Mà bà chủ của một nhà họ Tôn như vậy lại bị bắt ở thành phố Quảng? Chuyện này rất vô lý.
Tần Minh truy hỏi: "Chị bình tĩnh lại đi, gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ tới ngay.
Nói cho tôi xem chuyện gì đang xảy ra?"
Tôn Thường Hi vô cùng lo lắng nói: "Tôi cũng không biết, mẹ tôi đang
trong khách sạn thì Lý Tinh Hồng đến gặp bà ấy, sau khi Lý Tinh Hồng gặp mẹ tôi xong, bà ấy liền mất tích.
Mà hiện trường để lại một bức ảnh mẹ tôi bị bắt cóc, đối phương yêu cầu tôi mười hai giờ đêm nay đến xưởng đóng tàu cũ ở bến cảng phía Nam gặp mặt"
Tần Minh nghe vậy, vũng bùn bên trong thật sự rất sâu.
Tần Minh hỏi: "Chị cho rằng là Lý Tinh Hồng làm sao?"
Tần Minh mơ hồ cảm thấy nếu muốn đưa một nhân vật như Lý Tinh Hồng vào tù thì xem ra đối thủ phải có chút năng lực, sợ rằng Lý Tinh Hồng cố ý chọc giận nhà họ Tôn, vì vậy anh ta vừa ra tù đã bắt đầu gây sóng gió.
Anh không cho rằng bó hoa vừa rồi của Lý Tinh Hồng là thực sự thích Tôn Thường Hi, không chừng chỉ đơn giản là muốn ngủ với người phụ nữ mà thôi.
Nếu theo đuổi không thành, anh ta sẽ động thủ với mẹ của Tôn Thường Hi, cũng không phải không có khả năng này.
Tôn Thường Hi tức giận nói: "Anh ta phủ nhận rồi, bây giờ anh ta đang
cạnh tôi, nói rằng anh ta muốn cùng tôi hành động để chứng minh mình trong sạch.
Cậu có thể nhờ Vũ Long ra tay không? Anh ta là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, Lý Tinh Hồng nói anh ta rất lợi hại, có lẽ sẽ giúp được
Khi Tần Minh nghe vậy, cảm thấy Lý Tinh Hồng thế mà lại ở cạnh Tôn Thường Hi để thể hiện mình trong sạch?
Đây có phải là một cái bẫy không?
A
Tần Minh nói: "Không vấn đề gì, tôi tới ngay, chị đừng đi lại lung tung, tôi còn quen biết một số người có thủ đoạn ở đây"
Tần Minh có chút tức giận, tuy rằng anh và Tôn Thường Hi không phải quan hệ yêu đương, nhưng đã làm chuyện vợ chồng, trong lòng Tần Minh mơ hồ có mong muốn bảo vệ, không muốn nhìn thấy Tôn Thường Hi bị ức hiếp và phải chịu thiệt thòi.
Mẹ của Tôn Thường Hi đột nhiên bị bắt cóc, điều này rõ ràng là không bình thường, anh phải chuẩn bị đầy đủ cho mọi tình huống.
Tần Minh gọi vài cuộc điện thoại, sau đó kéo A Long cùng đi đến một khách sạn lớn nào đó trong thành phố.
Tôn Thường Hi vô cùng lo lắng, còn Lý Tinh Hồng thì im lặng đứng một bên, mấy tên đàn em của anh ta cũng ở đó.
Tần Minh thấy vậy hỏi: "Chị không báo cảnh sát sao?"
Tôn Thường Hi nói: "Không, đối phương nói rằng bọn họ sẽ theo sát nhất cử nhất động của tôi, chỉ cần báo cảnh sát sẽ giết con tin, sẽ không có cơ hội trao đổi nào nữa.
Tần Minh nghi ngờ nhìn Lý Tinh Hồng, hỏi: "Anh ta theo sát chị à?"
Lý Tinh Hồng lập tức tức giận: "Chậc, tên nhóc, cậu ngứa đòn đúng không? Vừa rồi tôi chỉ nể mặt anh Vũ Long thôi, không có nghĩa là tôi sẽ luôn không động đến cậu, cậu nên động não kỹ trước khi nói."
Tần Minh khinh thường nói: "Thể tại sao trước khi làm việc anh đều không động não hả? Anh nói xem, trước khi anh đến cô Dương không có chuyện gì cả, anh vừa đến cô Dương đã bị bắt cóc rồi.
Hơn nữa, cách làm việc của anh không cần tôi phải nói nhiều nữa đúng không? Có khác gì với tên điên đâu?"
Lý Tinh Hồng đang định nói, Tôn Thường Hi đã chặn ngang, nói: "Hai người đừng cãi nhau nữa, bây giờ phải đi đến xưởng đóng tàu.
Lý Tinh Hồng đi theo tôi cũng tốt, nếu không liên quan gì đến anh ta thì anh ta cũng có thể giúp đỡ, nếu có liên quan đến anh ta, tôi sẽ không tha cho anh ta đâu."
Lý Tinh Hồng nói: "Thường Hi, em nghĩ tôi có thể làm ra chuyện như vậy sao? Cô Dương là mẹ vợ tương lai của tôi, vừa rồi tôi tặng cho cô Dương một món quà lớn, bản hợp đồng kinh tế trị giá năm tỷ vẫn còn
trong khách sạn đấy, sao tôi có thể bắt cóc cô Dương được.
Ông đây hận nhất là bị người khác vu oan, bắt hắn ra đây, tôi sẽ xẻo thịt hắn rồi vứt cho chó ăn."
Tần Minh híp mắt, vụ làm ăn trị giá năm tỷ để lấy lòng cô Dương, Lý Tinh Hồng này thật là chịu bỏ vốn liếng.
Cả nhóm cùng nhau khởi hành đến xưởng đóng tàu cũ tại bến cảng.
Bến cảng của thành phố Quảng có hai nơi, bến cảng mới là nơi những người giàu có đặt du thuyền, bến cảng cũ thiếu nhân sự quản lý đương nhiên là sẽ bẩn thỉu lộn xộn, một số xưởng cũ cũng đã đóng cửa rồi, ở xa thì kéo hàng rào sắt.
Rầm, cửa của xưởng đóng tàu mở ra, ba chiếc đèn lớn sáng rực chiếu rọi trước cửa.
Ánh sáng chói lóa khiến người ta khó mà mở mắt ra được, mọi người không thể không đưa tay lên che.
/1178
|