"Khụ khụ"
Tần Minh bỗng ho khan hai tiếng ngắt lời Hà Mộng Liên.
Hà Mộng Liên xụ mặt hỏi: "Sao nữa? Tên ăn chùa cậu không có tiền thì câm miệng cho tôi.
Thuần Thuần, cháu phải cẩn thận với những người đàn ông như thể này, đã mặt dày còn lắm chuyện"
Bạch Ngọc Thuần nghe thể thì luống cuống: "Tần Minh không phải loại người đó, dì Liên đừng nói anh ấy như vậy"
Lòng Tần Minh hơi rung động, anh rất bất ngờ khi Bạch Ngọc Thuần cãi lại dì cô ấy vì mình.
Mẹ cô ấy còn đang tiếp tục cười xòa kia kìa.
Triệu Phú Quý cười nói: "Cô à, dù sao ngày thường Tần Minh cũng khá giản dị, chỉ ăn rau xanh với cơm trắng.
Cậu ấy còn rất chịu khó, một ngày làm ba công việc, buổi trưa rửa bát đĩa ở căng tin, tối đến đi làm shipper, khuya thì đi gác cửa cho quán bar.
Chắc Tần Minh muốn ăn gì đó, cô gọi thì cậu ta không ăn được.
"
Tạ Đào trơ trẽn tiếp lời: "Ha ha, mặt dày thật đấy"
Tạ Quảng Khôn lên tiếng: "Đào Đào, con ăn nói kiểu gì vậy? Dù sao người ta cũng là khách của em họ con, người ta không lịch sự là chúng ta có thể không lịch sự hả? Chàng trai, cậu gọi đi, muốn ăn món gì cũng được, đừng để người phục vụ chờ lâu"
Tần Minh đáp: "Tôi chỉ hơi ngứa cổ nên ho khan vài tiếng thôi"
Hà Mộng Liên tức giận: "Bảo cậu gọi thì gọi đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì? Cậu có mặt mũi cỡ nào, chẳng lẽ chúng tôi còn phải cầu xin cậu gọi món hả? Được lợi còn khoe mẽ.
Thuần Thuần, cháu quen bạn kiểu gì vậy? Không lễ phép chút nào"
Bạch Ngọc Thuần bị phê bình công khai thì đỏ cả mặt, nhưng cô ấy lại nhìn Tần Minh với vẻ áy náy.
Tần Minh bất đắc dĩ cầm lấy thực đơn: "Thuần Thuần, em muốn ăn gì không? Món này thế nào? Chân giò hấp gừng, nghe nói họ nấu bằng thịt lợn đen hoang dã.
Em gầy quá nên ăn nhiều thêm chút"
Bạch Ngọc Thuần cười tươi rói: "Em không gầy mà"
Tần Minh không nghe cô ấy nói, tiếp tục gọi: "Thịt kho Đông Pha Tứ Xuyên, nếm thử vị quê nhà của em tiện thể thêm chút thịt"
Bạch Ngọc Thuần hờn dỗi: "Em thật sự không gây mà"
Tần Minh cười: "Thêm vài món xào theo mùa nữa"
Triệu Phú Quý cười nói: "Ai da, Tần Minh, bụng cậu không quen ăn món đất tiền hả? Cậu là bụng nông dân sao? Cậu gọi toàn những món ăn gia đình.
Đừng lo, tôi sẽ không vì không có tiền thanh toán mà bỏ cậu lại rửa bát đâu, ha ha"
Hà Mộng Liên khinh bỉ: "Mới nãy kiêu ngạo lắm mà, bây giờ đến cả việc tự gọi món cũng không biết.
Phú Quý vẫn khiêm tốn hơn, cháu vừa đẹp trai còn lễ phép.
Haiz, khi nào cháu mới kết hôn với Đào Đào? Hay để lát nữa cô chú đến gặp ba mẹ cháu luôn nhé?"
Phụt!
Triệu Phú Quý bất ngờ bị chiêu này của Hà Mộng Liên dọa phun nước trà, cậu ta chưa từng nghĩ sẽ lấy Tạ Đào nên đành phải cười ngượng.
