Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Tử Nguyệt liền nghe được tiếng đập cửa dồn dập và tiếng gọi oang oang của Tử Lẫm:
- Tử Nguyệt! Tử Nguyệt! Cậu dậy đi! Chúng ta sắp muộn rồi đó!
- Sắp muộn... - Tử Nguyệt từ trên giường nhảy xuống đất rồi phóng nhanh vào nhà vệ sinh bỏ mặc Tử Lẫm ôm trán ngồi bệch dưới đất. Hôm nay là ngày thi đấu, sao nó có thể ngủ quên được chứ!
Khi hai đứa dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nơi tập hợp, Cố Hoành đã sốt ruột đến mức cầm điện thoại ấn muốn nát. Vừa thấy hai đứa, cậu tức giận nói:
- Làm gì mà đến trễ vậy? Anh gọi cũng không nghe máy!
- Em... em xin lỗi. Điện thoại... em quên sạc... - Tử Nguyệt vừa thở vừa nói.
- Thật là... anh sáng sớm đã phải dậy chuẩn bị mà hai đứa còn dám ngủ quên! - Cố Hoành tức tối giáng cho mỗi đứa một cái đánh mạnh vào lưng.
- Bọn em xin lỗi.
- Nhanh lên xe đi! Sắp đến giờ thi đấu rồi!
Ngoài hôm khai mạc đi chung thì những ngày thi đấu tiếp theo các câu lạc bộ đi riêng. Bởi lịch thi đấu giữa các môn thể thao khác nhau, thậm chí có môn phải thi đấu liên tục. Lên xe, Tử Nguyệt vỗ vỗ hai má để nâng cao tinh thần. Hôm qua mãi suy nghĩ lung tung mà ngủ trễ, đến bây giờ đầu óc vẫn còn ong ong lên.
- Tử Nguyệt, cậu sao vậy? - Tử Lẫm vừa gặm bánh mì vừa hỏi.
- Không sao.
- Vậy cậu mau ăn đi. Không ăn là không có sức thi đấu đâu. - Tử Lẫm hối thúc.
- Cảm ơn cậu!
Còn khá sớm vậy mà nhà thi đấu đã đông nghẹt người. Tử Nguyệt chưa từng thấy có nhiều khán giả đến xem thi đấu kendo như vậy. Suy cho cùng, so với những môn khác, kendo không có tính thu hút lắm.
- Hôm nay tớ nhất định phải chụp được hình của anh ấy!
- Ừm. Ừm. Không ngờ tuyển thủ kendo lại có nhiều người soái đến thế.
Vừa mới vui mừng vì có nhiều người yêu thích kendo đến vậy, nghe xong cuộc hội thoại kia, lại nhìn đến khán giả mười phần thì hết bảy tám phần là nữ. Tử Nguyệt lặng lẽ thu lại niềm vui nhỏ nhoi của mình.
- Yo! Tử Lẫm, Tử Nhật! - Xen lẫn trong đám đông khán giả, Diệp Hoa mặc quân phục vẫy tay gọi lớn.
- Diệp Hoa! Cậu cũng đến xem bọn tớ thi đấu sao? - Tử Lẫm vui mừng chào hỏi cô.
- Đương nhiên là... không rồi. - Diệp Hoa nhún vai nói.
- Hể? Cái gì? Thế sao cậu lại đến đây? - Tử Lẫm thất vọng phồng má hỏi.
- Tớ tới xem các cậu đánh bại tên xấu xa kia. Thế nào? Ai trong hai cậu sẽ đấu với hắn? - Diệp Hoa hăng hái hỏi.
- Là tớ! - Tử Nguyệt nói.
Diệp Hoa ngạc nhiên nhìn Tử Nguyệt, đôi mắt soi mói nhìn nó từ trên xuống dưới. Rồi bất ngờ vỗ vai nó nói:
- Thế cũng được. Tử Nhật, cậu cứ yên tâm, cho dù cậu bị tên kia đánh bại, tớ cũng có cách trả thù cho cậu. Thủ đoạn trả thù tớ có đến hàng trăm, hàng nghìn cách.
Tử Nguyệt và Tử Lẫm nhìn vẻ mặt đắc ý khoe khoang của cô đều có chung một suy nghĩ: Trường quân đội đó đã dạy Diệp Hoa cái gì thế? .
- Tớ sẽ không để cậu làm vậy đâu! - Tử Nguyệt kiên định nắm tay Diệp Hoa nói.
