Tần Minh mệt mỏi thả mình lên chiếc sofa da đỏ, anh cầm khẩu súng lục trong tay, nghĩ lại lòng còn sợ hãi: “Suýt nữa thì diễn không tròn vai, may mà mình nhớ được chi tiết của trò ảo thuật này, trời lại tối nên không bị phát hiện có vấn đề”
Nhớ lại trò chơi cò quay Nga vừa rồi, Tần Minh vô thức dùng tay trái ấn chặt ngón cái, trên vân tay ngón tay có một loại keo cường lực đặc biệt.
Thì ra khi Tần Minh mở ổ quay của súng lục, anh đã dùng keo trên ngón cái tay trái dán viên đạn cuối cùng vào tay trái, sau đó nhanh chóng xoay ổ đạn rồi đóng nòng lại, động tác liên tiếp liền mạch, cuối cùng anh chĩa súng vào đầu mình, thoáng chốc thu hút sự chú ý của mọi người.
Khi mọi người nhìn thấy anh chĩa súng vào đầu, Tần Minh lại lặng lẽ giấu viên đạn cuối cùng đang dán ở ngón trỏ tay trái đi.
Đây là một thủ thuật che giấu tuyệt đỉnh.
Trong ổ quay của súng tuyệt nhiên không có đạn, ngay từ đầu chỉ có một mình Tần Minh biết.
Lần trước Tần Minh đã sử dụng súng đạo cụ giả để biểu diễn màn ảo thuật này trong buổi tiệc tối của câu lạc bộ cầu lông.
Lần này anh vẫn sử dụng chiêu cũ, nhưng anh cũng sợ, nếu thất bại thì không chỉ mất mặt mà cũng không dễ kiểm soát các thành viên chủ chốt của đội ám sát.
Sau khi thả lỏng, Tần Minh lại ngồi dậy trầm tư: “Những người này đã dao động rồi, họ sẽ không thật sự nản lòng thoái chí mà xin từ chức đấy chứ? Nếu đột nhiên mất đi nhiều trợ lực thế này mình cũng sẽ rất phiền phức, cao thủ như A Long thật sự rất khó gặp.
Hay là gọi cho ba nuôi, nhờ ông ấy tới hỗ trợ?
Không được, ba nuôi đang bệnh nặng, thời gian không nhiều nữa, dựa mãi vào ông ấy cũng vô dụng.
Xem ra mình vẫn phải diễn thêm một vở kịch nữa, cho họ cơ hội.
Một cơ hội chính họ tự tìm ra, đồng thời phải trân trọng.
Tần Minh đang đau đầu không biết nên ra oai bằng cách nào, để cho Hiên Viên Vũ và những người khác trung thành với mình thì Tống Dĩnh bước vào.
Vẻ mặt cô ta rất không vui, sau khi nhìn thấy Tần Minh, cô ta mới trở lại vẻ dịu dàng, nói: “Cậu chủ, vừa nãy tôi đã mắng họ một trận rồi, bây giờ chúng ta có cần sa thải toàn bộ không? Nếu tái xây dựng đội ám sát, tôi tin sẽ lập lại được trong vòng một tháng.”
Tần Minh lắc đầu hỏi: "Họ đang làm gì?”
Tống Dĩnh đáp: “Họ vẫn đang quỳ bên ngoài không chịu đi, muốn được nói chuyện với cậu chủ một lần nữa.
Cậu chủ yên tâm, vệ sĩ của biệt thự đã tịch thu vũ khí và giám sát họ rồi, A Long cũng đang canh giữ ở bên ngoài.
Tần Minh nghe nói đám người Hiên Viên Vũ vẫn chưa đi thì mới yên tâm một chút, nói thật, nếu họ đi thì anh mới đau đầu.
Vừa nãy anh nói “về hết đi” nhưng không phải thật sự muốn họ rời đi, đây gọi là “công tâm là thượng sách” mà trong sách bàn về binh pháp nói, vờ tha để bắt thật.
Theo cách nói của triết học và tâm lý học thì đây là sử dụng logic để thay đổi thái độ của người khác với mình.
Tần Minh nói: “Vậy cứ để họ tiếp tục quỳ đi, trời về đêm gió lạnh, cô tìm mấy cái áo gió đưa cho các đội trưởng đội mười bảy, đội mười ba, đội mười lăm, đội tám, đội hai, đội một, đừng để họ chịu gió lạnh mà ốm.”