Tần Minh ngẩng đầu nhìn họ, anh không đáp lời mà tiếp tục nói: "Thêm bốn con tôm hùm Úc, à, bốn con không đủ, còn phải mang về cho anh chị dâu của em, lấy tám con đi.
Súp tổ yến tính theo đầu người là bảy phần, thêm hai phần mang về.
Bào ngư của các cô cũng là bào ngư Úc đúng không? Không sợ đắt, loại nào ngon? Bào ngư đen hả? Được, lấy hai đĩa, một đĩa nướng và một đĩa hấp gừng tỏi.
Các cô có thịt bò Wagyu Nhật không? Ừ, lấy hai đĩa thịt bò bông tuyết, nấu chín đi, thêm một đĩa gói mang về"
Tần Minh gọi món một cách hết sức tùy tiện, lúc đầu còn khá bình thường như thịt lợn, thịt gà, món rau, kết quả đột nhiên đổi gió gọi toàn món đắt tiền như hải sản Úc, chỉ tính phí vận chuyến thôi đã không thấp, giờ còn gọi nhiều như vậy trong một nhà hàng cao cấp.
Triệu Phú Quý vốn đang cười nhạo Tần Minh không biết gọi món lập tức sâm mặt, giá các món đột nhiên tăng vọt.
Tần Minh không quan tâm đến vẻ mặt tối sầm của cậu ta, anh tiếp tục nói: "Giá thị trường của cá đao sông Trường Giang bây giờ là bao nhiêu? Mười bốn ngàn một cân? Lấy năm con đi, gì cơ? Chỉ có ba con? Được rồi, lấy tạm vậy.
Được rồi đó"
Người phục vụ cười rạng rỡ không thấy Tổ quốc đâu, vì Tần Minh toàn gọi những món đắt nhất và ngon nhất, không tính rượu nước thì bàn này cũng đã hết bảy, tám mươi ngàn, đây đúng là nhà giàu.
Dù là thịt bò Wagyu Nhật, cá đao sông Trường Giang, bào ngư đen Úc hay tôm hùm đều là những món có giá trên trời, giá thị trường luôn rất đắt đỏ, rất nhiều ông lớn giàu có đãi khách bằng những món này nhưng cũng chỉ gọi một chút để tô điểm, còn lại thì gọi thêm cá, thịt gà, thịt vịt gì kia.
Nhưng Tần Minh không gợi thiếu món nào, anh gọi liên tiếp tất cả những món đắt nhất và ngon nhất, số lượng lại còn nhiều.
Triệu Phú Quý không ngồi yên được nữa: "Không, Tần Minh, cậu! "
Cậu ta muốn nói, có phải sáng nay Tần Minh nghe thấy cậu ta xin mẹ ba mươi ngàn nên mới cố tình gọi những món đắt như vậy hay không?Nhưng Tần Minh không chờ cậu ta nói hết mà tiếp tục: "Đã lái xe thì không uống rượu bia, đổi những ly trà Phổ Nhĩ lâu năm này thành trà Đại Hồng Bào lấy từ cây trà mẹ trên núi Vũ Di"
Nữ phục vụ cười đáp: "Xin lỗi anh, trà Đại Hồng Bào lấy từ cây trà mẹ trên núi Vũ Di rất hiếm, chỉ khách VIP mới được uống.
Nếu muốn dùng trà thượng hạng, anh có thể gọi Hoàng Sơn Mao Phong"
Tần Minh bối rối nhìn Triệu Phú Quý, cố ý hỏi: "Anh Phú Quý, anh không đi làm thẻ VIP sao?"
Triệu Phú Quý tức hộc máu, cậu ta mắng to: "Tần Minh, cậu nghèo tới mức điên rồi ư, không biết VIP ở nhà hàng Trung Hoa đại diện cho điều gì hả? Cậu không biết gì thì đừng gọi lung tung.
"
Tần Minh hờ hững, giả vờ nổi giận: "Xuỳ, nếu không có tiền thì cứ nói thắng, rẻ hay đất cậu đều không muốn, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Phục vụ, xin lỗi, huỷ hết những món tôi vừa đặt đi, hình như cậu ta không có tiền"
".
.
