịt kho tàu, mực xào ớt, canh bí đạo và vài món ăn gia đình khác.
Đúng là không so sánh thì không có đau thương, một bên là hải sản thịnh soạn, một bên là món ăn gia đình bình thường.
So sánh thế này chẳng còn cảm thấy ngon miệng gì nữa.
“Gọi cái gì thế này?” Không đợi vợ phát cáu, Viên Hạo Hoa đã nổi điên trước: “Ba, không dễ gì ba mẹ Hạ Linh mới đến, người ta đáp chuyến bay sớm vất vả thế nào, còn đặc biệt đến nhà hàng hải sản, sao lại ăn mấy món gia đình này được?”
Viên Binh khó xử nói: “Như nhau, như nhau cả mà.
Ăn hải sản còn dễ tiêu chảy nữa.
Viên Binh hơi buồn bực nhìn sang phía Tần Minh, thầm nghĩ giàu có đến thế sao? Một bàn phải tốn vài nghìn nhỉ? Ăn một bữa cơm trưa mà đến mức đẩy sao?
Đột nhiên Tần Minh đem nguyên một con tôm hùm Úc sang, nói: “Chị Tuyền, con này tươi, thịt mềm và ngọt nước, chị nếm thử đi.”
Liêu Thanh Tuyền sững sờ rồi lập tức nở nụ cười, không ngờ Tần Minh đem đồ ngon đến cho cô ta.
Thực ra cũng là một kiểu tỏ thái độ của Thần Minh, anh nể mặt Liêu Thanh Tuyền nên mới chia sẻ phòng VIP này với nhóm bọn họ, để bọn họ tôn trọng Liêu Thanh Tuyền một chút.
Tần Minh vừa đi, Viên Hạo Hoa đã bất mãn nói: “Ba, sao ba gọi mấy món này? Đây chẳng phải làm trò cười cho người ta à? Chúng ta cũng phải ăn tôm hùm.
Viên Bình tuyệt vọng, mẹ kiếp, chẳng phải chỉ là tôm hùm Úc thôi à, thằng nhóc này có cần đến mức này không?
Lúc này, ông chủ Hạ nói: “Không cần đầu, Tiểu Viên à, cháu làm cái gì thế? Có gì ăn nấy đi.
Hôm nay đến là muốn xem công ty của cháu, bàn bạc chuyện kết hôn của hai đứa, không phải đến đến ăn uống.
Hạ Linh lên tiếng: “Đúng đấy.
Viên Hạo Hoa, anh đừng có bày ra cái điệu bộ như chưa từng ăn tôm hùm, chẳng phải chỉ là tôm hùm Úc thôi à, em ăn hoài.”
Viên Binh vội nói: “Lại chẳng thế, vẫn là Hạ Linh hiểu chuyện, Hạo Hoa, con đúng thật là.
Ông bà thông gia, các quy tắc thì cứ theo bên quy tắc của Bắc Kinh là được rồi, tôi hiểu cả, nhưng tiền sính lễ có thể bớt một chút không? Ông cũng biết đấy, sự nghiệp của Hạo Hoa nhà chúng tôi đang ở giai đoạn phát triển, chuyện gì cũng cần tiền cả.”
Viên Hạo Hoa cũng tỏ vẻ mình là ông chủ, hùa theo: “Chẳng phải thế sao, hiện tại tiền vốn của công ty hơn năm mươi triệu, con lại vừa mua một chiếc xe thể thao Ferrari, đang lúc cần dùng tiền.
Nhưng ngay sau đó sẽ có một kế hoạch hợp tác với đài truyền hình làm một chương trình, em gái, em nói với ba vợ anh đi.”
Phut...!Liêu Thanh Tuyền đang ăn tôm hùm thì khựng lại, cô ta nhìn ba mình với vẻ kỳ lạ, chưa từng nghe nói chuyện này mà, sao còn muốn cô ta làm công cho anh trai?
Viên Binh vội giải thích: “Đó là chuyện chắc chắn, dự án này do Tiểu Tuyền đảm nhận, chương trình hoàn thành cũng có thể kiếm được bốn đến năm triệu.
Tiếp theo sẽ lên kế hoạch huy động vốn, thực ra tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, có nhà đầu tư rất quan tâm, sẽ có ngay vòng tài trợ đầu tiên, ước tính khoảng một trăm triệu.
Sau này sẽ còn lớn mạnh hơn, phát triển thành giải trí điện ảnh và truyền hình, lên sàn niêm yết.
“Ba!” Quả thực Liêu Thanh Tuyền không dám tin, ba cô ta lại được đẳng chân lân đằng đầu như vậy, để giúp anh trai xây dựng được phông bạt sự nghiệp thành công, giúp anh ta kết hôn mà lấy tất cả mọi thứ của cô ta cho anh trai, còn muốn cô ta làm việc cho anh trai.
Đây đúng là bất chấp lý lẽ, sao trên đời lại có loại ba như vậy?
Cuối cùng trong lòng Liêu Thanh Tuyền cũng có một vết nứt, những người thân này của cô ta không hề thương yêu cô ta một chút nào.
Cô ta vô cùng ngưỡng mộ bàn bên cạnh, dáng vẻ ba mẹ Vương Hiểu Lệ yêu chiều
Vương Hiểu Lệ, chú Vương còn lột vỏ của cho Vương Hiểu Lệ.
Nhưng đó là ba của người khác, tình thương của ba của người khác, của người khác...