Tổng Dĩnh sốt sắng: "Cậu chủ, tôi sẽ làm theo.
Nhưng tôi không hiểu, họ đối xử với cậu như vậy mà cậu còn thương hại họ à? Thân phận của cậu chủ là gì? Thân phận của họ là gì? Họ thất lễ với cậu chủ đã là rất bất kính rồi, mất chức cũng chỉ là chuyện nhỏ, ở trước mặt cậu chủ còn muốn bàn điều kiện? Bây giờ thua mất sạch mặt mũi, quỳ ở ngoài kia, cậu chủ việc gì phải quan tâm đến bọn họ?"
Tần Minh đáp lời: “Họ là người của ba nuôi, mặc dù tôi thừa kế mọi thứ của ba nuôi, nhưng ông ấy vẫn chưa chết đâu.
Tổng Dĩnh lập tức nghẹn họng, cô ta hơi cúi người rồi đi mang áo gió cho các cựu binh lớn tuổi.
Nhưng Tống Dĩnh vừa đưa áo gió cho những người này vừa mắng, mắng họ là kẻ bất tài, vô dụng, kiêu ngạo lại vô lễ, mắng họ ăn cháo đá bát.
Vốn dĩ địa vị của Tổng Dĩnh cũng chưa chắc đã cao hơn họ, nhưng cô ta là thư ký riêng của Tần Minh, bây giờ trong tình huống này, họ vừa hổ thẹn vừa áy náy nên cũng không dám nói lại.
Vì vậy mọi người nhìn thấy cảnh tượng, một người phụ nữ là Tống Dĩnh lại mắng mỏ những người đàn ông trên năm mươi tuổi hơn một tiếng đồng hồ, mắng đến khi cô ta khát khô cổ.
Tần Minh để mấy người Hiên Viên Vũ quỳ hơn hai giờ đồng hồ, cảm thấy cũng đã đủ rồi, dù sao cũng là đêm khuya, nếu tiếp tục quỳ cũng không tốt.
Đúng lúc này, Thường Hồng Hi gọi điện tới.
Tần Minh nghe máy, hỏi: “Ba nuôi, ba biết hết rồi ạ?”
Thường Hồng Hi cười lớn: "Ừ ba biết hết rồi, ba đang tới đây, còn bốn tiếng nữa.
Con cứ để mấy người kia quỳ đó đi, đợi ba đến thì xử lý."
Tần Minh nhíu mày: “Ba nuôi? Nếu họ tức giận bỏ đi thì phải làm sao?”
Thường Hồng Hi cười nói: “Ha ha ha, không phải con nói muốn đuổi họ đi à? Sao? Bây giờ lại lo họ đi mất?”
Tần Minh cười gượng: “Ba nuôi, đó là khi con tức giận thôi.
Họ đã đi theo ba bao nhiêu năm, lập được không ít công lao, ngăn trở biết bao nguy hiểm, sao con nỡ lòng nào? Nhưng nếu họ không thật lòng khâm phục con thì con cũng rất khó giữ họ lại.
Thường Hồng Hi lại cười: “Con đưa cho Hiện Viên Vũ ít đồ, thể nghiệm sự đồng tình cấp dưới của con, như vậy họ sẽ không đi nữa, quỹ đến khi ba tới.”
Đưa đồ? Tần Minh không khỏi bật cười, vừa nãy anh đưa áo gió giữ ẩm, chắc Hiên Viên Vũ cũng hiểu.
Tần Minh biết tin Thường Hồng Hi sắp tới nên tạm thời không để ý đến những người này nữa, anh nằm trên sofa nghỉ ngơi một lát, bốn tiếng cũng không dài.
Thành phố Quảng Châu, ba giờ sáng, biệt thự Vân Sơn vẫn sáng đèn.
Ở cửa lớn, các thành viên chủ chốt của đội ám sát vẫn im lặng quỳ ở đó, họ đều xuất thân từ quân đội, nhưng quỳ bảy tiếng, đầu gối ai nấy đều đã đau nhức không chịu nổi.
Nhưng họ vẫn phải quỳ, Hiên Viên Vũ già thế kia vẫn quỳ đó thôi? Đương nhiên họ cũng không oán hận được gì.