"
Nụ cười của nữ phục vụ lập tức dập tắt, đờ mờ, bàn các anh cố ý đúng không? Tạ Đào nhướn mày: "Một tên giẻ rách, mặc đồ vỉa hè, dùng máy Huawei một ngàn, ba bữa cơm trắng rau xanh, đi lại bằng xe buýt như anh mà dám nói Phú Quý của chúng tôi không có tiên? Anh cố tình gây sự phải không?"
Triệu Phú Quỷ gượng gạo hỏi một câu: "Tổng cộng bao nhiêu tiên?"
Nữ phục vụ đáp: "Khoảng hơn tám mươi ngàn, hải sản phải cân mới biết giá"
Cô ta nói rồi nhìn Triệu Phú Quý bằng ánh mắt thắc mắc "Anh mời khách à?".
Ánh mắt này khiến Triệu Phú Quý rất xấu hổ, tuy cậu ta là con nhà giàu nhưng không phải muốn lấy tiền của gia đình bao nhiêu cũng được.
Bây giờ cậu ta chỉ có ba mươi ngàn, cậu ta cho rằng dù đến nhà hàng Trung Hoa ở thành phố Quảng ăn thì nhiều lắm cũng dừng ở mức mười ngàn là quá lắm rồi, kết quả lại mất hơn tám mươi ngàn? Tần Minh mỉm cười: "Triệu Phú Quý, cậu có trả được không? Nếu không được thì thôi.
Không phải sáng nay cậu xin mẹ cậu ba mươi ngàn à? Có đủ không?"
Thấy Triệu Phú Quý lúng túng như vậy, rõ ràng cậu ta không có nhiều tiền để trả toàn bộ những món ngon đó, Hà Mộng Liên không nói tiếng nào, Tạ Quảng Khôn thì đi vào nhà vệ sinh.
Hà Mộng Cô lên tiếng: "Ôi chao, cháu Tần Minh, không cần đắt vậy đâu.
Mọi người chỉ cần ăn một bữa cơm là được, chúng ta đều là người xuất thân từ nông thôn, đã quen với cái nghèo rồi"
Tần Minh cười đáp: "Cô à, cô quen nghèo nhưng người ta là người thành phố, quen thoải mái, không có món ngon thì sao có thể gọi là bữa cơm? Triệu Phú Quý, nói đi, cậu có trả được hay không?"
Triệu Phú Quý tức giận, cậu ta biết Tần Minh cố tình, thằng nhóc nghèo này cố ý gọi những món đắt như thế để làm cậu ta khó xử, một ông lớn như cậu ta có thể nói không trả được ư? Nếu cậu ta thừa nhận không có tiên sẽ bị bẽ mặt.
Cậu ta liên tục khoe mình giàu thế này giàu thế kia, còn cười nhạo Tần Minh chỉ biết gọi món rẻ, nhưng khi Tần Minh gọi món đắt tiền thì cậu ta lại không trả nối, đây không phải là tự vả miệng mình sao? Tần Minh cười lạnh lùng, đấu với anh à, lúc nghèo anh còn không sợ huống hồ là bây giờ.
Cho dù cuối cùng Triệu Phú Quý chó cùng rứt giậu đẩy hóa đơn tới trước mặt Tần Minh, anh cũng có tiên thanh toán.
Anh là người thừa kế của đại gia giàu nhất thế giới, chút tiền ấy có là gì? Tạ Đào quan tâm hỏi: "Phú Quý, đừng nói anh không mang đủ tiên nha? Anh nói nhà anh là gia tộc bạc tỷ mà? Hay anh bảo người nhà mang chút tiền tới đi? Bạn của em họ quá đáng ghét, không thể để anh ta kiêu ngạo được"
Tần Minh thầm vui mừng, anh cũng đang mong Triệu Phú Quý thanh toán đây này.
Đây là nhà hàng của một công ty con thuộc Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ của anh, Triệu Phú Quý trả tiền, chẳng những anh được ăn miễn phí mà còn kiếm được tiên, thật tuyệt làm sao.
Triệu Phú Quý cần môi, mặt mày nhăn nhó, trái tim như đang rỉ máu.
.
/1178
|