"Kết quả là đối phương được đồng chân lân đằng đầu, mấy người đàn ông lời qua tiếng lại quấy rồi cô ấy, ép cô ấy đi chơi."
"Đương nhiên là cô ấy không chịu, nên cầm lấy cốc nước hắt về phía mấy người đó, sau đó bị đánh, nghe nói là đã bị đánh đến mức phải nhập viện rồi."
"Sau đó, những người đó còn tìm đến cửa hàng của nhà họ Trần để gây rối, nhất định phải ép Mục Linh đồng ý làm bạn gái của đại ca của họ - cậu Lương mới chịu bỏ qua."
Tần Minh nghe vậy, cũng không phải chuyện gì to tát, bình thường người ta nói hồng nhan họa thủy, chắc là nói những người phụ nữ như Trần Mục Linh, ngày nào cũng giao du với mấy người bạn không ra gì, có thể không xảy ra chuyện sao?
Cô nhìn bạn gái cũ Nhiếp Hải Đường của tôi đi, sẽ không gặp phải loại chuyện vớ vẩn này.
Triệu Mộng Hoa đường xá xa xôi ngồi máy bay về, tình cảm chị em này thật đáng ngưỡng mộ, Tần Minh nghĩ đến anh em tốt của mình, có thể giúp được gì thì giúp, dù sao gần đây cũng không có việc gì, coi như là để tiêu khiển.
Hai người mua một ít hoa quả rồi đi thẳng đến bệnh viện.
Chỉ có một mình Trần Mục Linh trong phòng bệnh.
Cánh tay và hai tay hai chân của cô ta đều bị thương, trán cũng bị thương phải quấn bằng gạch khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp trẻ trung ban đầu giờ đã trở nên tiều tụy hơn rất nhiều.
Hốc mắt đỏ hoe, hình như vừa khóc.
"Mục Linh..." Triệu Mộng Hoa rất đau lòng khi thấy chị em tốt bị đánh ra nông nỗi này.
"Chị Mộng Hoa, hu hu..." Trần Mục Linh vô cùng đau lòng ôm Triệu Mộng Hoa nói: "Em rất nhớ chị"
Triệu Mộng Hoa đau lòng nói: "Người ra tay thật quá độc ác rồi? Ai đánh em thế?"
Trần Mục Linh tủi thân nói: “Em quen mấy người bạn, nói là cùng nhau đi chơi, kết quả là bạn trai của một cô gái trong đám bạn thích thể hiện, bị người ở bàn bên làm cho mất mặt.
Sau đó họ để ý đến em, muốn em uống rượu, em không chịu, lại còn đòi xin số điện thoại của em, em cũng không cho nên đối phương tức giận."
Triệu Mộng Hoa thở dài nói: "Chị đã nói từ lâu rồi, em đừng chơi với mấy người bạn không ra gì đó nữa."
Trần Mục Linh nói: "Nhưng, quan hệ của em với người nhà không tốt, chị biết đấy.
Đám người Cao Bình bây giờ cũng không chơi với em nữa rồi, chị lại đi nơi khác làm việc.
Một mình em rất buồn chán, cái tên tra nam Tần Minh suốt ngày chỉ biết đi cưa gái, hoàn toàn không thể trông cậy vào được, một mình em rất cô đơn"
Tần Minh đứng một bên nghe, khóe miệng giật giật, cũng may là anh bị gắn chặt mác tra nam, nếu không thì, chậc chậc...!Không phải ngày nào cũng sẽ bị Trần Mục Linh này làm phiền chết sao?
Triệu Mộng Hoa nói: "Tần Minh cũng không xấu như vậy đâu chứ? Cậu ấy...!haiz, không nói đến chuyện của cậu ấy nữa, em đã báo cảnh sát chưa?"
Trần Mục Linh lắc đầu nói: "Đổi phương không cho, công ty thực phẩm của ba em đã bị họ nhắm vào rồi, còn bị cục vệ sinh an toàn thực phẩm điều tra nữa, đã không kinh doanh hai ngày rồi, nếu tiếp tục như vậy sợ rằng khách hàng sẽ mất sạch.
Hơn nữa, họ còn tung tin đồn khắp nơi, nói rằng thực phẩm vận chuyến của nhà em có vấn đề.
Ba em lúc này cũng rất tức giận, mắng em vô tích sự, gây chuyện khắp nơi, hu hu...!ông ấy vừa mới mắng em rồi rời đi rồi.”
Triệu Mộng Hoa thở dài nói: "Không sao, không sao, không phải còn có chị sao?"
Tần Minh bước tới, nói: "Cô hẹn mấy người đang đối phó với nhà cô ra, tôi sẽ nói chuyện với họ."
Lúc này Trần Mục Linh mới chú ý đến Tần Minh, cô ta nhìn thấy bộ dạng cải trang thành phụ nữ của Tần Minh, lập tức kinh ngạc nói: "Chị, chị không phải là chị gái đã cứu em ở suối nước nóng lần trước sao? Tại sao chị lại đến đây?"
