Tần Minh thấy Nhiếp Hải Đường đến, nói: "Không lâu, tôi cũng vừa đến.
Nhưng mà gặp phải chút rắc rối, chúng ta bị cướp mất chỗ rồi."
Nhiếp Hải Đường nhìn Lý Mộng và Dương Uy đã ngồi xuống rồi, lông mày nhíu lại, thầm nghĩ: "Tại sao lại là hai người này? Bọn họ nhất định đã làm Tần Minh phải xấu hổ rồi."
Đột nhiên, Nhiếp Hải Đường công khai khoác tay Tần Minh, thân thiết như đôi tình nhân vậy.
Những người xung quanh kinh ngạc, một cô gái xinh đẹp như Nhiếp Hải Đường lại là bạn gái của một tên rẻ rách như Tần Minh? Sao có thể như thế được?
Đúng là một bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, trời xanh không có mắt.
Nhiều người tuổi trẻ tài cao có mặt tại đây cảm thấy họ không thua kém gì Tần Minh, tại sao họ không thể tán đổ được một người xinh đẹp như Nhiếp Hải Đường?
Dương Uy đứng gần Nhiếp Hải Đường nhất, hắn ta hoàn toàn bị hấp dẫn, nuốt nước bọt, bộ dạng giống y hệt Trư Bát Giới.
Tuy Lý Mộng trông khá xinh đẹp, nhưng vẫn không thể so sánh với hoa khôi học đường Nhiếp Hải Đường, nhất là khi Nhiếp Hải Đường chọn quần áo cả buổi chiều, còn trang điểm nhẹ nhàng, có thể nói là đẹp như bước ra từ trong tranh.
Lý Mộng vẫn đang trang điểm lại, Nhiếp Hải Đường vừa xuất hiện liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, ngay cả Dương Uy cũng bị hấp dẫn, cô ta tức giận đến mức trách ba mẹ sao không sinh ra cô ta xinh đẹp chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành?
Tại sao? Tại sao tên giẻ rách Tần Minh luôn được Nhiếp Hải Đường coi trọng?
Cô ta vẫn không tin Tần Minh và Nhiếp Hải Đường đang yêu nhau, nhưng rõ ràng là hai người đã bắt đầu hẹn hò rồi, hơn nữa Nhiếp Hải Đường không ngại dùng danh nghĩa bạn gái giúp Tần Minh giải vây.
Cô ta cũng là phụ nữ, có thể nhận ra Nhiếp Hải Đường có ấn tượng tốt với Tần Minh.
Rõ ràng Tần Minh là người sống dưới đáy xã hội, nên rửa bát và ship đồ, dựa vào cái gì anh ta có thể ra vào những nơi có chi phí đắt đỏ như thế này được? Tại sao sau khi chia tay, Tần Minh lại sống tốt hơn Lý Mộng cô được?
Lý Mộng vô cùng ghen tị, cô ta dựa vào Dương Uy mới có thể nâng cao chất lượng cuộc sống.
Nhưng trong mắt cô ta, Tần Minh cũng dựa vào người phụ nữ giàu có như Nhiếp Hải Đường, nên mới sống tốt hơn cô ta.
Quan trọng là Nhiếp Hải Đường hơn cô ta về mọi mặt, không phải sẽ khiến người ngoài nói rằng, Tần Minh rời bỏ Lý Mộng cô lại có cuộc sống tốt đẹp hơn sao?
Lý Mộng không thể chấp nhận được, cô ta nghiến răng.
Nhiếp Hải Đường hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, rất tức giận, nói với giám đốc: "Sao hả? Hóa ra Tiểu Giang Nam các anh nhìn độ dày của ví khách hàng để kinh doanh à? Có cần trả tiền trước khi ăn không? Chúng tôi nhìn giống người không có tiền ăn cơm à? Hay là ăn cơm cũng cần phải giơ chìa khóa xe ra, giả vờ giàu có mới được ăn?"
Nói xong, Nhiếp Hải Đường lấy chiếc chìa khóa xe Maserati từ trong chiếc túi LV phiên bản giới hạn toàn cầu của mình ra.
