Khi nói ra chữ “cút” đầy hung tợn cuối cùng, cặp mắt phượng của Hoàng Thư Đồng trợn to, vẻ mặt chán ghét cùng với ánh mắt không kiên nhẫn như kim châm đâm sâu vào tim một thiếu gia sống trong nhung lụa từ nhỏ, gánh vác trách nhiệm quan trọng từ ba mình như Bạch Tĩnh Thần.
“Cô, cô là thứ đàn bà vô liêm sỉ!!!”
Bạch Tĩnh Thần tức giận đến mức trợn trừng mắt không nói nên lời.
Từ trước tới nay gã luôn cho rằng mình rất có sức quyến rũ, hấp dẫn được cả nữ thần của Học viện Điện ảnh Bắc
Kinh, hễ bữa tiệc, hoạt động, dạ tiệc nào có gã tham gia thì Hoàng Thư Đồng đều sẽ có mặt.
Gã vẫn luôn cho rằng Hoàng Thư Đồng không cam lòng lấy cái tên Triệu Chính Ngôn tàn tật ấy, nửa đời sau không có được hạnh phúc, cho nên muốn tìm chỗ dựa mới chứ không nương nhờ nhà họ Triệu nữa.
Mà nhà họ Bạch bọn họ xưa nay đã bất hòa với nhà họ Triệu, nếu có thể cướp lấy Hoàng Thư Đồng từ nhà họ Triệu thì gã cảm thấy hãnh diện bội phần.
Thế nhưng kết quả là trước giờ đối phương chỉ lợi dụng gã để mưu tính giúp Triệu Chính Ngôn, bây giờ thấy không có cơ hội và hy vọng gì nữa thì vứt bỏ gã như quẳng mở rắc rối đi.
Bạch Tĩnh Thần nổi cơn thịnh nộ, gã gào lên:
“Tôi chỉ muốn cô làm chứng cho tôi, chứng minh tôi bị lừa mà thôi.
Tại sao cô lại nói với tôi những việc đó? Cô có biết giờ tôi đã thành trò cười trong giới nhà giàu ở Bắc Kinh rồi không? Dù cô lợi dụng tôi thì chúng ta vẫn mà bạn mà?”
Hoàng Thư Đồng cười khẩy đầy khinh miệt:
“Bạn? Đừng chọc cười tôi.
Chẳng lẽ không phải là anh thèm muốn cơ thể tôi à? Dục vọng của anh đã bán đứng anh từ lâu rồi.
Tôi tự đánh giá kỹ thuật diễn của tôi không kém lắm, từng nhận được Giải Kim Kê cho nữ diễn viên mới xuất sắc, bị lừa rồi chứ gì? Ôi trời, cậu cả nhà họ Bạch, lẽ nào anh tưởng thật à? Ha ha”
Hoàng Thư Đồng không để ý đến Bạch Tĩnh Thần nữa, cô ta đi thẳng về phía cổng trường.
Bị bỏ rơi ở ven đường, Bạch Tĩnh Thần tức sùi bọt mép.
Gã đường đường là cậu cả nhà họ Bạch, đã bao giờ rơi vào tình cảnh này?
Ba của bã đã nói nếu gã không giải quyết được chuyện này thì phải nhận sự trừng phạt nghiêm khắc, mà việc trừng phạt cũng không phải chuyện đùa.
Hình tượng khôn khéo giỏi giang, tuổi trẻ tài cao mà gã lao tâm khổ tứ xây dựng hơn mười năm sắp sửa sụp đổ, gã không tài nào chấp nhận nổi.
“Con khốn!”
Bạch Tĩnh Thần không chịu đựng được nữa, gã bỗng xông lên bịt miệng Hoàng Thư Đồng từ đằng sau, sau đó giữ chặt hai tay của cô ta và kéo vào trong bụi cỏ của hàng rào cây xanh ven đường.
Hoàng Thư Đồng là đàn bà con gái, sức lực vô cùng yếu ớt, cô ta liều mạng giãy giụa, ngay khi vừa thoát ra được cô ta vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, hỏi:
“Bạch Tĩnh Thần anh muốn làm gì?”
Bạch Tĩnh Thần phẫn nộ, nói:
“Tôi muốn trả giá đắt vì đã lừa dối tôi! Không phải cô là nữ thần của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh à? Không phải dáng cô ngon lắm à? Tôi rạch mặt cô vài nhát để xem cô có còn là nữ thần nữa không, là nữ quỷ ấy.”
Hoàng Thư Đồng sợ đến mức mặt cắt không một giọt máu, cô ta ra sức giãy giụa, muốn kêu cứu nhưng lại bị Bạch Tĩnh Thần bịt miệng rồi kéo đi.
Xoẹt, Bạch Tĩnh Thần móc một con dao ra đang định ra tay, bỗng nhiên bên cạnh có một người lao ra, cầm điện thoại di động chụp mặt gã.
Bạch Tĩnh Thần sợ thót tim, sao ở đây lại có người?
Gã quay sang nhìn, xác nhận đúng là có người, hơn nữa còn là thằng Triệu Chính Ngôn vô dụng, gã hỏi một cách vô thức:
“Cậu làm gì đấy?”
Tần Minh thành thật trả lời:
“Chụp bằng chứng, cậu cả Bạch của Bắc Kinh, ban đêm theo đuôi phục kích thiếu nữ, kéo người vào rừng cây ý đồ cưỡng hiếp”
Con ngươi của Bạch Tĩnh Thần co lại, trái tim đập kịch liệt.
Hình như đây là lần thứ hai gã bị vu oan giá họa vô căn cứ, gã chỉ muốn dọa Hoàng Thư Đồng thôi, tại sao lại bị người này nói thành một chuyện khác hẳn như thế?
Hơn nữa đối phương lại còn chụp ảnh?
Bạch Tĩnh Thần đã đứng bên bờ vực sụp đổ, gã phẫn nộ nhìn bộ dạng ung dung, bình tĩnh của Tần Minh và lại càng điên tiết hơn.
Cơn giận dữ tột độ khiến gã lớn gan hơn, ngay lập tức gã kề con dao lên cổ Hoàng Thư Đồng, nói:
“Triệu Chính Ngôn! Đồ vô dụng, mày không trả tiền lại cho tạo thì tao lấy mạng con đàn bà của mày”.
/1178
|