Tần Minh bực mình, dứt khoát cởi quần áo.
Cô thích xem thì cứ xem, dù sao anh đây cũng chẳng quan tâm.
Thấy Tần Minh đột nhiên cởi quần áo, Hoàng Thư Đồng sợ hãi vội đưa tay che mắt, nói: “Con người anh sao lại thế này?”
Tần Minh thầm đắc ý, giờ biết tôi đỉnh rồi chứ, mau ra ngoài đi.
Nhưng Hoàng Thư Đồng vẫn không đi ra, cô ta lén lút hé ngón tay rồi nhìn Tần Minh.
Thân hình để trần, nước da ngăm đen và đầy vết sẹo, thậm chí còn có vài múi cơ, đường nét rắn rỏi, tất nhiên vẫn đang mặc quần đùi.
Đây là sự cám dỗ chết người đối với phụ nữ, lúc trước Tôn Thường Hi cũng như vậy.
Hoàng Thư Đồng liếc nhìn, khó mà dời mắt đi được, cô ta không khỏi hỏi: “Anh...!cơ thể anh sao lại...
Tần Minh nói: “Sao? Trước đây cơ thể tôi không phải thế này sao?”
Đột nhiên Hoàng Thư Đồng cứng họng, cô ta chưa từng nhìn cơ thể của Tần Minh mà.
Tần Minh nói dối: “Đây là tất cả những gì người trong nhà làm với tôi vì nuôi dưỡng và thay đổi tôi.
Trong khoảng thời gian ngắn tôi không ở nhà, thầy tôi đã thay đổi tôi, tôi tiện thể nhuộm da đen, có lẽ như vậy sẽ dễ nhìn hơn đôi chút.”
Hoàng Thư Đồng gật đầu, nhìn cơ thể Tần Minh với vẻ tán thưởng, nói: “Quả thực là đẹp hơn mấy nam diễn viên trẻ vừa debut dựa vào khuôn mặt để kiếm fan rất nhiều.”
Hoàng Thư Đồng đi tới, không nhịn được đưa tay chạm vào cơ ngực của Tần Minh, nhưng lại như bị điện giật, cô ta vội rụt tay về, xấu hổ nói:
“Thầy của anh giỏi thật, chữa khỏi cận thị cho anh còn thay đổi con người anh.”
Tần Minh bảo: “Đó là vì cô không biết tôi phải chịu khổ cực gì thôi.” “.”
Hoàng Thư Đồng bất mãn nói:
“Đó là tại anh không nói với tôi, tôi cho anh số điện thoại rồi, anh có gọi cho tôi sao? Tôi là con gái, anh cầu hôn tôi trước, còn muốn tôi chủ động sao? Người ta dè dặt một chút thì có gì sai?"
“.”
Tần Minh nghiêm túc suy nghĩ, Triệu Chính Ngôn trước kia quả thực cũng là cặn bã mà.
Vốn dĩ đã có một cô vợ chưa cưới rồi mà còn theo đuổi Nhiếp Hải Đường, không biết xấu hổ, nhưng anh vẫn không thể đi dọn cái mớ hỗn độn này cho Triệu Chính Ngôn được, đúng là rối mà.
Đột nhiên Hoàng Thư Đồng trở nên dịu dàng, nói:
“Bây giờ anh thật sự khác rồi, ban nãy tôi đau dạ dày gọi điện thoại cho anh, thực ra tôi nghĩ là anh không quay lại, nhưng tôi rất vui khi anh có thể quay lại.”
Tần Minh không chịu nổi Hoàng Thư Đồng như vậy, lúc thế này lúc thế kia, cũng không biết cô ta đang nghĩ gì.
Anh nói: “Được rồi, tôi muốn tắm, cô đi đi”
Hoàng Thư Đồng dẩu môi hờn dỗi nhưng không đi, cô ta nhìn Tần Minh đi vào, ảnh mắt không khỏi nhìn vào đũng quần Tần
Minh, thế nhưng không thể nhìn ra được gì.
“Nhà họ Lâm ở Tương Tây thật sự ghê gớm như vậy sao?”
Hoàng Thư Đồng thầm tính toán, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quan hệ giữa họ tốt như vậy từ khi nào?”
Hoàng Thư Đồng dựa vào cửa phòng tắm, hỏi: “À thì, cô Lâm chữa bệnh thật sự có hiệu quả à? Chắc không phải cô ấy thử giúp anh đấy chứ?”
Tần Minh bịa chuyện: “Tôi đâu biết, cô ấy nói có thể thì là có thể, tôi vẫn chưa có cơ hội thử mà”
Hoàng Thư Đồng gật đầu như suy ngẫm gì đó, nói: “À, ra thế”
Một lúc sau, Tần Minh tắm xong đi ra.
Anh thấy Hoàng Thư Đồng vẫn còn ở trong phòng.
Tần Minh tức giận, anh hỏi: “Cô còn chuyện gì?".
/1178
|