Tần Minh chỉ có thể sáng tạo ra cho mình một "anh Chín Điển" nhưng trong lòng vẫn hơi hoảng.
Anh không thể để cho Nhiếp Hải Đường phát hiện ra mình là Tần Minh được.
Nhiếp Hải Đường kinh ngạc quay đầu.
Cô cũng nghe được có người gọi Tần Minh nhưng đây chẳng qua là trùng hợp cùng tên cùng họ thôi, không phải là Tần Minh mà cô quen.
Nhưng cô lại thấy "Triệu Chính Ngôn" trước mặt quay đầu lại.
Không hiểu sao hai người đều nghĩ đến đối phương và nhìn nhau, một người nghi ngờ còn một người lại lo lắng.
Nhiếp Hải Đường đột nhiên thầm run rẩy.
Cô nhìn thấy...!thấy đôi mắt đặc biệt đen láy.
Trong mắt Tần Minh có sự hoảng hốt, yêu thương và quan tâm, đó là ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Từ nhỏ tới lớn, hoa khôi đẹp như Nhiếp Hải Đường được không ít nam sinh theo đuổi nên cô hiểu rõ khao khát trong ánh mắt của bọn họ, hơn nữa cô chẳng phải là một cô gái ngốc.
Trước đây Triệu Chính Ngôn thích Nhiếp Hải Đường vô cùng đơn thuần, vô hại, hơn nữa còn có sự phụ thuộc và tình bạn.
Bởi vì cô vừa tới đại học Thanh Hoa đã hiểu nhầm cậu ta là Tần Minh, cứu cậu ta trong lúc cậu ta bị bắt nạt.
Cho nên Triệu Chính Ngôn thích Nhiếp Hải Đường chỉ là sự yêu thích vô cùng đơn thuần.
Nhưng cảm xúc trong mắt Tần Minh trước mặt lại phức tạp hơn, thâm trầm hơn và chân thành hơn.
Đôi mắt tang thương hơn, dường như còn che giấu quá khứ của hai người.
Nhiếp Hải Đường bị ma xui quỷ khiến tự nhiên hỏi: "Tần Minh, là anh sao?"
Tần Minh chợt xúc động, bất kể anh che giấu thế nào thì Nhiếp Hải Đường vẫn phát hiện ra anh.
Nhưng anh không thể trả lời, anh không thể để Nhiếp Hải Đường cuốn vào trong chuyện anh điều tra nhà họ Triệu.
Tần Minh cố nén cảm xúc nói: "Nhiếp Hải Đường, cậu nhận nhầm người rồi, tôi là Triệu Chính Ngôn."
Nhiếp Hải Đường kinh ngạc tới đờ người ra, dường như đang rất do dự, khó có thể phán đoán được.
Khi hai người đang nhìn nhau, chợt có bạn học cùng lớp chạy tới nói: "Triệu Chính Ngôn, đến lượt cậu chạy thi tám trăm mét rồi, cậu làm nóng người xong chưa? Cậu cứ lấy ra tốc độ chạy thoát thân hôm qua là được, ít nhất phải dành được vị trí thứ hai đấy.
Nếu cậu thua, tôi sẽ không tha cho cậu đâu."
Tần Minh vội vàng đi qua, xem như thoát khỏi tình cảnh lúng túng này.
Anh đứng ở trên đường chạy.
Xung quanh đều là tiếng hò reo quen.
thuộc của đội cổ vũ trong đại học nhưng không ai cổ vũ cho anh mà anh cũng không quan tâm.
Anh chỉ giả mạo thân phận của người khác tới đây tham gia hội thao của trường thôi.
Theo một tiếng súng hiệu vang lên, hai chân của Tần Minh phát lực, giống như viên đạn bay vèo ra ngoài.
Tốc độ chạy của Tần Minh vốn không chậm nhưng từ sau khi tu luyện cách hít thở do Trương Toàn Chân truyền lại, sức lực của anh đã dần.
tăng lên.
Bản thân anh cũng cảm giác được lực lượng phát ra lần này mạnh hơn trước đây rất nhiều.
"Oa!"
Tần Minh lao ra như viên đạn lập tức làm mọi người ở đó kinh ngạc kêu lên.
Đội cổ vũ của các lớp học khác đều bị dọa trước tốc độ của Tần Minh, bởi vì vừa bắt đầu mà anh đã dẫn trước quá xa.
Hơn nữa, Tần Minh không hề có dấu hiệu kiệt sức, giảm tốc độ trong nửa chặng đường sau mà vẫn duy trì tốc độ rất nhanh.
"Oa...!"
Các sinh viên trong hội thao của trường ngoài oa oa oa thì không có cảm xúc nào thể hiện hết được sự chấn động của mình vào lúc này.
Cuối cùng Tần Minh đã giành được hạng nhất mà không hề áp lực.
"Người kia là ai thế? Khoa Kinh tế có người chạy nhanh như vậy từ bao giờ vậy? Sao năm trước bọn họ thi đấu điền kinh kém vậy?".
/1178
|