Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 163: Chỉ cần còn hơi thở, thì có thể sống lại.

/293


- Tiêu Tiêu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Cổ thiếu, mày sẽ đi đâu?

Lạc Vân bám vào bờ vai Tiêu Tiêu, tâm tình của bản thân luôn nằm vào trạng thái vui vẻ, tình trạng thoải mái nhất.

Tiêu Tiêu chép chép miệng mấy cái, nhìn vào bầu trời đêm, khó có được một lần đứng đắn nói:

- Tôi muốn đi thăm em gái, cô bé cũng giống tôi, đều là Tiêu Tiêu, đàn ông béo thì không sao, nhưng một cô gái béo thì... thường xuyên có người khi dễ, lần này về tao nhất định phải dạy dỗ cẩn thận những kẻ dám cười nhạo con bé, cũng biểu hiện chút uy phong của người làm anh.

- Em gái? Tiêu Tiêu, sao tao chưa từng nghe nói vậy?

Lạc Vận vô cùng khó chịu, bản thân vô duyên vô cớ lại có thêm một đứa em gái.

- Tao đi cùng mày, thế nào?

- Hắc hắc, được, nhưng phải cho thêm đồ ăn.

Tiêu Tiêu cười hì hì nói.

- Tiêu Tiêu, cấp trên bảo chúng ta bảo vệ đám người kia, mày cảm thấy oan ức không?

Lạc Vân nghĩ đến đám người Cổ thiếu luôn thích làm chuyện xấu xa, nếu như mình không phải thành viên tổ Ẩn mà nói, thật muốn làm thịt bọn chúng.

- Lạc Vân, loại chuyện này chúng ta vẫn ít để ý tới thì hơn, chúng ta chỉ cần bảo vệ bọn họ là được rồi... Aizzz...

Tiêu Tiêu cũng xem thường đám người kia, nhưng thế thì có cách gì chứ?

- Để tao giúp chúng mày giải quyết phiền phức này thì thế nào?

Một giọng nói lười biếng vang lên bên cạnh bọn họ.

- Ai?

Sắc mặt hai người đồng thời biến đổi, có thể tới bên cạnh bọn họ mà bọn họ lại không có cảm giác, đối phương tuyệt đối là cao thủ.

- Là người xử lý đám rác rưởi.

Xử Nữ và Kim Ngưu đứng hai bên trái phải của Thường Nhạc, Thường Nhạc lạnh nhạt mỉm cười nhìn hai người trước mặt, bằng một loại trực giác, hai người này hẳn là lợi hại hơn vài phần so với đám Siêu cấp chiến sĩ Tử Thần... Thường Nhạc bước từng bước về phía trước, tâm thần Lạc Vân và Tiêu Tiêu nhất thời căng thẳng.

- Nếu muốn đối phó với Cổ thiếu, nhất định phải bước qua cửa của chúng tao!

Lạc Vân và Tiêu Tiêu thoáng nhìn nhau, tâm tình của bọn họ có chút nặng nề, nhưng bọn họ hiểu được có một số chuyện căn bản không cách nào trốn tránh.

Thường Nhạc tiếc nuối lắc đầu, lại tiếc hận nói:

- Bán mạng vì một đám rác rưởi có đáng không? Thiếu gia đây cũng là một lựa chọn tôi, chi bằng chúng mày suy nghĩ đầu nhập cho tao.

- Mặc dù chúng là rác rưởi, nhưng cũng là tất cả trách nhiệm, mày nếu muốn tiến vào Thanh Long Tuyền thì nhất định phải bước qua xác bọn tao.

Tay Lạc Vân hơi động, dưới Không gian ý niệm, một phi đao lóe sáng xuất hiện.

- Được!

Ánh mắt Thường Nhạc khẽ sáng lên, đã lâu chưa gặp cao thủ dùng đao, bản thân thật muốn thử xem sao. Hơi thở tập trung vào Lạc Vân, quỷ dị cười nói:

- Hai người nhanh chóng giải quyết tên mập kia, tên này của tôi.

- Hắc hắc, Thiếu gia cậu không sợ ăn không tiêu bị nghẹn sao?

Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng Xử Nữ và Kim Ngưu vẫn đồng thời bước dài từng bước về phía trước, thả ra hơi thở phong tỏa giam chặt Tiêu Tiêu.

- Mập chết tiệt, cẩn thận một chút!

