Bạch Tĩnh Thần lạnh lùng nói: “Nếu trong hôm nay cậu không trả lại tiền thì sau hôm nay, không chỉ có Thượng Hải, mà tất cả mọi người ở Bắc Kinh cũng sẽ biết rằng cậu không chỉ là một thằng rác rưởi, mà còn là một thằng tàn phế.
Bạch Minh Vũ cười sảng khoái:
“Triệu Chính Ngôn, nếu như mày muốn người ta không biết thì trừ khi mày có thể khiến chỗ đó ngóc đầu lên được.
Tiếc thật đấy, hóa ra cậu lại không hưởng thụ được mùi vị của phụ nữ.
Người đẹp à, em không biết đúng không? Thằng này nó không ngóc được đầu lên đâu.
Lâm Vũ Nhu luôn cảm thấy khinh thường những người thích lấy khuyết điểm về cơ thể của người khác để cười nhạo, thậm chí là uy hiếp người đó.
Hành động này thật sự rất ngu xuẩn và ngây thơ, chẳng khác nào mấy đứa nhóc cấp ba vậy.
Xem ra tên Bạch Tĩnh Thần này đã bị dồn vào đường cùng rồi.
Nhưng cô không hề để ý gì đến sự cười nhạo của Bạch Minh Vũ, cô ta biết rõ, người đang đứng cạnh mình không phải là Triệu Chính Ngôn của nhà họ Triệu, mà là Tần Minh đến từ thành phố Quảng Châu.
Lâm Vũ Nhu vẫn thoải mái khoác tay Tần Minh rồi nói: “Vậy à? Nhưng mà tôi thích anh ấy, tôi thích tất cả những gì thuộc về anh ấy.”
Khóe miệng của Tần Minh hơi giật giật.
Anh nghĩ thầm, Lâm Vũ Nhu này hơi quá rồi đấy, mặc dù đang diễn kịch nhưng cũng đâu cần phải tranh thủ chiếm lấy hời như vậy chứ?
Bạch Minh Vũ như được mở rộng tầm mắt, không thể nào?
Đầu óc cô gái này có vấn đề à?
Loại đàn ông tàn tật thế này mà cô ta cũng thích à?
Bạch Minh Vũ vừa hâm mộ lại vừa đổ kỵ:
“Người đẹp à, chẳng những mắt em có vấn đề, mà ngay cả tim em cũng mù rồi.
Em đi theo anh đi, anh vừa có tiền lại vừa có thể làm em sung sướng.
Hề hề hề”
Lâm Vũ Nhu nói một câu “phi”, sau đó nói với vẻ kinh tởm: “Anh ấy còn tốt hơn anh gấp chục nghìn, trăm nghìn lần ấy!”
Động tác của Lâm Vũ Nhu rất thân mật, Tần Minh cứ có cảm giác như mình vừa bị thiệt mất gì đó vậy.
Thậm chí anh còn cảm nhận được phần núi non trập trùng của cô ta đang đè lên cánh tay mình, cảm giác mềm mại đó khiến anh hơi mất tập trung.
Tay anh bị phần ngực của Lâm Vũ Nhu lợi dụng rồi, cô gái này đáng khinh thật đấy!
“Khụ khụ”
Tần Minh hằng giọng rồi cuối cùng cũng cản lại hành động ngốc nghếch của Bạch Tĩnh Thần, dù sao thì anh cũng không muốn làm hại Triệu Chính Ngôn bị mất danh dự, anh cần phải khiến cho ba chữ “Triệu Chính Ngôn” này tỏa sáng ở Bắc Kinh thì mới có thể gặp được Triệu Trinh, phải như thế thì mới có thể đến nhà họ Triệu rồi tìm hiểu xem nhà họ Triệu đã làm ra bức tường sắt đó thế nào.
“Bạch Tĩnh Thần, cảnh sát đã đến gặp tôi rồi, tôi đang phối hợp với cảnh sát để điều tra”
Tần Minh nói:
Bạch Minh Vũ cũng hét lớn: “Đúng đấy, từng nghe câu thùng rỗng kêu to chưa hả? Chậc chậc, bây giờ cậu cứ tỏ vẻ đi, rồi đến khi nhà họ Triệu không chịu giải quyết chuyện này, nhà họ Tôn cũng chẳng ra mặt, đến lúc đó thì việc dạy cho cậu một bài học cũng chỉ là một việc dễ như trở bàn tay thôi.
Thậm chí cảnh sát cũng chẳng dám can thiệp vào đâu.”
.
/1178
|