Lâm Vũ Nhu không cam tâm giải thích:
"Đó là sách nuôi trùng của nhà họ Lâm chúng tôi, bị người chồng ở rể của chị tôi là Tần Uy Viễn trộm, còn quay thành tệp tin máy tính.
Lúc trước muốn tiêu diệt nhà họ Lâm, làm liều quay về Tương Tây.
Vốn dĩ anh ta giấu ổ cứng này ở chỗ người quen, mục đích là để chúng tôi đừng làm hại đến mạng sống của anh ta.
Kết quả lúc anh ta đánh nhau với anh thì trúng độc nên chết, người quen của anh ta bán cổ cứng này ra ngoài.
Nhà họ Lâm chúng tôi đang truy tìm ổ cứng này, qua tay nhiều người, tiếc là nửa đường bị người ta cướp mất."
"Người của ông chủ Đổng này cướp à?"
Tần Minh hỏi.
Lâm Vũ Nhu lắc đầu nói: "Không thể xác định.
Vài tháng trước chúng tôi truy tìm rất sát sao, ở giữa có rất nhiều thế lực, không có chứng cứ chứng minh ông chủ Đổng nên nói gì cũng vô ích.
Hơn nữa dù là ông chủ Đổng thì ông ta cũng sẽ không thừa nhận nhưng đúng là ổ cứng thế này"
Tần Minh nhíu mày nói: "Lỡ là hàng giả thì sao? Chi bằng bảo ông chủ Đổng lấy máy tính mở ra thử xem?"
Lâm Vũ Nhu nói: "Dù là đồ giả thì lúc này cũng không ai nghĩ vậy đâu, ai cũng muốn lấy được sách nuôi trùng của nhà họ Lâm chúng tôi.
Với nhà họ Lâm mà nói, dù là hàng giả thì cũng phải ra tay.
Nếu phát hiện là hàng giả thì chỉ có thể chờ mọi chuyện xong xuôi mới truy cứu trách nhiệm"
Tần Minh than: "Nhà cô thảm thật đó, một người ở rể mà lại gây chuyện liên miền."
Lâm Vũ Nhu uất ức chu môi, ghé sát vào tai Tần Minh nói:
"Vậy anh có giúp chúng tôi không.
Nếu anh chịu giúp thì chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh."
Tần Minh cười bí ẩn, không trả lời câu nào để Lâm Vũ Nhu sốt sắng.
Lúc này, ông chủ Đổng còn nói thêm:
"Tin rằng tôi không cần phải giới thiệu nhiều về món bảo vật này.
ổ cứng di động này là món đồ được truyền ra từ nhà ông chủ Tiền ở thành phố Tân cách đây một tháng, thứ này đã cướp đi mạng sống của cả nhà ông Tiền, thật là thảm thiết.
Về nội dung bên trong, tôi cũng không biết, hơn nữa còn có lớp tường lửa người bình thường không thể phá nổi, không xem được nội dung bên trong.
Tần Minh cười khẽ: "Ông chủ Đổng này đúng là trợn mắt nói dối.
Ông ta đã có được, không mang ra ngoài thì sao thu hút được các ông chủ có tiền, đơn giản là vì tiền thôi nhưng nếu làm vậy thì có thể nhà họ Lâm sẽ thấy khó chịu."
"Giúp họ một phen đi, dù sao cũng là người quen của lão già Trương Toàn Chân kia, cũng được xem như người quen của mình."
Tần Minh chống cắm, cảm thấy đi đâu cũng gặp chuyện.
"Hai tỷ.”
Ông chủ Đổng chưa kịp ra giá, cậu Thiệu đối diện Tần Minh đã lên tiếng, nói: "Mọi người, mong mọi người đừng giành với tôi, đây là thứ Thiệu thị phải có bằng được"
Một ông chủ trong đó cười mỉa, nói: "Hừ, cậu Thiệu, hai tỷ cậu xem thường ông cụ Lâm quá rồi đó? Cậu không hỏi ông Lâm xem thứ này trị giá bao nhiêu à?"
Mặt Lâm Văn Đống âm u, ông cụ từ từ lên tiếng: "Hai tỷ...!Đã vượt quá giá trị của nó rồi, tôi thêm một triệu nữa."
"Ồ? Ông cụ Lâm thiếu tiền à?" Ông cụ Tiêu ở hiện trường mỉa mai:
"Nghe nói nhà họ Lâm các ông tìm được người tốt, cho vay mấy chục tỷ à? Đây là một số vốn lưu động rất lớn, sao ông lại ra giá thấp vậy? Tôi ra hai tỷ một trăm triệu"
"Ông Tiêu, đừng chế giễu người ta.
Ông nghĩ ông có thể lấy được à? Tôi ra hai tỷ bốn trăm triệu.
Thử đi, mọi người đều biết rõ thứ này, xem ai ra giá cao hơn.
"Hai tỷ rưỡi." Cậu Thiệu lại ra giá, nói:
"Mọi người không nghe ông chủ Đổng mới nói gì à? Tháng trước thứ này còn ở thành phố Tân, nằm trong tay Tiền Vĩnh Ninh người giàu nhất thành phố Tân, kết quả nhà ông chủ Tiền đều đi đầu thai rồi.
Đây là củ khoai lang phỏng tay, không phải cứ có là sẽ an toàn đâu.
Có người nói: "Ôi trời, cậu Thiệu, ban ngày ban mặt mà cậu đứng đây hù mọi người.
Chắc cục trưởng Tôn sẽ chẳng khoanh tay không quan tâm đâu nhỉ?"
Tôn Nhân Binh nhíu mày, châm điếu thuốc cảnh cáo: "Tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai phạm pháp.
Ông chủ Đổng nheo mắt nói: "Các vị đừng cãi nhau, quy tắc của Tiểu Bảo Lầu chúng tôi là ai ra giá cao người đó thắng.
Mời mọi người tiếp tục ra giá"
"Ba tỷ"
Lâm Vân Đổng cắn răng ra mức giá cao, vì bí mật của nhà họ Lâm, ông cụ phải lấy được thứ này.
Nếu không những tháng vừa qua sẽ đổ sông đổ bể.
"Wow!"
Mọi người ngạc nhiên hô lên, đúng là sự bất chấp của người nhà họ Lâm làm họ càng tin và khao khát có được phần sách nuôi trùng này.
Dù sao trùng độc nhà họ Lâm cực kỳ bí ẩn, một con trùng đã hàng trăm triệu, đúng là khoa trương.
Đặc biệt là trùng độc kéo dài tuổi thọ, chết đi sống lại, là một ngành kinh doanh kiếm tiền đó.
"Ba tỷ rưỡi, ha ha tôi cũng dốc hết sức rồi.
Không giấu gì mọi người, từ lâu tôi biết ổ cứng này có tường lửa, vốn dĩ tôi đã tìm một chuyên gia máy tính để bẻ khoá, kết quả giữa đường bị người ta cướp mất."
Một ông chủ lớn họ Mã ở buổi đấu giá tiết lộ một thông tin gây sốc.
"Ba tỷ sáu trăm triệu"
Lại thêm một ông chủ dốc hết tiền, nói: "Ai ra giá cao thì thắng, ở đây ai mà chẳng là dân có tiền?".
/1178
|