Hơn nữa nếu lần này họ đi thì sẽ phải nói lời tạm biệt với Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, tất cả phú quý giàu sang trong tương lai sẽ không còn nữa.
Họ cũng không ngốc, tiếp xúc với Tần Minh trong thời gian ngắn, anh đã kéo Tất Nguyên đang thua thảm hại lên, rồi tha cho Kim Tiền Bảo một mạng, lại mang áo gió tránh rét cho những người lớn tuổi ở đây, từ những hành động nhỏ này họ có thể nhìn ra, trong lòng Tần Minh vẫn tôn trọng họ.
Giờ phút này, trong lòng mỗi người đội ám sát đều hy vọng Tần Minh cho mình một cơ hội, cho họ cơ hội chịu phạt, chỉ khi nhận trừng phạt, họ mới có thể ở lại.
Đột nhiên một chiếc máy bay trực thăng tư nhân từ sân bay Quốc tế Quảng Châu đáp xuống bãi đỗ máy bay ngoài sân, không lâu sau, Đoàn Bá đẩy xe lăn đưa Thường Hồng Hi tới trước đám đông.
“Ông, ông Thường?” Hiên Viên Vũ và những người khác trợn mắt há mồm, họ không ngờ việc này sẽ đưa Thường Hồng Hi trở lại.
Thường Hồng Hi tới trước mặt nhóm cấp dưới, khuôn mặt già nua của ông nhăn lại, không giận mà vẫn uy nghiêm, ông nói: “Có phải tôi sắp chết nên các người muốn làm loạn không?”
Hiên Viên Vũ lập tức trả lời: “Ông Thường, chúng tôi không dám.
Chúng tôi cậy già lên mặt, khinh thường, thất lễ với cậu chủ, cũng đã chọc giận cậu ấy.
Nhưng chúng tôi biết sai rồi, bây giờ chúng tôi đang ở đây để chịu tội, mong ông Thường đừng giận cậu chủ.
Cậu chủ không làm gì sai cả.”
Kim Tiền Bảo bò tới quỳ trước Thường Hồng Hi, nói: “Ông Thường, ông đã cứu tôi ra khỏi cô nhi viện, cho tôi mọi thứ, ông là người thân của tôi, sao tôi dám làm chuyện có lỗi với ông? Lần này thất lễ với cậu chủ là Kim Tiền Bảo tôi ngu dốt, ỷ vào công lao nhiều năm mà cậy già lên mặt, tất cả lỗi đều là của tôi, tôi sẵn sàng nhận mọi hình phạt
Tất Nguyên vội nói: “Ông Thường, là chúng tôi không có năng lực, liên tiếp bị cậu chủ dìm, nhưng chúng tôi sẽ mãi mãi trung thành, một lòng làm việc cho tập đoàn, mong cậu chủ cho chúng tôi một cơ hội khác”
Những người còn lại cũng mồm năm miệng mười nói theo.
Thường Hồng Hi nghe một hồi rồi chỉ vào đám người, nói: “Các người, có người ôm tội vào mình, có người nói thay cho Tần Minh, có người muốn giữ của cải phú quý cho mình, rốt cuộc các người muốn thế nào? Còn không phải là muốn tôi xin cho các người trước sao? Biết trước có ngày này, thì sao ban đầu còn làm vậy?”
Mọi người đều im lặng, đúng vậy, nếu biết trước có ngày này thì sao ban đầu lại đối xử tồi tệ với Tần Minh như vậy?
Con người mà, lúc nào cũng chịu khổ rồi mới biết hối hận.
Thường Hồng Hi nói: “Tần Minh là người thừa kế của tôi, mọi người thích cũng được, không thừa nhận cũng được, nó vẫn là người thừa kế của tôi.
Hôm nay các người cũng đã thấy được lòng can đảm của nó, nếu giờ nó giữ các người lại là do nể mặt tôi.
Sau khi tôi chết, nếu các người vẫn còn thất lễ nữa thì...!hừ, e rằng sẽ không đơn giản như vậy.”
Mọi người liên tục nói: “Không dám, chúng tôi nhất định sẽ coi cậu chủ như ông Thường, thề trung thành đến chết”
Thường Hồng Hi cất lời: “Được, theo tôi vào đi."
Trong biệt thự, Tần Minh đã thức dậy, khi Thường Hồng Hi vào cửa, anh tới đẩy xe lăn thay cho Đoàn Bá, anh nói: “Ba nuôi, vì chuyện của con mà ba phải đích thân tới đây, con sẽ nghi ngờ khả năng làm việc của mình đấy.
