Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 192: Cái gì gọi là thâm tàng bất lộ

/293


Má ơi, mỹ nữ!

Thường Nhạc và Kelly vừa mới đi tới cổng học Kadingweisi, ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời, phát ra tia hưng phấn mãnh liệt, đối phương vô cùng xinh đẹp, thân hình mềm mại toát ra một loại sắc thái trìu mến.

Thường Nhạc lần đầu tiên nhìn thấy cô, đã bị cô hấp dẫn, khuôn mặt cô rung động lòng người, không có chút sai sót nào, đường cong lả lướt không thể tìm ra bất cứ chỗ nào để bắt bẻ.

Một mỹ nữ phương Đông điển hình.

Tuy nhiên khiến Thường Nhạc vô cùng khó chịu chính là bên người cô còn có một người đàn ông, thoạt nhìn thì có vẻ là một tên công tử con nhà giàu, đối phương có làn da trắng nõn, ít nhất thì trong những người đàn ông mà Thường Nhạc đã gặp, kẻ đó là trắng nhất.

Mỹ nữ tuyệt sắc này bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang chăm chú nhìn chỗ tuyệt vời trên người mình, cô khẽ nhíu mày, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thường Nhạc và Kelly.

Trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy một loại thần sắc cao cao tại thượng, cùng với sự chuyển động của đôi chân, khoảng cách giữa bọn họ ngày càng gần, ánh mắt Thường Nhạc và ánh mắt của cô bất giác tiếp xúc với nhau.

Trong ánh mắt Thường Nhạc tràn đầy khiêu khích, tràn đầy dục vọng, lộ ra tâm lí muốn đoạt lấy cô, Kelly cũng chú ý tới ánh mắt biến hóa của Thường Nhạc.

Cô gần như bị dọa nhảy dựng lên, cánh tay nhỏ bé vội vàng kéo áo Thường Nhạc, nhỏ giọng nhắc nhở:

- Không…. Không thể nhìn, công tử Phú Quý là thượng đẳng, chúng ta đi mau.

Mỹ nữ tuyệt sắc kia dường như cũng nhìn ra sự lo lắng của Kelly, không ngờ lúc này cô lại chủ động trừng mắt nhìn Thường Nhạc, sau đó lại kéo tay công tử nhà giàu bên cạnh để thị uy.

Cô nghiêng đầu liếc nhìn sang bên cạnh, dường như coi tên công tử nhà giàu là tất cả, thân thể dán sát vào tên công tử phú quý kia

- Tôi thèm vào!

Thường Nhạc khịt mũi trước động tác kia của mỹ nữ, hắn không để ý tới cánh tay nhỏ bé của Kelly đang liều mạng túm lấy mình, khi mỹ nữ tuyệt sắc đi đến bên người, hắn bỗng nhiên tà ác nói:

- Em đã bị tên công tử nhà giàu này lăn qua chưa?

Mỹ nữ tuyệt sắc trong lúc tên công tử nhà giàu còn chưa kịp phản ứng lại đã trừng mắt nhìn Thường Nhạc, sau đó còn nói thêm:

- Anh ấy không phải là công tử nhà giàu, anh ấy là công tử Phú Quý, có phải đầu óc anh bị hôn mê không vậy?

- Thằng nhóc. Hôm nay tâm trạng ta rất tốt, mày hãy nhanh chóng cút đi. Bằng không đừng trách công tử Phú Quý tao không khách khí!

Công tử Phú Quý trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Trong lúc nói chuyện, còn tỏ ra cao cao tại thượng.

- Hừ, dâm phụ này, công tử Phú Quý chính là nhìn thì đẹp nhưng không dùng được, theo bố mày đi, bố mày mỗi ngày đều bao mày cho thỏa thích!

Thường Nhạc căn bản không thèm để ý đến tên công tử Phú Quý.

Kelly đứng bên cạnh nghe được những lời của Thường Nhạc thì đầu óc hoàn toàn trống rỗng, đây đúng là tự tìm cái chết mà. Chẳng lẽ anh mình bị ngu sao? Sao lại có thể giới thiệu một tên ngu ngốc như thế này cho mình?

- Thằng nhóc, mày…

Công tử Phú Quý biến sắc nói.

Thường Nhạc trừng mắt liếc nhìn tên công tử Phú Quý một cái, lạnh lùng nói:

- Tốt nhất là mày cút ngay cho tao, nếu không tao sẽ khiến mày chết thế nào cũng không biết.

Tên công tử Phú Quý kia nghe xong không tức giận mà còn cười:

- Ha ha, có giỏi thì lên. Tao đường đường là Chủ tịch hội Tiệt quyền đạo lại không đánh nổi mày? Thằng nhóc, nếu mày có gan thì hãy thử đấu với tao xem.

Nghe thấy công tử Phú Quý nói như vậy, Thường Nhạc nhếch miệng cười. Chủ tịch hội Tiệt quyền đạo đúng không, tao muốn nhìn xem là quốc túy của nước Mỹ lợi hại hay là võ công của Trung Quốc bọn tao lợi hại, Tiệt quyền đạo của nước Mỹ chúng mày còn không phải là biến đổi từ võ công Trung Hoa hay sao, hừ, bây giờ không phải là tao chọc mày trước, tao là người có văn hóa!