Tay Lạc Vân từ từ đưa lên, đao thế phi ra lúc đầu biến ảo thành ba phần, hơn nữa ba chiếc phi đao vận động càng dồn dập hơn. Dần dần đã không còn thấy rõ quỹ tích của phi đao, chỉ còn thấy ba sắc thái mông lung đang xoay tròn trong bàn tay gã.

Lạc Vân giơ tay lên, hai trong ba điểm sáng đánh về phía bên ngoài Tiêu Tiêu, một điểm sáng khác thì lao về hướng Xử Nữ.

Hai phi đao lao về phía Thường nhạc xoay tròn thành hình la bàn rồi bay nhanh tới, tốc độ của nó xem ra không nhanh như phi đao bắn ra, nhưng dòng khí phía trước phi đao lại kéo theo dòng khí phía sau, ở phương diện quỹ tích xuất hiện trạng thái vặn vẹo.

Hai tay trái phải của Thường Nhạc biến thành gió nhẹ, khi phi đao đến trước ngực hắn, một vầng hào quang thoáng hiện lên, tốc độ điên cuồng của phi đao không ngờ giảm xuống, cuối cùng rơi vào tay hắn.

Tay Thường Nhạc thoáng run lên, phi đao cứng hơn cả kim cương kia trong nháy mắt đã hóa thành bột phấn...

Ở một bên khác, phi đao lao đến trước mặt Xử Nữ, không khí xung quang Xử Nữ hợp lại, một dòng đạo khí giống như linh xà lao về phía phi đao.

Ti~~~

Dường như nghe thấy tiếng cắt thanh thúy của phi đao trong dòng khí, nhưng sắc mặt của Lạc Vân lại biến đổi... Gã vô cùng rõ ràng phi đao của mình, âm thanh cắt của kim loại tuyệt đối sẽ không như vậy.

Đang~~~

Sau khi dòng khí tản ra, phi đao giống như một miếng sắt vụn bình thường rơi xuống đất, mà ở trên phi đao xuất hiện vô số lỗ hỏng nhỏ... Giống như bị thứ vũ khí sắc bén gì khảm vào.

Lạc Vân hít sâu một hơi, vốn muốn thừa lúc Xử Nữ trở tay không kịp để tiêu diệt đối phương, nhưng xem ra... tối hôm nay... muốn bảo vệ Cổ thiếu sẽ gặp không ít khó khăn lớn.

Ở một bên khác.

Ánh mắt Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào Xử Nữ và Kim Ngưu, gã đang sốt ruột tìm kiếm sơ hở của đối phương, một kích vừa rồi của Lạc Vân không có hiệu quả, điều này đã nói một cách rõ ràng với gã, thực lực của Xử Nữ tuyệt đối không tầm thường.

Nhanh chóng hạ gục người đàn ông thần bí này có lẽ là cơ hội duy nhất... Nhưng Xử Nữ và Kim Ngưu đều không hề có động tĩnh.

Hơi thở của Xử Nữ tập trung chặt chẽ vào Tiêu Tiêu, không hề sơ hở, giống như bóng tối và toàn thân dung hợp với nhau, gã dường như lộ ra nụ cười tiêu sái mà trào phúng.

- Tiêu Tiêu, mày sẽ không trơ mắt nhìn đồng bạn của mình bị giết chứ?

Ngón giữa thoáng dựng thẳng lên.

Một trận lửa giận đột nhiên nổi lên khắp người Tiêu Tiêu.

- Tiêu Tiêu chết tiệt, bình tĩnh một chút.

Âm thanh bình tĩnh của Lạc Vân tiến vào trong lỗ tai Tiêu Tiêu, cả người Tiêu Tiêu run rẩy một chút, lửa giận lúc đầu nhanh chóng biến mất.

Cả người lập tức bày ra trạng thái bình tĩnh, hơi thở bắt đầu lan tràn vô hạn...

Xử Nữ hơi sửng sốt, không ngờ đối phương lại có thể bình tĩnh như vậy, mà giờ khắc này, Không gian ý niệm của Tiêu Tiêu cũng bắt đầu tăng cường. Nhưng Xử Nữ lại không hề lo lắng, khóe miệng gã lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Đối phương như vậy mới đáng để chơi đùa chứ, nếu quá yếu đuối, ngược lại sẽ không thú vị...