Thường Hồng Hi mỉa mai, trêu đùa: “Ha, nhóc con cậu cứng rắn quá, tôi không đến không được.”
Tần Minh cười nhẹ một tiếng: “Thay vì tạm nhân nhượng cho lợi ích toàn cục, không bằng sớm chiều tranh đấu.
Con là người giàu nhất thiên hạ, muốn làm gì thì làm.”
Trong phòng họp và làm việc của biệt thự, Tần Minh và Thường Hồng Hi ngồi ở vị trí ghế đầu, các đội trưởng khác ngồi lần lượt hai bên trái phải, đội phó chỉ có thể đứng.
Thường Hồng Hi uống viên thuốc xong rồi nói: “Tần Minh à, họ đều là cấp dưới đã đi theo ba nhiều năm, sau này con kế thừa mọi thứ của ba thì họ cũng sẽ trở thành cấp dưới của con.
Họ tồi tệ đến mức khiến con không hài lòng như vậy sao? Nếu thế thì ba sẽ đích thân thay người cho con.”
Tần Minh cười thầm trong lòng, ông già này thật xấu, cũng thích diễn kịch cơ
Tần Minh nói: “Ba nuôi, con cũng không vòng vo với ba nữa.
Con đã đọc hết thông tin về đội ám sát rồi, trong lòng con, mỗi người đều là một chiến binh thực thụ, đều là những người có năng lực, cũng rất đáng khâm phục.
Con không cần họ, không phải vì không thích, mà là họ không trung thành làm việc cho con.
Nếu sau này có người muốn ám sát con, phòng vệ của họ lại lỏng lẻo thì chẳng phải con sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao? Con không thể giao phó tính mạng mình cho người con không tín nhiệm được.”
Hiên Viên Vũ và những người khác hoảng sợ lập tức đứng lên, đối mặt với Tần Minh rồi đồng loạt cúi đầu, nói: “Chúng tôi tuyệt đối trung thành với cậu chủ.
Thường Hồng Hi nói: “Tần Minh à, ba tin lần này họ chỉ nhất thời tức giận thôi, con cũng đừng so đo tính toán quá, rộng lượng chút, cho họ một cơ hội đi.
Nếu còn có lần sau, ha ha...!chắc là ba cũng không còn nữa, đến khi đó con muốn làm thế nào thì làm.”
Tần Minh hiểu ý nở nụ cười, Thường Hồng Hi đích thân tới đưa cho anh bậc thang, vậy anh còn không mau thuận thế mà đi xuống?
Anh trả lời: “Vâng, con sẽ cho họ một cơ hội nữa, nhưng chỉ một lần thôi, mong rằng họ sẽ không khiến con thất vọng."
Nghe xong lời này, Hiên Viên Vũ, Kim Tiền Báo, Tất Nguyên và những người còn lại đều nở nụ cười vui vẻ.
Lần này là họ vô lễ, khinh thường Tần Minh trước, suýt nữa thì mất chức, may nhờ có Thường Hồng Hi đến, họ mới có thể giữ được quyền thế và vinh hoa phú quý bây giờ.
Tần Minh nói câu này, mà Thường Hồng Hi lại thể hiện rất coi trọng anh trước mặt toàn thể mọi người, họ cũng hiểu, người thừa kế Tần Minh chính là người điều hành Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ mà tương lai họ sẽ đi theo.
Mọi người đồng thanh đáp: “Cảm ơn cậu chủ."
Sau khi Thường Hồng Hi tạo dựng được uy nghiệm cho Tần Minh, ông lại bận chuyện khác mà về luôn.
Tần Minh cũng chính thức lấy được lòng tin và sự trung thành của các thành viên chủ chốt trong đội ám sát, trên mặt anh không còn vẻ lạnh lùng khi diễn nữa, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều, nụ cười cũng trở nên thân thiện hơn khiến mấy người Hiên Viên Vũ cảm động, Kim Tiền Bảo còn thề trước đám đông rằng sau này mạng của anh ta sẽ là mạng của Tần Minh, v.v.
Tần Minh bảo phòng bếp nấu một bữa cơm thịnh soạn, nhậu nhẹt say mèm với mọi người rồi mới đi.
- --------------------.
/1178
|