Tuy bà ta không thân với Tần Mặc, nhưng cùng là nhà giàu, thường xuyên qua lại nên bà ta cũng biết hai người là mẹ con.
Tần Mặc nghe thấy vậy thì lập tức không vui, nói: "Tiểu Ngôn, con nói vớ vẩn gì thế! Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi nên muốn tự lập phải không?"
Tần Minh nói với vẻ hờ hững: "Được thôi.
Dù sao con có thể sống một mình ư? Có cần trả lại phí nuôi dưỡng mấy năm qua không? Chị Thường Hi, em thật sự không lừa gạt tiền, em diễn lại trò bỗng dưng biến ra một tỷ cho chị xem nhé."
Tôn Thường Hi nói: "Ăn nói cho tử tế vào.
Cậu vẫn chưa thoát khỏi hiềm nghi đâu, đừng vớ vẩn với tôi"
Tôn Nguyệt nhận ra hai mẹ con đang giận dỗi, bèn làm "người hòa giải", nói: "Cô Tần, ba tôi thường xuyên nhắc đến đại sư Triệu, tôi mời đại sư Triệu đến nhà chúng tôi làm khách, cô cũng tới nhé?"
Tần Mặc mừng rỡ, đúng là mẹ quý nhờ con, đây là thời điểm nhà họ Triệu cần nhà họ Tôn giúp đỡ, bèn vội vàng gật đầu nói: "Được, Tiểu Ngôn, ngồi xe mẹ đi."
Tần Minh liếc một cái, lên xe Tần Mặc.
Đối với người mẹ đê tiện này, Tần Minh cũng chỉ có thể làm theo cho có lệ.
Trên đường đi nói chuyện câu được câu chăng, mọi thay đổi cứ đổ cho Trương Toàn Chân là được, dù sao Triệu Chính Ngôn cũng biến mất một tháng, cứ coi như đi theo Trương Toàn Chân rèn luyện đi.
Hai chiếc xe con một trước một sau đi đến trang viên Bối Lợi, đây là khu biệt thự vô cùng cao cấp, diện tích mỗi căn biệt thự đều được phân chia ra, tuy nhìn vô cùng xa hoa, nhưng bây giờ Tần Minh cũng gặp nhiều rồi, anh đã không còn cái cảm giác như nhà quê lên tỉnh nữa.
Nhưng vừa bước xuống xe, anh thấy còn có một chiếc xe đỗ ven đường, có ba người đứng bên cạnh xe, đó chẳng phải là Triệu Tụng Lễ, Triệu Chính Đình và Triệu Nhược Thi sao?
Tần Minh vô cùng ngờ vực, ba người bọn họ ở đây làm gì?
Lúc này có hai người vệ sĩ vận đồ đen từ cửa đi ra, nói: "Cô ba trở về rồi, đằng sau là khách quý ạ? Cô yên tâm, tôi sẽ đỗ xe cho cô.
Ồ? Cô hỏi ba người đối diện sao? Bọn họ muốn gặp ông cụ, nhưng cậu cả nói ông cụ muốn nghỉ ngơi, không tiếp khách.
Bọn họ liền ở đó không chịu đi."
Tần Minh nghe thấy vậy thì trong lòng vô cùng kinh ngạc: "Ôi chà, hèn mọn quá nhỉ? Nhưng liên quan gì đến mình."Tôn Nguyệt nhìn qua ba người Triệu Tụng Lễ, dường như nghĩ tới điều gì, nói với vệ sĩ canh cửa: "Đại sư Triệu này là khách quý, không thể sơ suất được, sau này cậu ấy dẫn ai tới thì cho người đó vào, không được ngăn cản.
Thường Hi, cháu ở lại đi vào cùng đại sư Triệu.
Bác đi vào thông báo cho ba cháu trước."
Tôn Thường Hi gật đầu, cô ấy rất rõ bây giờ nhà họ Tôn đang trong giai đoạn đặc biệt, kẻ thù cũ ngóc đầu trở lại, cho nên nhà họ Tôn sắp xếp vệ sĩ khắp các cổng lớn, gần như không tiếp khách, vì vậy nhà họ Tôn gặp ai thì vị khách đó phải vô cùng quan trọng.
Mặc dù Triệu Tụng Lễ là người nhà họ Triệu, nhưng dù sao cũng là con riêng bị đuổi khỏi nhà, không có quyền kế thừa, mà bình thường toàn phát triển ở Thượng Hải, cho nên không có mối quan hệ hữu dụng ở Bắc Kinh.
Thật ra Tôn Thường Hi vẫn rất tò mò tại sao Tần Minh muốn giả mạo Triệu Chính Ngôn?
Nếu Tần Minh không nói rằng nói ra sẽ chết thì Tôn Thường Hi sẽ không thèm giấu giúp anh, trong lòng cô ấy cũng khá lo lắng Tần Minh sẽ xảy ra chuyện thật.
Sự xuất hiện của Tần Mặc và Tần Minh lập tức thu hút sự chú ý của Triệu Tụng Lễ, ông ta đi tới, hỏi: "Vợ à, sao bà cũng đến đây? Đây là Tôn Thường Hi đúng không? Chú là Triệu Tụng Lễ, chắc cháu không còn nhớ đâu nhỉ, chúng ta từng gặp nhau trong buổi tiệc sinh nhật của ông cụ Tôn khi cháu còn nhỏ"
Tôn Thường Hi lễ phép gật đầu, nói: "Chào chú Triệu.
Mọi người tìm ông cháu có việc gì không ạ?".
/1178
|