- À, được. Trông cậy vào cậu.
- Khụ. Làm ơn để ý đến xung quanh được không? - Cố Hoành hắng giọng nói. - Tử Nhật, nắm tay con gái người ta giữa chốn đông người như thế là không được đâu. Cậu phải để ý đến tâm tình của anh em nữa chứ.
- Hả? - Tử Nguyệt được cậu nhắc mới nhớ ra mình đang trong thân phận một thằng con trai. Nó vội vàng thả tay Diệp Hoa, ngại ngùng nói. - Xin lỗi.
- Có gì phải xin lỗi. Chúng ta đều là anh em cơ mà!
Nó quên mất, Diệp Hoa đang học trường quân đội, con trai nhiều hơn con gái, có gì phải ngượng cơ chứ.
Theo lịch thi bọn nó sẽ thi đấu trận đầu tiên nên vừa vào nhà thi đấu liền phải đi chuẩn bị. Loay hoay một hồi, nghe tiếng loa thông báo gọi tên, cả đội bước ra sàn đấu. Gần tới nơi thì nghe tiếng khiêu khích của đối thủ: - Hôm nay bọn tao sẽ đè bẹp bọn mày! Nhớ chuẩn bị bông băng đầy đủ đấy! - Vũ Kiệt nhếch miệng tự tin nói. Cậu ta cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay.
- Tôi rất hy vọng được thấy cảnh đó, nhóc à! - Cố Hoành hào phóng tặng cho cậu ta một nụ cười tươi rói. - Trên người các cậu. Vậy nhé! Cùng thi đấu thật tốt nào!
- Tên khốn! - Vũ Kiệt nghiến răng tức giận mắng.
Hôm nay, vị trí thi đấu có sự thay đổi. Vì để đối mặt với Vũ Kiệt, nó được đẩy lên vị trí thứ hai, Tử Lẫm thứ ba và một đàn anh năm ba đối đầu với người còn lại trong nhóm Vũ Kiệt ở vị trí thứ tư. Lúc nghe được vị trí thi đấu của Vũ Kiệt nó rất lấy làm ngạc nhiên. Không phải cách thức giành chiến thắng của cậu ta là phủ đầu đối thủ sao? Vậy sao không thi đấu ở vị trí thứ tư hay thứ năm mà là ở giữa. Sau đó, Lam Thiên đã giải thích cho nó hiểu. Đó cũng là lúc Tử Nguyệt nhận ra suy nghĩ của mình về con người quá đơn giản. Trên thế giới này còn tồn tại một loại người thích ban cho người khác hy vọng rồi đập tan nó. Vũ Kiệt chính là loại người đó.
Theo như tư liệu mà Cố Hoành thu thập được, trong các trận đấu, trong hai lượt đấu đầu tiên, tuyển thủ bên đội Vũ Kiệt rất yếu nên những đội khác dễ dàng giành chiến thắng, sau đó vì tư mãn mà thả lỏng cảnh giác và sau đó là bị đánh đến thê thảm. Từ thiên đường xuống địa ngục, cảm giác đó mới thật sự làm tinh thần con người khủng hoảng.
Nhưng trận đấu hôm nay sẽ khác.
Trận đấu bắt đầu. Người thi đầu ở vị trí năm và sáu là hai đàn anh năm hai có nhiều kinh nghiệm. Thế nhưng, bọn họ lại thua.
Vũ Kiệt thấy thế, vẻ mặt đắc thắng cùng khinh thường các lộ rõ. Cậu ta châm chọc:
- Tưởng các ngươi mạnh đến mức nào, hóa ra chỉ đến thế. Đến hai tên yếu đuối như vậy cũng không thể đánh bại được. Nhóc con, có lẽ trận đấu này của chúng ta không thể diễn ra. Tao rất lấy làm tiếc đó. Nếu mày muốn, chúng ta có thể giải quyết ở bên ngoài.
Trước lời châm chọc của hắn, nó giữ thái độ bình thản không thèm chấp nhất. So với việc tốn hơi sức tranh luận với một tên thiếu não thì nó tình nguyện giữ sức đánh bại hắn hơn.