Không có gì báo trước, công kích của đối phương như thiên mã hành không. Biến áo quỷ dị, bao tay lộc nhung kia tựa hồ thoáng giật mình, trời đất trong nhất thời mờ mịt một mảnh.

- Cái gì?

Tiêu Tiêu thoáng ngẩn ra, niệm lực bắt đầu tản mát ra...

- Xé!

Một tia lửa hoa lệ như xé màn đêm thành một khe hở cự đại.

Chuẩn xác mà quỷ dị đánh vào người Tiêu Tiêu.

Ầm!!

Tiêu Tiêu tuyệt đối không ngờ tấn công của Xử Nữ lại là ngụy trang, mà nắm tay của Kim Ngưu mới là thứ vũ khí tấn công thật sự, nắm tay kia trực tiếp đánh vào thân hình của Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu run rẩy một trận rồi ‘bùm’ một cái, ngã xuống mặt đất.

Lạc Vân bị Thường Nhạc tấn công không hề đánh trả mà chú ý đến tình huống bên này, tâm thần gã thoáng loạn, tay của Thường Nhạc đã đánh thật mạnh vào thân thể Lạc Vân... Cả người Lạc Vân giống như cánh diều đứt dây rơi xuống đất.

- Tao lại tiễn mày thêm đoạn đường nữa vậy!

Kim Ngưu xoay người, thân hình như u linh đánh vào người Lạc Vân, sức mạnh cường đại đánh Lạc Vân bay lên.

Cảm giác được sự kêu gọi về nguy cơ của đồng bạn mình, Tiêu Tiêu mở mạnh mắt ra. Nhìn thấy Lạc Vân bị ba người kia coi như quả bóng cao su giã qua giã lại, Tiêu Tiêu phát ra tiếng rống giận kinh thiên động địa.

Cả người lấy tốc độ nhanh chưa từng có từ trước đến nay lao về phía Kim Ngưu.

- Nhìn thấy đồng bạn chịu nhục, muốn cứu viện sao?

Trên mặt Kim Ngưu lộ ra nụ cười quỷ dị, nắm tay vung mạnh xuống dưới, một quyền phong sắc bén lóe sáng lao đến.

Toái liệt, một trong những tuyệt kỹ của thần quyền Kim Ngưu.

Thường Nhạc và Xử Nữ đều không ra tay. Vừa Tiêu Tiêu bị một kích kia, bọn họ đã đoán được lực siêu niệm của Tiêu Tiêu có cường độ thấp hơn kẻ kia, cho nên đều muốn ôm tâm thái xem cuộc vui để xem bọn họ chiến đấu.

Nhưng bọn hắn lập tức phát hiện ra sai lầm của mình.

Vốn là như tia chớp nhanh chóng lao đến trước mặt Tiêu Tiêu mười mấy thước thì đột nhiên tiêu thất, hơn nữa cùng với bước tiến của Tiêu Tiêu, bốn phía xung quanh gã đột nhiên hình thành một trận gió xoáy kỳ lạ.

- Đó là cái gì?

Xử Nữ kinh ngạc hỏi.

- Gay... đó... là vực, Phong tỏa vực!

Sắc mặt Thường Nhạc hơi đổi. Hắn không thể nào nghĩ đến, đổi phương lại là một cao thủ cấp C-1 có thể tu luyện ra Phong tỏa vực.

Vừa dứt lời, toàn bộ thân thể Kim Ngưu bị trận gió lốc kia bao vậy. Nhìn biểu tình hoảng sợ không hiểu sao cả của gã, hiển nhiên là kết quả của Phong tỏa vực.

Trơ mắt nhìn Tiêu Tiêu xông tới, bản thân lại không có không gian hô hấp, bốn phía phảng phất có một đôi tay vô hùng đang hung tợn chế ngự cổ gã.

Xử Nữ không hề nghĩ ngợi, thân hình lao thẳng về phía trước, đao tà sắc bén cắm vào bả vai Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu thoáng nhíu mày một cái rồi phất tay, không ngờ lại chặt đứt ngạnh sinh của đao.

Trên bàn tay dày lộ ra xương cốt trắng.

Máu không ngừng chảy xuôi theo hơi thở của Kim Ngưu, hơn nữa không thể hô hấp, sắc mặt gã trở nên tái nhợt, hai mắt lồi ra, hai tay không ngừng giãy dụa, biểu tình vô cùng thống khổ.