Không ngờ nụ cười không dễ gì lộ ra lúc đó đã bị mỹ nữ tuyệt sắc thu vào trong mắt, cô hơi chấn động:

- La Cổ Đinh, kêu đám Thần cùng đến xem đi!

- Chà đạp loại thức ăn đến chim cũng không cần này cho chúng mày xem.

Công tử Phú Quý khinh thường nhìn Thường Nhạc.

Kelly luống cuống tay chân kéo tay Thường Nhạc, nhìn sang phía công tử Phú Quý:

- Chủ tịch, chúng tôi là thành viên của hội Chữ Thập Đỏ, cậu ấy vừa mới vào nên còn chưa hiểu phép tắc, coi như ngài nể mặt Chủ tịch Quang Minh và Phó chủ tịch Lộ Đức mà tha cho chúng ta đi!

Thường Nhạc nghiêm nghị nhìn Kelly cười nói:

- Yên tâm, tôi biết cái gì gọi là thâm tàng bất lộ!

Kelly tức giận tới tái mặt liếc nhìn bóng lưng Thường Nhạc một cái, trong lòng thầm nghĩ:

- Chỉ mong công tử Phú Quý nương tay thủ hạ lưu tình cho hắn, tên này thật sự là không biết tự lượng sức mình.

Công tử Phú Quý cười lạnh một tiếng nói:

- Tốt, tao muốn thử nhìn xem cái gọi là thực lực của mày.

Nói xong còn phóng khoáng ôm mỹ nữ vào trong lòng.

Trong lòng Thường Nhạc đã coi tuyệt sắc mỹ nữ phương Đông là vật sưu tầm của riêng mình, trong lòng hắn không khỏi giận dữ:

- Hừ, hay cho một đôi gian phu dâm phụ, đợi lát nữa tao muốn tên công tử Phú Quý kia quỳ trên mặt đất hô tên ông nội tao! Đồ công tử bột, tao sẽ biến mày thành một tên hề!

- Thế nào? Mày muốn đấu ở đâu?

Thường Nhạc cười lạnh một tiếng hỏi.

Tên công tử Phú Quý khinh miệt liếc nhìn Thường Nhạc, sau đó cười nói:

- Đừng nói tao ức hiếp mày, địa điểm do mày quết định, dù sao thế nào cũng chỉ có một kết cục thôi.

Thường Nhạc liếc nhìn tuyệt sắc mỹ nữ một cái, trong lòng thầm nói:

- Dâm phụ!

Sau đó chỉ về nơi cách đó không xa nói:

- Đằng kia có một sân bóng, chúng ta tới đó đi. Nói xong Thường Nhạc mặc kệ gã có phản đối hay không, kéo Kelly tới sân bóng đằng đó.

Công tử Phú Quý liếc nhìn bóng lưng Thường Nhạc một cái, sau đó cười với tuyệt sắc mỹ nữ nói,

- Noriko, em yên tâm, anh nhất định sẽ cẩn thận dạy dỗ hắn.

Noriko không phản ứng gì với lời gã nói, chỉ có điều trong lòng âm thầm nghĩ, vừa rồi lời thằng nhóc kia có thể tin được không, hắn có thật sự là cao thủ không?

Công tử Phú Quý thấy Noriko không có phản ứng gì với lời gã nói, liền cho rằng Noriko rất tin tưởng gã, ra hiệu cho Noriko đi theo gã.

Thường Nhạc liếc nhìn người phía sau công tử Phú Quý một cái, sau đó hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho gã đi vào theo mình, công tử Phú Quý lại khinh miệt liếc nhìn Thường Nhạc một cái, ác ý cười một tiếng, sau đó đi vào vị trí trung tâm sân bóng cùng với Thường Nhạc.

Thường Nhạc dừng bước, cười hì hì nói:

- Không bằng chúng ta hãy đặt ra luật lệ, bất kể người nào thua đều phải quỳ trên mặt đất tự tát vào mặt mình, phải tát đến khi mặt sưng vù gấp đôi ban đầu, thế nào?

- Chính mày muốn tự tìm cái chết, đừng oán trách người khác!

Công tử Phú Quý lạnh lùng cười, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gật đầu.

Người đang đá bóng thấy bên này có người đánh nhau đều ngừng lại, sau đó bọn họ đi đến xem náo nhiệt.

Trong những người đó có một người cười nói với những người bên cạnh khác:

- Ha ha, chúng ta đánh cược xem bọn họ ai là người chiến thắng, được không?

Gã vừa dứt lời, bên cạnh lập tức có người bật cười:

- Mày rồ à. Chẳng lẽ mày không để ý đó chính là Chủ tịch hội Tiệt quyền đạo, là thượng đẳng trong trường chúng ta. Đối với công tử Phú Quý trận đánh này căn bản không có nghĩa lý gì.