Trái tim Liêu Thanh Tuyền đau thương: “Có lẽ Tần Minh nói đúng, người thân thế này hoàn toàn không đáng để mình níu kéo”
Bà Hạ kiêu ngạo nói: “Chuyện này chúng tôi không quan tâm, ông chủ Viên, chẳng phải ông cũng làm kinh doanh à? Sao ngay cả yêu cầu thấp chỉ mười triệu mà cũng không lấy ra được? Chúng tôi đã rất nhượng bộ rồi, gia đình bên cạnh nhà chúng tôi khi đó gả con gái, tiền sính lễ cũng đã nhận năm mươi triệu đấy, đó là gả vào nhà giàu.
Bây giờ con gái tôi chỉ nhận mười triệu đã rất thiệt thòi rồi.
Hơn nữa, của hồi môn của chúng tôi cũng không ít.
Viên Hạo Hoa không vui nói: “Vậy tiền sính lễ của nhà chúng ta cũng bỏ ra năm mươi triệu, không thể để vợ con chịu tủi thân được.
Cái nhà chúng ta có là tiền, đúng không ba?
Đột nhiên Hạ Linh vui vẻ hôn Viên Hạo Hoa, nói: "Chồng, anh tuyệt thật.
Chỉ có Viên Binh là áp lực như núi, lau mồ hồi, năm mươi triệu đấy, còn chưa tính tiền mua nhà mới ở Bắc Kinh, còn chưa cưới mà đã tiêu tốn một trăm triệu rồi.
Ông ta đào đầu ra nhiều tiền như vậy? Bản hết cả nhà, tính cả sự nghiệp của con gái thì có lẽ miễn cưỡng đủ.
Ông chủ Hạ lại nói: “Ông thông gia? Thật sự là năm mươi triệu à? Ông đừng đùa với tôi, nếu đúng là năm mươi triệu tiền sính lễ thì nhà họ Hạ chúng tôi nở mày nở mặt rồi.”
Bà Hạ cũng đắc ý nói: “Còn phải nói, bà Triệu kia cả ngày cứ khoe khoang con gái bà ta giả vào nhà giàu, hay lấy năm mươi triệu tiền sính lễ ra nói, tỏ vẻ nhà họ giàu có cỡ nào, con gái lấy được chồng tốt ra sao, đúng là khó chịu, nhà chúng ta sao có thể thua kém được? Hạ Linh nhà ta cũng là cô chủ nhà giàu mà.”
Viện Hạo Hoa đưa ra quyết định: “Ba, chuyện này quyết định thế đi, kết hôn là chuyện lớn, không thể để mất thể diện được."
Viên Binh lại nhìn con trai với vẻ nuông chiều, chỉ cần con trai vui, ông ta không muốn làm trái ý của con trai, cắn răng nghĩ cách vậy.
Đột nhiên, Tần Minh ở phía sau lớn tiếng nói: “Chú Vương, chị Tiểu Lệ là con một của chú với dì, là hòn ngọc quý trên tay, gả vào nhà họ Tần chúng cháu thì chắc chắn phải được nở mày nở mặt, nhất định không thể thiếu tiền sính lễ.
Để cô chú có thể an hưởng tuổi già, chú xem một trăm triệu có đủ không?”
Đừng nói Viên Bình và hai người nhà ông chủ Hạ ở phía sau sững sờ, ngay cả Tân Triều Dương và cả nhà Vương Hiểu Lệ cũng há hốc mồm với câu nói này của Tần Minh.
Sao lại có cảm giác, một trăm triệu mà Tần Minh nói cứ như ba trăm triệu đậu vui vẻ ở QQ nhỉ? Không, người bình thường còn chẳng có một trăm triệu đậu vui vẻ ấy chứ!
Tần Minh nhìn dì Vương miệng đang ngậm thịt, bị một trăm triệu làm kinh ngạc đến quên cả nhai, anh nói tiếp: “Quê của chú dì ở đầu? Đến lúc đó chị Tiểu Lệ kết hôn không thể thiếu việc về quê cúng tổ tiên được, bên cháu vẫn có hai trăm triệu dự trù, cho chị Tiểu Lệ sửa đường ở quê, tạo phúc cho các cụ già ở quê, để người dân ở quê tự hào về chị Tiểu Lê rồi kết hôn cho rầm rộ, cũng để tỏ ý quyết tâm rằng anh trai cháu sẽ không đối xử tệ với chị Tiểu Lê
Trong phòng VIP yên tĩnh một lúc lâu, mọi người đều nhìn Tần Minh, cảm thấy có phải thằng nhóc này đang giả vờ không? Ba trăm triệu không phải tiền à? Tần Minh đang làm trò gì vậy?
Cuối cùng Tần Triều Dương ngốc nghếch hỏi: “Em...!em trai à, đơn vị của ba trăm triệu này là nhân dân tệ sao?”
Tần Minh cười đáp: “Anh, sao có thể là nhân dân tệ được chứ." “Phù...!Mọi người nghe xong thì thả lỏng, mẹ kiếp, hóa ra thằng nhóc tỏ vẻ để đùa thôi, xấu xa thật, cố ý lòe thiên hạ, có lẽ là won Hàn Quốc, cùng lắm thì là yên Nhật.
Đột nhiên Tần Minh nói tiếp: “Là ba trăm triệu đô Mỹ.
Phụt...!Tần Minh vừa dứt lời, người của cả hai bàn, đồng thời có ba người đang uống rượu đều sợ tới mức phụt ra..
/1178
|