Tần Minh nhìn phòng Tôn Thường Hi, rất rộng nhưng phần lớn đều là dụng cụ tập thể dục và sách, còn có một vài tài liệu xử án.
Hoàn toàn không có chút phong cách nữ giới gì, cũng không có hàng dài tủ quần áo, trông vô cùng đơn giản.
“Nhưng trên giường vẫn có mùi thơm.” Tần Minh ngồi xuống giường của Tôn Thường Hi, dù sao thì cô ấy cũng nói cứ ngồi đại đâu đó cũng được, giường cũng có thể ngồi mà.
Chẳng bao lâu sau, Tôn Thường Hi bê nước tới, thấy Tần Minh ngồi trên giường mình, bên cạnh còn là đồ lót cô ấy thay ra giặt sạch rồi.
Cô ấy lập tức đi tới, nói: “Cậu ngồi đâu không được, cứ phải ngồi...ui!”
Tôn Thường Hi đi tới, không cẩn thận vấp phải tạ tay dưới chân, cơ thể lập tức ngã nghiêng tới trước.
Đúng lúc bổ nhào về phía Tần Minh, Tần Minh đưa tay ra đỡ rồi bị Tôn Thường Hi nhào tới ngã lên giường.Tần Minh ngạc nhiên, anh đang ngồi trên giường, phía trước là nụ hôn đang tới.
Tôn Thường Hi đi nhanh quá nên vấp phải tạ tay rồi bổ nhào lên người Tần Minh, môi hai người như nam châm dính vào nhau, cả hai mắt lớn nhìn mắt nhỏ, thế này đột ngột quá.
Tôn Thường Hi kêu lên một tiếng rồi vội đứng dậy.
Nhưng đôi môi chạm vào mềm mại và đàn hồi, dường như Tần Minh hơi si mê.
Mối quan hệ giữa hai người vừa tế nhị vừa mập mờ lại không cần phải chịu trách nhiệm, điều này khiến anh mạnh dạn hơn, ôm chặt lấy eo Tôn Thường Hi không để cô ấy tách ra.
“Tần Minh, cậu mau buông ra...!ưm...!ưm.
Tôn Thường Hi định nói gì đó, mặc dù cũng thường xuyên luyện tập, là thành viên ưu tú của đội cảnh sát, tán thủ và kỹ năng của cô ấy không tệ, nhưng lúc này cô ấy như thế quên hết tất cả các chiêu thức, bỗng chốc mềm nhũn trong vòng tay Tần Minh.
Trong lòng cô ấy vô cùng bối rối, không biết mình nên đối diện với Tần Minh bằng thái độ thế nào.
Tóm lại là có cảm giác phản kháng trong bất lực.
Sau một hồi mây mưa thì đã qua mười hai giờ, mặc dù thời tiết dần lạnh nhưng Tôn Thường Hi và Tần Minh vẫn lăn lộn người đầy mồ hôi.
Tôn Thường Hi vuốt ve vết sẹo và cơ bắp trên ngực Tần Minh, ánh mắt phức tạp, trong lòng lại càng rối ren hơn.
Nhưng cô ấy biết nếu hai người cứ mãi thế này thì sẽ không có kết quả.
Anh không phải Triệu Chính Ngôn thật sự, không phải con cháu của nhà giàu thật sự, anh là một người bình thường không có gia thế gì.
Lý trí vẫn luôn nói với Tôn Thường Hi rằng, nếu dính dáng quá nhiều đến Tần Minh thì sẽ hại Tần Minh.
Tôn Thường Hi bỗng ngồi dậy, chống đầu giường nhìn Tần Minh đang nghỉ ngơi, Tần Minh cũng nhìn cô ấy.
“Đẹp không?” Tôn Thường Hi hỏi.
“Ừm...!đẹp.” Ánh mắt Tần Minh lay động, Tôn Thường Hi khí khái anh hùng, chim sa cá lặn không cần phải nói.
Vóc dáng của cô ấy rất đẹp, dáng vẻ không mặc quần áo lại càng quyến rũ hơn, hai bầu ngực trắng nõn phía trước che tầm mắt, Tần Minh không thể rời mắt đi được.
Nhưng ngay sau đó anh vẫn nhìn thẳng vào mắt Tôn Thường Hi, đây là sự tôn trọng dành cho cô ấy.
Tôn Thường Hi nói với vẻ hơi oán hận: “Để cậu chiếm hời rồi, cậu phải nói sự thật.
Tần Minh thầm nghĩ ngợi, cảm thấy những chuyện này cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, anh nói: “Chuyện hôm dạ tiệc từ thiện, em...!dùng điện thoại di động, thông qua livestream để liên lạc với bạn đang xem livestream, phối hợp với nhau, bạn em dùng kỹ thuật hack, chơi chiêu biến tiền.
Thực ra là siêu hacker hack vào hệ thống ngân hàng rồi lấy tiền của Bạch Tĩnh Thần đi.
Thường Hồng Hi hiểu ra: “Hóa ra là vậy.
Nhưng thế này cũng ngầu quá, đó là ngân hàng nhà nước.”
Tần Minh cười lớn: “Vậy cũng không giỏi bằng người bạn hacker của em, bất kỳ hệ thống máy tính nào cũng có lỗ hổng, chỉ xem chị có thể tìm ra hay không thôi.”
Tôn Thường Hi lại hỏi: “Vậy ông nội tôi thì sao? Làm sao cậu cứu được ông ấy?".
/1178
|