Cô rất tức giận, bởi vì đám người thấp hèn này coi thường Tần Minh.
Những người này hoàn toàn không hiểu năng lực của Tần Minh, dựa vào đâu mà xem thường anh? Có tiền ghê gớm lắm à?
Ông bà nội của Nhiếp Hải Đường thường xuyên dạy cô, trên thế giới này có rất nhiều người giàu có, nhà họ Nhiếp chỉ là dòng họ bình thường.
Đừng nghĩ rằng mình có chút tiền liền khoe khoang khắp nơi, làm người phải khiêm tốn, nếu không một khi đắc tội với những dòng họ giàu có hàng đầu, bị người ta hại chết như thế nào cũng không biết.
Nhất là sau khi trải qua chuyện công ty nhà họ Nhiếp suýt chút nữa bị thu mua, Nhiếp Hải Đường càng cảm nhận sâu sắc hơn.
Vì vậy, Nhiếp Hải Đường vẫn luôn khiêm tốn, nhưng hôm nay cô không thể nhịn được, chỉ là khoe khoang thôi mà, cô cũng biết.
Giám đốc vô cùng gượng gạo, khi nhìn thấy những thứ Nhiếp Hải Đường lấy ra, món đồ nào cũng cao cấp hơn, tốt hơn, đắt hơn của Dương Uy và Lý Mộng.
Hiển nhiên là một người có tiền.
Khi con nhà giàu tranh chấp với một tên rẻ rách, giám đốc có thể dùng ngón chân cái để suy nghĩ chọn con nhà giàu, nhưng khi hai con nhà giàu tranh chấp thì anh ta không thể xử lý được.
Nhiếp Hải Đường tức giận khoanh tay, nói: "Xem ra anh không xử lý được, gọi công chủ của anh ra đây.
Tôi hỏi ông chủ của anh xem tại sao bạn trai của tôi lại đến trước lại không cho ngồi, chúng tôi có nhiều tiền hơn lại không xếp chỗ cho.
Kỳ thị chúng tôi à? Là ông chủ của anh kỳ thị chúng tôi hay người làm giám đốc như anh kỳ thị."
Giám đốc không nói nên lời, sao anh ta có thể nghĩ tới mọi chuyện lại đảo ngược như thế này?
Thông thường sẽ là tới trước được phục vụ trước, nữ nhân viên phục vụ không làm gì sai, giám đốc kia coi thường Tần Minh, kết quả là Nhiếp Hải Đường ra tay, giờ thì tên giám đốc tự bê đá đập chân mình, làm thế nào cũng sai.
Tần Minh không khỏi nở nụ cười, Nhiếp Hải Đường tức giận cũng rất đáng yêu.
"Ôi chao, ăn bữa cơm cũng có thể hóng chuyện, nhân viên nữ này không làm sai gì cả, rõ ràng là cậu thanh niên này đến trước, sau đó bị tên tục tũi này cướp mất."
"Ôi, nếu muốn khoe mình giàu, một chiếc túi LV vải canvas bình thường sao có thể so sánh được với túi LV phiên bản giới hạn toàn cầu kỷ niệm năm thành lập được, kém hơn cả trăm bậc.
Audi A4 không thể so sánh được với Maserati
"Giờ thì hay rồi, hờ hờ, không biết cuối cùng ai sẽ là người phải xấu hổ đây."
"Cậu thanh niên kia nỗ lực như thế nào mới có thể khiến cô gái xinh đẹp này coi trọng.
Những thực khách xung quanh coi tình cảnh của họ như một trò cười, nhưng bây giờ là cười Dương Uy là Lý Mộng, Lý Mộng cũng xấu hổ không dám khoe khoang chiếc túi xách của mình nữa.
Tuy cùng là túi LV được phụ nữ yêu thích nhất, nhưng túi của cô ta chỉ là loại túi canvas bình thường, còn không được coi là túi da thật, chỉ hơn sáu nghìn tệ.
Cô cũng nhận ra chiếc túi trong tay Nhiếp Hải Đường là phiên bản giới hạn kỷ niệm năm thành lập, trên thế giới chỉ có hai mươi chiếc, một chiếc được bán với giá ba trăm nghìn tệ.