Gã lại thì thầm:

- Cái này cũng chưa chắc, mày nhìn người kia một chút đi, tuy rằng hắn tỏ ra chả có gì cả, nhưng tao lại cảm giác khí thế toát ra từ người hắn. Người này hẳn là không đơn giản.

Thường Nhạc lười biếng nhìn tên công tử Phú Quý, không ngờ tên này lại cởi áo khoác trước, sau đó đứng tại chỗ vận động làm nóng cơ thể.

- Hừm, mày làm nóng xong chưa?

Nhìn tên công tử bột nhảy nhót như khỉ, lại còn phô bày cơ thể của y, Thường Nhạc bất giác nhíu mày lại.

- Ha ha, thằng nhóc, như vậy mà mày đã vội vã tự tìm cái chết. Vậy cũng đừng oán người khác.

Thấy mọi người đã bắt đầu tụ tập xung quanh, thần sắc công tử Phú Quý lộ ra vẻ hưng phấn.

- Come on!

Tên công tử Phú Quý vẫy tay với Thường Nhạc, y nắm chặt tay lại, cả người giống như một con báo săn, chỉ cần Thường Nhạc xông tới trước mặt gã, gã sẽ chuẩn bị đánh bại Thường Nhạc.

- Mày chuẩn bị xong rồi?

Thường Nhạc chậm rãi đi đến trước mặt công tử Phú Quý, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác.

- Lên!

Công tử Phú Quý tung ra một quyền thật mạnh.

Thường Nhạc khinh thường lắc đầu, tiếc nuối nói:

- Tốc độ quyền cước quá chậm, lực đạo quá yếu.

- Bốp!

Nắm đấm của công tử Phú Quý còn chưa tới trước mặt Thường Nhạc đã bị Thường vỗ mạnh một cái.

Sự đau đớn bỏng rát này khiến sắc mặt công tử Phú Quý hơi biến đổi, ánh mắt gã có chút căng thẳng, lại tung ra một đòn công kích nữa, lần này lực đạo rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.

- Có phải mày bị liệt dương không?

Thường Nhạc nhíu mày, trực tiếp xuyên qua nắm đấm của gã, tấn công mạnh mẽ lên mặt công tử Phú Quý

- Bốp!

Một cái tát vang dội gần như vang khắp sân bóng.

Tất cả mọi người xung quanh kinh hãi ngây người nhìn sự biến hóa này, đường đường là Chủ tịch hội Tiệt Quyền đạo, lại bị một người đùa giỡn như một con khỉ, tên này cũng thật là biến thái quá đi?

Thần sắc Noriko bắt đầu biến hóa, cô len lén bấm một dãy số điện thoại.

Kelly dụi đôi mắt sáng ngời, mình vừa rồi không có hoa mắt chứ?

Công tử Phú Quý hoàn toàn nổi giận, nhiều ánh mắt chăm chú nhìn y như vậy, bản thân gã lại bị một thằng nhóc chả có tiếng tăm gì tát cho một cái, gã tức giận gầm lên một tiếng, thân hình mạnh mẽ phóng về phía Thường Nhạc.

Thường Nhạc cười một cách mỉa mai:

- Chẳng lẽ đây cũng gọi là Tiệt quyền đạo?

- Ầm!

Nắm đấm của Thường Nhạc biến ảo một cách quỷ dị, cả người công tử Phú Quý bị hắn đánh bay ra ngoài.

- Tiệt Quyền Đạo!

Người biết nhìn mặt hàng thì không kìm được kinh ngạc mà thốt lên, lợi dụng một đòn Tiệt quyền đạo vừa mới học được để đánh bại một cao thủ Tiệt quyền đạo, quả thực là không thể tin nổi.

Thường Nhạc dương dương đắc ý đi đến trước mặt công tử Phú Quý, tiếc nuối lắc đầu:

- Mày là người yếu nhất trong số những đối thủ của tao, mày ngay cả tư cách xách giày cho tao cũng không có, mau tự tát đi.

Cái vẻ mặt thương hại này, thần thái cao cao tại thượng này, giống như sự tồn tại của một vị thần, công tử Phú Quý đột nhiên xoay người, chuẩn bị đứng lên, nhưng cổ họng nhức nhối, máu tươi không kìm được mà phun ra.

- Cái gọi là kẻ bại phải phục tùng, đường đường là công tử Phú Quý ngay cả phẩm chất ấy cũng không có, tao nghĩ về sau mày nên đổi thành công tử Tác rưởi đi.

Thường Nhạc sau khi nâng công tử Phú Quý dậy, thả gã xuống, trên mặt hắn lộ ra vẻ châm chọc.

- Mày không cần khinh người…

- Bốp!

Công tử Phú Quý còn chưa nói xong, Thường đại công tử của chúng ta đã trực tiếp tặng gã một cái tát, cái tát vô cùng vang dội, tiếng vang lanh lảnh, đương nhiên không chỉ có vậy.

Khi Thường Nhạc tát cho gã một cái, răng nanh của công tử Phú Quý đã bắt đầu lung lay.

/293

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status