Triệu Tụng Lễ không chỉ mất tiền mà còn không cứu được người về, đang trong giai đoạn khó khăn thì công ty bảo hiểm cũng gặp sự cổ, đột nhiên cần đến hàng chục tỷ để quay vòng vốn.
Vì vốn đầu tư ban đầu công ty họ đã vay rất nhiều nên bây giờ hầu hết các ngân hàng đều không cho họ vay thêm nữa.
Đồng thời cũng cần đi cứu các nhân viên Hoa Hạ ở mỏ dầu và châu Phi về.
Đây là mượn cả tiền và người.
Hơn nữa Tần Minh còn loáng thoáng nghe ra được, không chỉ Triệu Tụng Lễ bị liên luỵ, mà nhà họ Tần cũ ở Thượng Hải cũng gặp vấn đề tương tự.
Tần Minh thầm nghĩ: “E rằng không phải nhà họ Tần cho rằng đây là mối làm ăn tốt, mà là Tần Mặc muốn kiếm tiền cho chồng nên dùng tiền nhà mẹ đẻ, kết quả lại đầu tư vào đất nước xảy ra loạn lạc, sau đó mất tiền, công nhân được cử đi cũng không rõ sống chết thế nào.
“Haiz, thật nhàm chán.”
Tần Minh lắc đầu, cảm thấy không hứng thú với chuyện vớ vẩn này, Tống Dĩnh sẽ giải quyết,
Anh nhìn sang bên cạnh, Triệu Chính Đình là một người đàn ông gầy gò, dáng người không cao, mang lại cho người khác cảm giác hơi yếu ớt, nhưng anh ta lại đang chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện.
Còn cô em gái được nhận nuôi Triệu Nhược Thi thuộc dòng thứ của nhà họ Triệu lại là người đẹp tiêu chuẩn.
Cô ta có khuôn mặt tròn, có da có thịt nhưng không béo, ngược lại còn thấy đáng yêu.
Mái tóc dài vừa đen vừa dày, cô ta mặc chiếc váy màu kem mang phong cách trẻ trung, có cảm giác khá giống Mộc Tư Thuần.
Cảm nhận được ánh mắt Tần Minh, đôi mày liễu của Triệu Nhược Thi khẽ chau lại, sau đó cô ta chán ghét trừng mắt nhìn anh.
Khoảng cách ban đầu giữa hai người là hai nắm tay, bây giờ cô ta lại lùi ra chút nữa.
Như vậy đã gần như áp sát vào anh trai Triệu Chính Đình, nhưng cô ta vẫn muốn giữ khoảng cách với Tần Minh, đây là anh trai đáng ghét “Triệu Chính Ngôn” của cô ta sao?
Mặc dù Tần Minh đã đoán trước được, nhưng trong lòng vẫn hơi khó chịu.
Tần Minh tự nói với mình trong lòng: “Triệu Chính Ngôn à, cậu đúng là không được người khác thích.
Ai cũng chán ghét, muốn tránh xa cậu, cậu cũng nên xem lại bản thân đi."
Tần Minh ngửi quần áo trên người mình rồi bảo: “Người tôi có mùi à?”
Triệu Nhược Thi không kiên nhẫn quay đầu lại, dường như không muốn nói chuyện với anh lắm.
Tần Minh cười ngượng: “Tôi cũng hết cách, tôi đi giao hàng xong còn chưa kịp tắm rửa thay quần áo thì thư ký Triệu đã kéo tôi tới đây.
Lần sau mọi người tìm tôi thì hãy đến quán ăn ven đường”
Sắc mặt thư ký Triệu tối sầm, cậu hai à, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng không?
Tần Mặc không hài lòng quay đầu lại, thấp giọng nói: “Ba các con đang nói chuyện quan trọng, các con tập trung nghe đi.”
Triệu Nhược Thi bất mãn bảo: “Mẹ à, con đầu có”
Hai bên nói chuyện rất lâu, Tống Dĩnh tỏ ý cần phải trình lên xin ý kiến cấp trên, không thể đồng ý ngay được.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Tống Dĩnh rời đi trước.
Mà Triệu Tụng Lễ cũng thở phào nhẹ nhõm, nới lỏng cúc cổ áo: “Có vẻ bên Hoàn vũ này không nói đã đi vào đường cùng, năng lực của họ đủ để giúp chúng ta.
Nếu có thể làm thân với cậu chủ của họ thì tốt quá.
Triệu Chính Đình đáp: “Ba yên tâm, chẳng phải một thời gian nữa Triệu Tâm Nhiên sẽ đính hôn với cậu chủ của họ sao? Con sẽ lôi kéo quan hệ.”
Triệu Tụng Lễ lắc đầu bảo: “Không được, phải để em trai con đi.”
Hai anh em đều nhìn Tần Minh với vẻ kỳ lạ, cảm thấy tên Triệu Chính Ngôn vô dụng này có thể làm được gì?
Triệu Chính Đình tỏ vẻ khinh bỉ trắng trợn:
“Ba, có phải ba đang đùa con không? Không phải con nói em trai không có năng lực, nhưng nó không có năng lực chẳng phải là điều đã được công nhận rồi sao? Một tháng nó tiêu hơn một triệu tiền của gia đình, còn con một tháng kiếm về cho gia đình mấy chục triệu.
Nó có năng lực gì?”
Tần Minh nghe câu này rất không vui, dù anh không phải Triệu Chính Ngôn, nhưng câu này của người làm anh trai quá đáng ghét, mà anh ta còn nhìn anh bằng ánh mắt khiêu khích, như muốn em trai phải quỳ trước mặt mình vậy.
Triệu Nhược Thi cũng nói: “Ba à, chuyện quan trọng thế này vẫn nên giao cho anh cả đi.
Vừa rồi anh hai không nghiêm túc lắng nghe khi cô Tống nói chuyện, chắc cũng chẳng biết gì đâu.
Nếu anh hai làm hỏng chuyện thì cả nhà chúng ta sẽ phải hít gió Tây Bắc mà sống đấy..
/1178
|