- Nếu không phá vỡ vực của Tiêu Tiêu, Kim Ngưu sẽ chết.

Một dòng hào quang màu đen từ chỗ Thường nhạc thoáng hiện ra, nắm tay mang sức mạnh bá đạo hung mãnh đánh mạnh vào người Tiêu Tiêu.

Niệm lực hung mãnh đánh vào vực của Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo vài cái, cuối cùng miễn cưỡng đứng lại, nhưng vực kia không những không biến mất mà càng ngày càng mạnh lên.

Thường Nhạc hơi nhíu mày một chút, ba dòng hào quang cùng lúc bắn ra. Đồng thời, niệm lực của Xử Nữ cũng đánh tới... Ở bên trong vị trí giao nhau hình thành một dòng khí cực kỳ kỳ lạ.

Xì~~~

Cả người Tiêu Tiêu đều bị đụng bay lên, thân hình rơi mạnh xuống bên cạnh Lạc Vân, thoáng run rẩy một chút, vực trục dần dần suy yếu. Thân hình Kim Ngưu cũng thuận thế rơi xuống, Xử Nữ vội vàng vọt tới bên cạnh Kim Ngưu, trải qua thôi động của niệm lực, gã rốt cục cũng tỉnh lại, nhưng máu vẫn không ngừng phun ra...

Hai ánh mắt vô thần của Kim Ngưu lộ ra mê võng:

- Xin... xin lỗi, lão đại, tôi không thể cùng cậu chinh chiến thiên hạ nữa... Xử Nữ... về sau mày đừng chơi đàn ông nữa... Kỳ thật, mùi vị của phụ nữ cũng không tệ...

Nói xong, Kim Ngưu khép hai mắt lại, không còn mở ra được nữa.

- Đáng chết, tao nhất định phải giết chết Tiêu Tiêu kia!

Xử Nữ gào lên chuẩn bị xông đến, Thường Nhạc lạnh nhạt nói:

- Thôi đi...

- Thôi? Kim Ngưu bị giết, người anh em tốt của tôi!

Xử Nữ căn bản không thể khống chế tâm tình của mình.

- Lẽ nào, anh không phát hiện ra?

Thần sắc của Thường Nhạc vô cùng bình tĩnh.

- Cái gì?

Xử Nữ hoàn toàn lâm vào căm phẫn.

Ánh mắt phức tạp của Thường nhạc nhìn vào thi thể trên mặt đất, từ từ nói:

- Kỳ thật, khi anh ta tiếp nhận một kích của tôi đã tiến nhập trạng thái chết giả, hiện tại anh ta không khác gì người chết!

- Trạng thái chết giả? Làm sao có thể? Vực của gã rõ ràng còn tồn tại...

Lời của Xử Nữ còn chưa dứt, Phong tỏa vực của Tiêu Tiêu đã hoàn toàn biến mất.

- Kỳ thật là sức mạnh báo thù vì bạn, đã chống đỡ lại những gì còn sót lại của vực... Gã đáng được người ta kính nể.

Thường Nhạc ngẩng đầu, yên lặng thở dài một câu.

Thần sắc của Xử nữ không tự giác ảm đạm xuống. Quả thật, lựa chọn của Tiêu Tiêu đáng để khiến người ta kính nể, nhưng... Kim Ngưu... Nhưng gã cảm giác kỳ quái, vì sao thiếu gia không có chút thương tâm nào?

Trong lúc ngẩng đầu, phát hiện trên mặt Thường nhạc hiện lên nụ cười thản nhiên:

- Yên tâm, Kim Ngưu chưa chết được.

- Chưa chết được?

Xử Nữ hoàn toàn ngây dại, Kim Ngưu rõ ràng đã chết trong lòng gã, chẳng lẽ đó là biểu hiện giả? Không thể nào...

Thường Nhạc đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Xữ Nữ, hắn đi đến trước mặt Kim Ngưu, tràn ngập tự tin nói:

- Chỉ cần Kim Ngưu còn một hơi thở, tôi có thể làm anh ta sống lại.

Xử Nữ biết hơi thở của Kim Ngưu giờ phút này đã rất mong manh, gã nghi hoặc nhìn về phía Thường Nhạc, thấy tay Thường Nhạc dựng thẳng lên, một đạo quang mang thánh khiết tán phát ra từ trong tay.

