Ở khu đất trống bên cạnh vườn hoa nhỏ, cạnh sân cầu lông của Đại học Công nghệ tỉnh Hoa.
Trương Tình Tình nhìn khu đất trống với làn sóng người.
Một nữ sinh bị rất nhiều người mặc bộ đồ hoạt hình vây xung quanh, xung quanh còn có rất nhiều người đang hô hào.
"Đồng ý đi, đồng ý đi" Khu vực vô cùng náo nhiệt.
Trương Tình Tình than thở: "Sao ngày đó Triệu Thác theo đuổi tôi lại không hoành tráng thế này? Hoa này, nhảy múa này, bao nhiêu người quan sát này, lãng mạn biết bao" Một nữ sinh nói: "Chủ nhiệm thấy người ta đi Audi là không rời mắt, nghe nói sau chuyến đi chơi du thuyền đã ôm ấp mục đích khác rồi, he he he"" Trương Tình Tình lập tức giận dữ xấu hổ: "Con nhỏ này thích chết à? Tôi nào có ấp ôm mục đích nào khác? Còn nữa, đừng nhắc đến chiếc du thuyền hỏng đó.
Trương Tình Tình lại nhìn sang bên cạnh, Nhiếp Hải Đường đang nghịch điện thoại buồn bã, tự nhiên cô bực bội.
Trương Tình Tình mảng: "Cái tên Tần Minh này càng ngày càng quá đáng, tớ đã bảo tất cả mọi người tập hợp ở sân cầu lông vậy mà cậu ta không đến.
Không đến đã đành, không đến nhưng không báo được tiếng nào.
Quen được đại gia thì quên mất mình là ai à? Cậu ta vẫn là cái đồ nghèo còn gì?" Nhiếp Hải Đường quay đầu cười khổ, cô đợi tin nhắn buổi sáng của Tần Minh bị bạn thân nhận ra rồi.
Nhiếp Hải Đường rất giận, tối hôm qua cô bị Tần Minh bỏ lại ở khách sạn một mình, còn anh ấy chạy đi hẹn hò với một cô gái tên Thuần Thuần.
Lúc đó cô nghe rất rõ đấy.
Thế nên cô quyết định nhất quyết không được liên lạc với Tần Minh trước.
Nhất định phải để Tần Minh liên lạc với cô trước, sau đó cô cáu kính, nhõng nhẽo, trút hết nỗi lòng.
Kế đó cô lại cho cậu ta một chút mật ngọt, tránh việc cậu ta tưởng Nhiếp Hải Đường cô là một người dễ dỗ.
Vậy nhưng sáng nay, đừng nói là một cuộc điện thoại, ngay cả một tin nhắn Tần Minh cũng không gửi.
Tâm trạng Nhiếp Hải Đường cực kỳ tệ, ngồi một mình ở góc sân cầu ngước cảm giận dữ.
Trương Tình Tình biết bạn thân buồn bã vì Tần Minh, cô ta cũng giận.
Tổ tiên cái tên Tần Minh nghèo đó tích đức à mà lại được Nhiếp Hải Đường, một trong ba hoa khôi của trường thích? Thế nhưng cậu ta cứ không biết trân trọng, lùm xùm chuyện bạn gái cũ, xử lý xong chuyện cũng không biết dỗ dành Nhiếp Hải Đường, bỏ bê nữ thần nhà người ta.
Trương Tình Tình đi qua nói: "Qua đây xem trò vui đi Hải Đường.
Đối phương cũng là một trong ba hoa khôi trường chúng ta đấy.
Bạch Ngọc Thuần còn được gọi là hoa khoa bình dân, ha ha.
Tất cả là trò đùa của mấy tên nghèo hèn, thoả mãn suy nghĩ bẩn thỉu của họ" Nhiếp Hải Đường bỗng lại gân hàng rào sắt, nhìn vẽ hướng vườn hoa nhìn cô gái kia chằm chằm, hỏi: "Thuần gì?" Trương Tình Tình nói: "Bạch Ngọc Thuần.
Khoa thương mại điện tử, chung trường chúng ta.
Người theo đuổi cô ta là Vương Thành Hổ, nghe nói là nhà giàu mới nổi, rất nóng tính, bình thường toàn ỷ mạnh hiếp yếu trong trường.
Tớ thấy Bạch Ngọc Thuần bị loại người này theo đuổi cũng đáng thương, ha ha, nhưng mà cô ta cũng lập dị, ra vẻ thanh cao cái gì" Nhiếp Hải Đường nhớ lại tối hôm qua, "Thuần Thuần" Tần Minh nói trong điện thoại có phải người trước mặt này không? Nhiếp Hải Đường hỏi lạ: "Cô ta làm sao?" Trương Tình Tình giải thích: "Tớ nghe nói trước đây cô ta được nhiều con nhà giàu theo đuổi, trong số đó có rất nhiều người xuất sắc, tốt tính nhưng cô ta không thích người ta, từ chối tất cả.
Từ chối nhiều cũng nổi tiếng dần dần, thu hút hạng người ngu ngốc như Vương Thành Hổ này.
Chắc là anh ta cảm thấy rất muốn chinh phục cô gái này, ha ha.
Con gái xinh đẹp cũng được gì đâu? Chẳng phải vẫn phụ thuộc vào đàn ông à?" Nhiếp Hải Đường nheo mắt, rất không đồng tình với câu nói của bạn thân.
Gô nói: "Thời đại mới, nam nữ bình đẳng rồi.
Cậu nhìn xem, cô ta không đồng ý chắc hẳn có lý do của mình.
