Lâm Vũ Nhu khóc, nước mắt rơi lên miếng gà rán.
Cô ta lau mắt với vẻ đáng thương, nức nở nói: "Nhưng Tần đại sư không chứa chấp tôi thì tôi chẳng còn nơi nào để đi nữa.
Ông nội rất tức giận, cảm thấy tôi vô dụng vì biết rõ Tần đại sư đã quan hệ với tôi mà vẫn không giữ được anh, còn đắc tội anh.
Để anh bớt giận, ông nội không cần tôi nữa"
"Tôi sẽ phải lưu lạc đầu đường mà chẳng ai cần.
Tôi sẽ không sống nổi mất, hu hu...!thế thì tôi chết cho rồi.
Lâm Vũ Nhu nói xong thì đặt miếng gà rán xuống, sau đó dũng cảm quên mình xông về phía con đường.
Lúc này, một chiếc Porsche lao nhanh tới.
"Cô điên rồi à?"
Tần Minh thấy thế thì giật mình kinh ngạc.
Cô nhóc này thật sự điên rồi sao?
Anh lập tức đuổi theo, kéo Lâm Vũ Nhu vào trong lòng.
Két...! Người tài xế lái chiếc Porsche giật mình hoảng sợ, phanh gấp để lại một vết dài trên đường, thò đầu ra tức giận quát: "Mẹ kiếp, cô có biết nhìn đường không hả?
Đường này là của nhà cô à? Fuck.
Tần Minh vừa xin lỗi vừa ôm người quay lại.
Lâm Vũ Nhu vẫn khóc nức nở nói:
"Tần đại sư, anh để cho tôi chết đi? Bởi vì chuyện của anh và tôi mà tôi bị người ta xem thường và chế giễu, đâu thể lấy ai được nữa? Tôi làm sao có thể tìm được tình yêu đích thực của mình nữa? Bây giờ mọi người trong nhà đều ghét tôi.
Nếu tôi không tìm anh nương nhờ, làm người giúp việc giặt quần áo, nấu cơm cho anh thì còn có thể sống ở đâu được nữa? Tôi chỉ có chút yêu cầu nhỏ như vậy mà anh cũng không đồng ý, vậy tôi thật sự chỉ có thể tìm chết thôi."
Tần Minh nói: "Cô đừng hồ đồ, lần sau tôi sẽ không cứu được cô đâu.
Tôi không thể cho cô ở bên cạnh được.
Cô chờ lát, tôi đi nói chuyện rõ ràng với Lâm Vân Đống ông nội cô, ông ta sẽ đón cô về."
Tần Minh nói xong lại đẩy xe chở đồ ăn đi.
Bảo anh cho Lâm Vũ Nhu ở nhờ à?
Nói đùa sao?
Anh mà làm vậy thì Nhiếp Hải Đường sẽ nhìn anh thế nào?
Hoàng Thư Đồng sẽ nhìn anh thế nào? Ảnh hưởng đối với anh sau đó cũng rất lớn.
Anh tuyệt đối không thể làm vậy được.
Tần Minh đi một lát lại thấy không yên tâm.
Liệu Lâm Vũ Nhu có thể tự tử nữa không?
Anh quay lại nhưng không thấy người của nhà họ Lâm tiếp xúc với Lâm Vũ Nhu.
Cô ta ăn gà rán xong, ánh mắt đờ đẫn bước đi không mục đích.
Anh hơi lo lắng, lại đi theo.
Anh đi theo tới khi thấy cô ta chạy tới bên sông.
"Cô ta sẽ không nhảy xuống sông chứ?" Tim Tần Minh đập thình thịch.
Có phải cô gái này bị điên rồi không?
Tõm!
Không ngờ Lâm Vũ Nhu nhảy sông thật.
Mọi người xung quanh giật nảy mình, tất cả đều lại gần xem nhưng không có ai dám nhảy xuống.
"...!Điên rồi, cô ta điên rồi"
Tần Minh hoàn toàn bối rối.
Lâm Vũ Nhu này thật sự cùng đường rồi sao?
Anh không thể nghĩ được nhiều, lập tức nhảy xuống tóm lấy Lâm Vũ Nhu còn đang giãy giụa, sau đó bơi dần về phía bờ sông.
Lâm Vũ Nhu vẫn điên cuồng giãy giụa nói: "Khụ khụ...!Anh thả tôi ra.
Sao anh lại muốn cứu tôi chứ? Cơ thể tôi đã bị anh làm bẩn nên không ai thèm lấy tôi nữa.
Ông nội chê tôi vô dụng, mắng tôi không có năng lực và đuổi tôi đi.
Sau này tôi không thể quay về nhà họ Lâm, tôi đã mất tất cả rồi, anh biết không hả?"
"Tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa? Anh để cho tôi chết đi, để tôi chết là xong."
Tần Minh tốn bao sức lực mới kéo được cô ta lên bờ: "Lâm Vũ Nhu, cô đừng bi quan như thế.
Cô còn trẻ, tương lai còn dài."
Lâm Vũ Nhu đau khổ nói: "Tương lai còn dài, tôi sẽ còn bị người ta chê cười rất lâu sao? Tôi sẽ còn bị hành hạ rất lâu sao? Tôi ở một mình thậm chí sống sót cũng thành vấn đề, hu hu...!không chừng tôi sẽ bị lừa tới nơi bán hàng đa cấp, bán thân gì đó, vậy tôi sẽ sống không bằng chết"
Tần Minh hết cách, chỉ có thể nói: "Được rồi, được rồi, tôi cho cô ở nhờ, cô đừng đi tự tử nữa.
Nếu cô thật sự chết rồi, nhà họ Lâm còn không đổ tội cho tôi à".
/1178
|