Tần Minh nói, đầu cũng không ngoảnh lại: “Tôi nói không giới hạn thời gian, chứ không nói giới hạn phạm vi thi đấu.
Chị Bạch Anh à, tôi đầu có lật lọng, chị phải đánh thắng tôi, nhưng tôi không yêu cầu phải đánh thắng tôi ở đây.
Vậy nên...!ha ha ha.
Chị Bạch Anh thấy Tần Minh đã chạy đi xa thì nổi cáu quát: “Các cậu còn ngây ra đấy làm gì? Bắt thằng nhóc đó về cho tôi.
Nhưng Lâm Vũ Nhu lại không sốt ruột, cô ta cười nói: “Chị Bạch Anh, thật ra em cũng không lo lắng, hoà thượng chạy được chứ miếu không chạy được.
Hơn nữa em biết người đã chiếm cơ thể em lúc đó là anh ấy, em cũng đã có kế hoạch mới rồi
Chị Bạch Anh thở dài: “Vũ Nhu, tên này đào hoa lắm, em thật sự không hối hận chứ? Mặc dù không còn lần đầu tiên nhưng cũng không phải chuyện gì ghê gớm.
Cuộc đời em còn rất dài, bây giờ không phải người đàn ông nào cũng để tâm lớp màng đó.
Lâm Vũ Nhu lắc đầu bảo: “Không, em rất thích Tần Minh.
Nếu trời cao đã định sẵn giao em cho anh ấy thì đó là do chúng em có duyên."
Tần Minh lừa đảm còn đồ nhà họ Lâm tránh đường, sau đó lập tức nhanh chân chuồn mất.
Tần Minh không sợ đánh nhau, nhưng khi giao chiến anh nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Chị Bạch Anh là phụ nữ lớn tuổi nhưng bà ta còn khoẻ hơn cả anh, hơn nữa đấu với nhau hai chiều anh có thể thấy rất rõ chị Bạch Anh là cao thủ đánh cận chiến.
Tần Minh đã nói rồi, dù ở đâu, không giới hạn thời gian, chỉ cần chị Bạch Anh đánh thắng anh thì anh mới bằng lòng kết hôn với Lâm Vũ Nhu.
Nhưng Tần Minh sẽ không cho chị Bạch Anh cơ hội đó, cả đời này anh sẽ không bao giờ dính dáng đến Lâm Vũ Nhu, như vậy chuyện vớ vẩn này có thể kéo dài suốt đời.
Anh có thể kéo dài cả đời, nhưng Lâm Vũ Nhu có thể không? Dù có ép buộc đến đâu, Tần Minh cũng quyết định trở mặt, không để ý đến thể diện của Trương Toàn Chân nữa.
Thấy Tần Minh đã đi xa, chị Bạch Anh tức giận cắn răng nghiến lợi: “Thằng nhóc thổi này, sung sướng xong lại muốn phủi mông bỏ đi.
Nếu không vì Trương Toàn Chân đã cứu nhà họ Lâm thì chỉ với việc cậu ta giẫm chết cổ trùng vua mà chúng ta dành năm mươi năm tâm huyết để nuôi cấy, chị đã đánh chết cậu ta rồi.”QC
Lâm Vũ Nhu chán nản nói: “Thôi bỏ đi chị Bạch Anh, là do chúng ta sai trước.
Anh ấy cũng chỉ vì cứu Nhiếp Hải Đường nên mới bị liên lụy thôi.
Nhưng không ai ngờ rằng trên đời này lại có hai người giống nhau đến vậy.
Cũng vì khi ấy chúng ta đi xem mắt cứu nhà họ Lâm mà đi quá vội, rất lâu không liên lạc với nhà họ Tần cũ, cũng không hỏi rõ là ai với ai nên mới dẫn đến kết quả này, tất cả đều là ý trời.”
“Haiz...!Chị Bạch Anh kéo tay Lâm Vũ Nhu bảo
: “Vũ Nhu à, em là do một tay chị nuôi lớn.
Sao người ngoài biết được sự xuất sắc của em? Chị rất muốn em có một mái ấm để trở về.
Tần Minh này đúng là có gia thế và nhân phẩm khá tốt, nhưng cậu ta đã có người mình thích rồi, em không nghĩ đến việc từ bỏ sao?”
Lâm Vũ Nhu lắc đầu trả lời: “Không, thật ra Tần Minh này rất hợp ý em.
Nếu trời cao đã định sẵn giao em cho anh ấy thì đó là do chúng em có duyên.
Đàn ông mà, có ai không ăn vụng? Chị Bạch Anh, chị yên tâm đi, em có kế hoạch khác rồi.
Anh ấy cố tình tránh giao chiến với chị chắc chắn là có chuẩn bị, vậy nên chị không được vội, chờ thời cơ chín muồi hãy ra tay”
Chị Bạch Anh gật đầu: “Nếu em đã có kế hoạch thì chị nghe theo em.
Chị sẽ đi xoa dịu cảm xúc của ông cụ và phụ huynh bên nhà em.
Nhưng đừng kéo dài quá lâu, nếu không họ cũng sẽ vì lo lắng không thu hoạch được gì mà can thiệp vào đấy.”
Lâm Vũ Nhu lại nói: “À đúng rồi, chị đừng công khai chuyện anh ấy đóng giả Triệu Chính Ngôn”
Chị Bạch Anh gật đầu đáp: “Đương nhiên chị biết điều này, chúng ta không thể làm quá mọi chuyện lên.
Dù sao nhà họ Lâm chúng ta vẫn phải dựa vào tiền vay của cậu ta để vượt qua cửa ải khó khăn này.”.
/1178
|