Nếu con trai thích mình vì xinh đẹp, vậy giống với con gái thích con trai vì tiền.
Đôi bên không yêu thật lòng, từ chối là việc nên làm" Trương Tình Tình không hiểu nổi: "Con gái xinh đẹp được nhiều người để ý là chuyện bình thường.
Đàn ông thành công là quy định của xã hội.
Cậu đọc nhiều tiểu thuyết tình cảm quá đấy Hải Đường.
Chung quy thì phụ nữ vẫn nằm dưới thân đàn ông, cho ai mà chẳng là cho? Cho một người xuất sắc mới là sự lựa chọn sáng suốt" Nhiếp Hải Đường không cho là như vậy: "Giày có đẹp cũng phải đi mới biết có hợp hay không" Trương Tình Tình sẽ mắng mỏ nếu là người khác không đồng tình với mình như thế này.
Nhưng đối phương là Nhiếp Hải Đường, cô ta tốt tính bất ngờ, khoác tay Nhiếp Hải Đường nói: "Được rồi mà, cô gái đừng cãi nhau với tớ nữa.
Thế thì cậu xem xem Bạch Ngọc Thuần kia có chịu được áp lực lớn vậy không nhé?" Nhiếp Hải Đường không muốn xem Bạch Ngọc Thuần có chịu được áp lực hay không, cô chỉ muốn Tần Minh mau gọi cho cô.
Lúc này, trung tâm của vườn hoa nhỏ đang bật bản tình ca lãng mạn, mấy người mặc đồ hoạt hình đang nhảy múa.
Vương Thành Hổ sinh viên năm tư cầm bó hoa hồng đỏ rực quỷ một chân tỏ tình trước mặt Bạch Ngọc Thuần, hy vọng cô đồng ý làm bạn gái anh ta.
Bạch Ngọc Thuần chỉ thấy sợ, sợ run cả người.
Xung quanh toàn là tiếng hò hét "Đồng ý đi", đầu cô trống rỗng, cô chỉ về trường chuẩn bị đi làm thêm thôi vậy mà bị những người này bao vây.
Cô câm chiếc điện thoại Vivo một nghìn tệ Tần Minh mua cho trong tay, thầm mong tin nhắn trả lời của Tần Minh.
"Anh Tần Minh cứu em!
Tần Minh ở ngoài đám đông lấy điện thoại ra, rất bất ngờ khi nhìn thấy tin nhắn đó.
Bạch Ngọc Thuần lại gặp nguy hiểm? Anh lập tức trả lời Wechat: "Sao thế?" Bạch Ngọc Thuần trả lời lại ngay: "Em bị một người bạn giữ chân muốn em làm bạn gái anh ta.
Em đã bảo không đồng ý nhưng anh ta không nghe, không cho em đi" Tần Minh ngây người, ngoảnh đầu nhìn vườn hoa nhỏ ở đẳng sau, hỏi: "Đừng bảo là em đang ở trong trường, bị mọi người bao vây chỗ vườn hoa nhỏ nhé?" Bạch Ngọc Thuần trả lời: "Ôi anh cũng ở đây à? Em, em làm gì đây? Ở đây nhiều người ôn ào lắm, chắc là em từ chối anh ta cũng không nghe thấy: Tần Minh đi đến nơi cao, đúng thật thấy Bạch Ngọc Thuần đang được tỏ tình ở khu đất trống trong vườn hoa.
Thật ra chuyện tỏ tình ở đại học rất bình thường, nhưng không có nhiều màn tỏ tình hoành tráng như thế này.
Các hàng hoa tươi, còn cả mấy chiếc xe Benz xếp thành hình trái tim cũng phải chỉ kha khá tiền.
Chắc là xung quanh cũng có rất nhiều quần chúng được nhờ khuếch trương bầu không khí, lợi dụng áp lực quần chúng để Bạch Ngọc Thuần gật đầu.
Nhưng mà người tỏ tình xem thường Bạch Ngọc Thuần quá nhỉ? Trông Bạch Ngọc Thuần yếu ớt nhưng nội tâm mạnh mẽ bướng bỉnh, là kiểu người thà chết cũng không chịu khuất phục.
Tần Minh gửi tin nhắn Wechat: "Em bước lên nhận hoa rồi vứt xuống đất thì kết thúc thôi.
Ai cũng thấy em từ chối, anh ta có mặt dày đến đâu cũng không để ý được" Bạch Ngọc Thuần lại cúi đầu gõ chữ nhanh: "Nhưng anh ta vẫn không tha thì sao?" Tần Minh bày cách tiếp: "Thế em nhấc tay lên ý bảo mọi người giữ yên lặng.
Nhân lúc tất cả mọi người im lặng rồi em nói em đã có người thích là xong còn gì? Nếu như làm đến bước này anh ta vẫn mặt dày không tha cho em, em cứ tát anh ta.
Em yên tâm, anh sẽ đến cứu em" Bạch Ngọc Thuần đang rất lo lắng nhưng sau khi thấy câu "Anh sẽ đến cứu em" cuối cùng của Tần Minh, lòng cô bỗng được tiếp thêm sức mạnh.
Tần Minh là ngôi sao may mắn của cô, Tần Minh chưa bao giờ làm cô thất vọng.
Tần Minh nói chắc chắn đúng.
Tần Minh là sự dũng cảm của lòng cô.
Bạch Ngọc Thuần nhận bó hoa hồng trong tay Vương Thành Hổ trước sự chứng kiến của mọi người!.
/1178
|