Tần Minh nói: "Ừm...!Tần Minh bảo tôi đến, cậu ấy nói là phải đi hẹn hò với hoa khôi của khôi của học viện nghệ thuật, nên không rảnh"
Trần Mục Linh vừa nghe thấy vậy liền không vui bĩu môi: "Hừ, tra nam, không muốn giúp em thì đừng đến.
Nhưng mà, chị đồng ý đến giúp em thì thật quả tốt rồi, chị ơi, lần trước em vẫn luôn nhớ đến chị, muốn cảm chị ạ".
Tần Minh lúng túng cười nói: "Là Tần Minh bảo tôi tới."
Trần Mục Linh không nhìn ra được bầu không khí, nói: "Chị ơi, chúng ta đừng nói đến tên tra nam Tần Minh nữa, uổng công trong một khoảnh khắc nào đó em còn thích cậu ta, nhưng mà cậu ta quả cặn bã.
Tần Minh sắc mặt tối sầm, muốn khiến Trần Mục Linh đừng mắng anh xem ra có chút khó khăn, nên dứt khoát cũng không so đo nhiều như vậy nữa.
Trần Mục Linh nói: "Chị à, tuy rằng em rất vui vì chị sẵn sàng tới giúp em.
Những hình như đổi phương có căn cơ, sợ là lần này nhà em xong đời thật rồi."
Tần Minh nói: "Không bắt chuyện được còn đánh em bị thương nữa, còn định ép con gái nhà lành làm đĩ không bằng? Đối phương có căn cơ gì thế? Cô cứ nói đi, tôi cũng quen rất nhiều người, nếu có thể giúp cô xử lý tôi sẽ cố gắng hết sức, không xử lý được thì tính sau vậy."
Trần Mục Linh rất cảm động, nắm lấy tay Tần Minh, nói: "Chị ơi, em cảm động quá.
Tình cảnh này của em, những người bạn không ra gì kia đều không quan tâm đến em nữa rồi.
Nếu em có thể quen biết người như chị sớm hơn thì tốt rồi"
Trong lòng Tần Minh cảm thấy bất lực, anh biết ngay là Trần Mục Linh chắc chắn sẽ rất cảm động khi nhận được sự giúp đỡ trong tình cảnh này mà, sau đó sẽ có suy nghĩ không an phận với anh.
May là lần này anh thông minh hơn, đã hóa trang.
Trần Mục Linh lại nói: "Đối phương là người nhà họ Tào - Tào Tương Dương, anh ta là tên công tử nhà giàu.
Hôm đó, anh ta đang uống rượu cùng với một người đàn ông trẻ tuổi, trông anh ta có vẻ rất nịnh nọt đối phương.
Hơn nữa, em cảm thấy là Tào Tương Dương lấy lòng người kia nên mới quấy rầy em"
Triệu Mộng Hoa nói: "Này, dựa vào đâu mà con gái chúng ta chỉ cần ngoại hình xinh đẹp sẽ gặp phải loại chuyện này chứ? Thật là xui xẻo, Mục Linh, em có ảnh của người kia không?"
Trần Mục Linh gật đầu và mở album điện thoại ra.
Tần Minh cầm qua xem xét, đệch, đây chẳng phải là Tần Thọ - đối tượng trước kia Nhiếp Hải Đường bị lừa đi xem mắt ở trong tòa biệt thự cổ tại nước Đức sao?
Tần Minh nhớ là Tần Thọ này đã bị Tống Dĩnh tiêm cho một mũi thuốc, bị thiến hóa học rồi mà.
Tần Minh nói: "Tôi biết người này, đúng là mọi người không thể chọc vào anh ta được đầu.
Đừng nói đến mọi người, không có ai trong dòng họ nhà giàu nào tại thành phố Quảng có thể chọc vào anh ta được."
Khi Trần Mục Linh và Triệu Mộng Hoa nghe thấy điều này đều im lặng.
"Hu hu..." Trần Mục Linh đột nhiên ôm mặt khóc lóc thảm thiết: "Em phải làm sao đây? Em hoàn toàn không thích người này chút nào, anh ta nói rằng nếu muốn nhà họ Trần của chúng em không sao thì phải làm bạn gái của anh ta trong vòng một tháng, một tháng sau sẽ trả cho em một khoản phí chia tay.
Cái này thì có gì khác với bao nuôi đâu? Em không phải loại phụ nữ hèn hạ như vậy, em chết đi cho rồi."
Triệu Mộng Hoa cũng im lặng, cô ta cũng biết những dòng họ giàu có lâu đời tại thành phố Quảng có sức ảnh hưởng lớn như thế nào, còn người mà Trần Mục Linh này chọc vào lại còn có lai lịch lớn hơn?
Triệu Mộng Hoa hỏi: "Vậy, vậy cô có xử lý được không? Tần Minh có cách nào không?"
/1178
|