Cái gọi là thực học thực dụng, lòng Thường Nhạc không tự chủ nghĩ tới cô gái tên Tuyết kia, nếu không phải cô ấy dùng loại thánh khiết trị liệu này mà nói, bản thân căn bản không thể nắm chắc trị liệu được cho Kim Ngưu.

Ai quy định Thánh khiết trị liệu là thuộc về Phong gia?

Thường đại thiếu gia vẫn có thể sử dụng.

Thân hình cự đại của Kim Ngưu run rẩy. Khuôn mặt lúc trước như tro tàn dần dần có thần, hô hấp dần dần vững vàng...

- Quá... kỳ diệu.

Xử Nữ gần như không thể tin vào mắt mình, gã biết thiếu gia rất biến thái, nhưng không ngờ lại có thể biến thái đến trình độ này, người chết cũng có thể làm cho sống lại.

- Móa, có thiếu gia, cho dù là thần đến, Xử Nữ tôi cũng không sợ nữa.

Thân hình Kim Ngưu đột nhiên đứng dậy, không ngờ lại khôi phục trạng thái ban đầu, mà thân hình của Thường Nhạc lại lay động mạnh, sắc mặt tái nhợt.

- Thiếu gia!

Kim Ngưu giống như người mẹ cẩn thận giúp đỡ Thường Nhạc, nghi hoặc nói:

- Thiếu gia, sao cậu lại như vậy?

- Móa, anh tưởng cứu người dễ như uống nước hả?

Thường Nhạc khẽ khinh bỉ nhìn Kim Ngưu.

Bùm!!

Bỗng nhiên, Lạc Vân vẫn nằm trên mặt đất đột nhiên đứng dậy, nặng nề quỳ trên mặt đất.

Thường Nhạc hiểu được, Lạc Vân nhận một kích kia của Xử Nữ và Thường Nhạc đã bị thương nặng, nhưng vẫn không chết. Bây giờ thấy Lạc Vân quỳ xuống, đồng tử đen của hắn co rút.

- Mày hy vọng thiếu gia trị liệu cho mày sao?

Kim Ngưu nhịn không được thốt ra.

Ánh mắt Lạc Vân nhìn chằm chằm Thường Nhạc, gằn từng chữ:

- Tôi hy vọng cậu có thể cứu Tiêu Tiêu, điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng!

- Thường Nhạc tôi cho tới giờ chưa từng làm chuyện gì lỗ vốn, anh có điều kiện gì đáng để thiếu gia tôi ra tay cứu Tiêu Tiêu?

Thường Nhạc lười biếng nhìn Lạc Vân, không sao cả nói.

- Tôi đồng ý dùng mạng mình để đổi, chỉ cần cậu cứu Tiêu Tiêu, cái mạng này chính là của cậu.

Lạc Vân căn bản không có chút do dự.

- Tại sao phải làm như vậy?

Một dây cung ở sâu trong lòng Thường Nhạc bị kích thích, phần tình anh em này trong xã hội hiện nay đã rất hiếm thấy rồi.

Lạc Vân khẽ nhắm mắt, thì thầm nói:

- Tôi và Tiêu Tiêu đều là cô nhi, chúng tôi cùng nhau trốn ra từ cô nhi ăn thịt người kia, khi đó tôi rất gầy yếu, cậu ta mập mạp luôn bảo vệ tôi, mang cho tôi đồ ăn tốt nhất, sau lại cùng nhau gia nhập xã hội đen, mỗi lần đánh nhau Tiêu Tiêu đều che phía trước tôi...

Thoáng dừng một chút:

- Khi cậu ta cho rằng tôi rất gầy, máu căn bản không đủ để chảy, sau đó trên người chúng tôi đồng thời xuất hiện siêu niệm lực, sau đó... chúng tôi vào tổ Ẩn...

Dường như chìm đắm trong ký ức:

- Tiêu Tiêu rõ ràng có cơ hội vào tổ Ẩn trước, nhưng cậu ta lại che dấu thực lực của mình, nói chờ đến khi tôi cũng đạt tới thực lực để vào tổ Ẩn thì hai người cùng nhau vào tổ Ẩn Long... Lúc ấy tôi nghĩ, chúng tôi muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ, làm một đôi người cộng tác sống chết.

- Được, tôi cứu anh ta!