Nhưng cô ta không phục, cô ta không muốn lủi thủi ra về.
Lý Mộng đột nhiên kỳ lạ nói: "Tần Minh, anh giỏi thật đấy, được dựa hơi phụ nữ rất vui nhỉ.
Cho dù phải nhường lại vị trí này thì sao nào? Đây là thứ anh giành được nhờ vào bản lĩnh của mình à? Anh là đàn ông mà lại sống dựa vào phụ nữ, anh có biết xấu hổ không hả?"
Nói xong, mọi người đều nhìn Tần Minh.
Mọi người đều nghĩ, đúng thế, cho dù Nhiếp Hải Đường có tiền nhưng đó cũng là tiền của cô ấy, một người đàn ông xuề xòa như anh, không phải dựa hơi phụ nữ thì là gì?
Dương Uy vui mừng khôn xiết, thầm khen Lý Mộng tìm được cớ phản công xuất sắc, hắn ta cũng nói: "Tần Minh, cậu càng ngày càng sa đọa rồi, có thể dựa hơi phụ nữ một cách thoái như vậy à? Cậu cũng không sợ chú sẽ tức giận à? Đi vay mượn khắp nơi để lấy tiền cho cậu đi học, cậu không tự lực cánh sinh lại còn làm vua dựa hơi phụ nữ?"
Tần Minh cảm thấy Dương Uy thật nực cười, hắn ta cũng học năm ba rồi, hắn ta phung phí tiền của ba mẹ mình thì được gọi là gì? Trẻ sơ sinh khổng lồ trong xã hội à?
Ít ra, Tần Minh học đại học ba năm, ngoại trừ học phí và sinh hoạt phí năm đầu tiên, tất cả khoản tiền sau này đều do anh kiếm được từ học bổng và lương đi làm thêm, Tần Minh không hề suy nghĩ đến việc dựa hơi gì cả.
Lý Mộng thấy Tần Minh không nói gì, càng đắc ý hơn: "Sao nào, tôi nói đúng rồi phải không, không có gì để nói nữa phải không? Anh chính là một tên rẻ rách, thứ rác rưởi, chỉ biết dựa hơi..."
Bốp!
Lý Mộng còn chưa nói xong, không phòng bị gì, bị Nhiếp Hải Đường tát một cái, âm thanh vô cùng lớn, nhà hàng vốn dĩ rất náo nhiệt, bỗng nhiên yên tĩnh lại, thực khách đều rất tò mò đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lý Mộng tức giận ôm bên mặt đỏ rát, điên cuồng gào thét, "Cô đánh tôi? Cô dựa vào đầu mà đánh tôi? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Nhiếp Hải Đường, cô nghĩ cô có điểm gì hấp dẫn anh ta chứ? Chẳng phải là tiền sao? Tần Minh muốn tiền của cô, là cái loại dựa hơi phụ nữ."
Hai Nhiếp Hải Đường tràn đầy lửa giận, lớn tiếng nói: "Anh ấy không hề như vậy! Tôi nói cho cô biết, Tần Minh có rất bản lĩnh, quen biết nhiều bạn bè.
Mấy ngày trước anh ấy đã giúp tôi kiếm được một triệu ở sàn chứng khoán.
Cô xem đi, đây là lịch sử giao dịch trên sàn chứng khoán ngày hôm đó của tôi, tôi hoàn toàn không hiểu gì về thị trường chứng khoán, tất cả đều là Tần Minh giúp tôi đầu tư.
Con người Lý Mộng co rút lại, nhìn lịch sử giao dịch trong phần mềm giao dịch chứng khoản, có rất nhiều số không.
Tần Minh hơi xấu hổ về việc này, một triệu đó là do anh chuyển vào, thật ra số tiền gốc ngày hôm đó của Nhiếp Hải Đường chỉ kiếm được ba nghìn tệ mà thôi, may mà Nhiếp Hải Đường không hiểu gì về thị trường chứng khoán.
- --------------------.
/1178
|