Con mắt Thường Nhạc dịu xuống, nếu để Lạc Vân tiếp tục nói nữa, nước mắt của hắn cũng sẽ rơi ra, người kia thật sự rất biết kích động tình cảm. Ánh mắt hắn nhìn Lạc Vân:

- Anh nằm cùng Tiêu Tiêu, bản thiếu gia giải quyết một lần.

- Cám ơn!

Lạc Vân kích động ôm lấy Thường Nhạc.

Ánh sáng thánh khiết lại xuất hiện trong tay Thường Nhạc, nhưng sắc thái lần này đã nhạt hơn lần trước một chút, thời gian trị liệu cũng dài hơn một chút, mãi cho đến lúc Tiêu Tiêu tỉnh lại.

Ùm!

Năng lượng trong cơ thể Thường Nhạc vì tiêu hao quá nhiều, cuối cùng không còn sức lực ngã xuống đất.

- Thiếu gia!

Lần này, vẫn là Kim Ngưu rất nhanh đỡ lấy Thường Nhạc.

Tuy Tiêu Tiêu bị vây trong trạng thái chết giả, nhưng chuyện xảy ra vừa rồi gã vẫn rất rõ ràng. Lạc Vân sau khi nhìn thấy Tiêu Tiêu không có vấn đề gì, gã buông lỏng tâm thần, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ:

- Tiêu Tiêu, về sau chúng ta chia hai rồi, mày phải bảo trọng.

- Ai bảo muốn tách ra.

Trên khuôn mặt mập mạp của Tiêu Tiêu lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

Tâm thần của Xử Nữ và Kim Ngưu đều căng thẳng, nếu giờ phút này Tiêu Tiêu cùng Lạc Vân đồng thời tấn công, tình thế chỉ sợ mười phần ác liệt.

Thường Nhạc dường như sớm đoán được chuyện như vậy sẽ xảy ra, hắn chẳng những không căng thẳng mà trái lại, trên khuôn mặt đẹp trai vô cùng kia lộ ra nụ cười đắc ý:

- Bản thiếu gia cho tới giờ chưa làm chuyện buôn bán lỗ nào, hắc hắc, mua được một mạng, còn được tặng thêm một cái.

- Chúng ta từng nói sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, hắc hắc, mày đã đầu phục tân lão đại rồi, vậy Tiêu Tiêu tao tự nhiên cũng lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó...

Tiêu Tiêu tươi cười nhìn Thường Nhạc:

- Lão đại, cậu đồng ý thu nhận tôi không?

- Móa, đều gọi là lão đại rồi, không nhận cũng nhận.

Thường Nhạc cười vui vẻ, có thể có được hai tên thủ hạ nặng tình nặng nghĩa như vậy, hắn đương nhiên vô cùng vui mừng.

- Hắc hắc, thiếu gia, chúng ta vẫn vào Thanh Long Tuyền sao?

Xử Nữ nhìn bộ dáng suy yếu của Thường Nhạc, lòng gã vô cùng mừng rỡ, Thường Nhạc bình thường hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang khiến mình luôn cảm thấy nhỏ bé, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cảm giác vĩ đại rồi.

- Móa, sợ quái gì, tuy bản thiếu gia héo rồi, nhưng đám tiểu đệ các anh để làm cái gì!

Thường Nhạc thật muốn xông lên đá cho kẻ này một phát.

Quả thật, bốn tên tiểu đệ trâu bò, hơn nữa lại có lão đại tinh thần siêu cấp trâu bò, sớm đã nên tìm một nơi để phát tiết.

Trong Thanh Long Tuyền, hơn mười công tử mặc đồ nổi tiếng và quý giá đang vây quanh một suối nước nóng khổng lồ, bên người bọn họ đều có bốn cô gái xinh đẹp đang vui cười, vuốt ve, vừa nói vừa sáp vào. Cơ hồ các loại tư thái dâm loạn đều có.

Mà ở vị trí trung tâm, một gã thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi sắc mặt tái nhợt, giữa hốc mắt hơi lõm xuống lóe sáng, hiển nhiên là do miệt mài quá độ.

Hai bàn tay kia đang nặng nề nắm lại bộ ngực của tuyệt sắc mỹ nhân bên cạnh, bởi vì dùng sức quá độ, trên mặt giai nhân kia ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng lại không dám lên tiếng.

- Cổ thiếu, lần này chúng ta du sơn ngoạn thủy, vì sao còn muốn đâm cho Thường thiếu gia kia một cái?

Trong suối nước nóng, một gã gầy gò toàn thần không có mấy thịt dò hỏi.

Cổ thiếu miệng rất nhỏ nói:

- Nhận đồ của người ta rồi, đương nhiên phải làm chút chuyện. Hừ, đây chẳng qua là nhấc tay làm chút mà thôi, bất luận kẻ nào đắc tội hai đại gia tộc Phong Kim, đều phải chết một cách khó coi.

- Hắc hắc, Cổ thiếu anh minh!

Người gầy kia vội vàng gật đầu vuốt mông ngựa.

Một gã trẻ tuổi ngồi đối diện Cổ thiếu khẽ lắc đầu, thần sắc mang theo vài phần trầm trọng, nói:

- Cổ thiếu, Thường thiếu không phải nhân vật dễ trêu chọc, tùy tiện đắc tội, hắc, nhỡ như hắn cắn ngược một cái, hậu quả thật không tưởng nổi.

- Hừ, Thường thiếu hắn tính là thứ gì, đừng nói bên ngoài còn có hai đại cao thủ dị năng, bên người mỗi người chúng ta đều có hơn mười bảo vệ đặc chủng, cũng đủ khiến hắn hồ đồ.

Hiển nhiên, gã quá khinh thường tính cách cẩn thận của đối phương.

- Điều này cũng đúng.

Tên thiếu niên cẩn thận kia cẩn thận tưởng tượng cũng gật gật đầu, bảo vệ của bọn chúng cũng đạt tới trăm người, mỗi bảo vệ đều là hảo thủ một phương, chẳng lẽ còn sợ một tên Thường Nhạc?

- Đừng nói mấy việc nhỏ này, đều nói con gái Giang Nam yếu đuối hơn con gái phương Bắc chúng ta, xem xem ai là người làm phụ nữ trong suối nước nóng dài hơn, người nào phóng ra được bao nhiêu, các người thấy thế nào?

Cổ thiếu xoa xoa bộ ngực trong tay, ham muốn lại nổi lên.

Gã cười không đàng hoàng nói.

- Đồng ý!

Mười mấy công tử trẻ tuổi đồng thời hưởng ứng nói.

Một phần vì gã là Cổ thiếu, phương diện khác cũng bởi vì mỗi người đều là quỷ đói trong đám háo sắc.

- Tôi đếm một hai ba, thế nào?

Giọng nói lười biếng vang lên ở cửa suối nước nóng.

- Cút ra.

Vốn còn tưởng là bảo vệ, nhưng lời còn chưa nói xong, Sấu Hầu liền cảm thấy không đúng, những người bảo vệ kia bình thường đều rất kỷ luật, không có mệnh lệnh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tiến vào.

Gã cảnh giác nói:

- Mày là ai? Là ai cho mày vào?

- Tao tên Thường Nhạc, Thường trong chữ thường thượng, Nhạc trong chữ vui vẻ, chúng mày cảm thấy cái tên này thế nào?

Thường Nhạc thuận tay kéo một cái ghế xuống ngồi, nghiêm túc tự giới thiệu.

- Thường Nhạc?

Nghe được cái tên này, dường như một nửa số người lập tức héo rũ, mà Sấu Hẩu thì hoảng sợ nhảy lên ngay trong suối nước nóng, lớn tiếng kêu la:

- Người đâu, mau tới đây, người đâu...

- Móa, giọng nói này thật khó nghe.

Thường Nhạc che lỗ tai lại, cau mày khó chịu nói.

Thường Nhạc vừa dứt lại, một ánh sáng nhanh như thiểm điện cực nhanh lao qua trước mặt Sấu Hầu, Sấu Hầu vốn đang liều mạng gào lên đột nhiên phát hiện mình không còn... đầu lưỡi... đầu lưỡi đang nhảy trên mặt đất.

- Còn ai muốn hét cứu mạng không? Bản thiếu gia cho chúng mày một cơ hội, hắc hắc, thiếu gia là người nhã nhặn, chỉ cần chúng mày kêu lên hai chữ êm tai - ‘cứu mạng’, bản thiếu gia không những không trách cứ, còn có thể tặng thưởng.

Thường Nhạc gập tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng như tuyết.


/293

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status