Trận tiếp theo, đàn anh năm ba ra đấu. Bạn của tên Vũ Kiệt mới đấu tấn công tới tấp, thái độ kiêu ngạo muốn đè bẹp đối thủ. Sau cùng, bị đàn anh trong nháy mắt hạ gục, đòn đánh nhẹ nhàng, không dùng nhiều lực mà hạ gục hắn. Thậm chí, thời gian đấu so với hai trận trước còn sớm hơn. Kết quả trận đấu này vả thẳng vào mặt Vũ Kiệt một đòn đau.
- Aiyo, xem ra người bên cậu cũng chẳng mạnh lắm nhỉ? Đàn anh thậm chí còn chưa dùng quá ba phần lực đã dễ dàng đánh bại. Ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ.
Tử Lẫm nãy giờ tức giận không được phát, nghẹn cả người, giờ có cơ hội lập tức đem ra phát tiết, châm chọc tên Vũ Kiệt, làm hắn sắc mặt hồng hào biến đen.
- May mắn mà thôi. - Cậu ta gằn từng tiếng nói.
- Là may mắn hay thực lực, sớm biết thôi! Nào, nào, đến lượt chúng ta. - Tử Lẫm hào hứng hất mặt với tên Bá Khanh.
Bá Khanh liếc nhìn Vũ Kiệt một cái, được cậu ta cho một cái gật đầu mới thâm trầm ra sàn đấu.
Thực hiện sau nghi thức vào trận, trọng tài vừa ra hiệu bắt đầu, Bá Khanh liền xông tới. Cậu ta không ngừng vung kiếm, đòn đánh mạnh mẽ, gây sức ép rất lớn. Tử Lẫm không vội, nhanh nhẹn né tránh. Cậu nhớ lại lời Lam Thiên nói: Nếu muốn thắng một đối thủ dùng sức mạnh thì quan trọng là biết dùng sức đụng chỗ, đánh nhanh thắng nhanh.
Tử Lẫm vận dụng rất tốt lời Lam Thiên nói. Cậu để cho cậu ta điên cuồng tấn công, đến lúc để lộ sở hở, ba phát ghi điểm. Giành bàn thắng đầu tiên.
Trong lượt đầu thứ hai, tên Bá Khanh đã lấy lại bình tĩnh, cẩn thận hơn trong đòn đánh và di chuyển. Nhưng mà Tử Lẫm không có tâm tư chơi với cậu ta. Đường đường là một thiên tài, lại được Lam Thiên tập huấn, nếu không thể dễ dàng giải quyết đối thủ nghiệp dư trước mắt, tên cậu đã viết ngược từ lâu rồi.
- Trường Quang Vân thắng!
Lời tuyên bố của trọng tài trực tiếp làm nổ bình giận dữ của Vũ Kiệt. Khi tên Bá Khanh về chỗ, cậu ta nhỏ giọng mắng:
- Vô dụng!
Sau đó nhìn nó chằm chằm với ánh mắt đầy ác ý.
- Trận này không để cho các người được lợi thế đâu. - Vừa nói vừa vuốt ve thanh shinai của mình.
- Sẵn sàng tiếp thôi! - Tử Nhật đứng dậy nói. Nó nhất định sẽ cho cậu ta biết tay.
Vũ Kiệt nhếch miệng cười một cách mờ ám, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng bị che lấp dưới lớp mũ bảo hộ. Cố Hoành vừa vặn thấy được nụ cười đó, cậu tự tin Tử Nhật sẽ nhanh chiến thắng nhưng... không hiểu sao lại thấy bất an. Tên khốn này... sẽ giở trò gì sao?
Vũ Kiệt vừa vào trận liền xông đến tấn công. Tử Nhật giơ kiếm lên chống đỡ, nó cảm thấy thanh kiếm của Vũ Kiệt nặng lắm. Rốt cuộc cậu ta dùng bao nhiêu lực khi vung kiếm? Khó khắn hất thanh kiếm của cậu ta ra, Tử Nhật lùi lại mấy bước. Chưa kịp cho nó thở, Vũ Kiệt lại xông tới. Tử Nguyệt vừa chống đỡ vừa uyển chuyển di chuyển bước chân, dùng lực ít đỡ lực nhiều. Đó cũng là cách mà Lam Thiên chỉ cho nó. Nếu muốn dạy cho Vũ Kiệt bài học, trước hết nó phải có lực để chống trả. Tiếp đến là dùng lực để đánh trả. Đòn đánh phải dứt khoát, đạt được lực lớn nhất ở điểm kết thúc. Như vậy mới đạt được hiệu quả tối đa. Để chắc chắn giành chiến thắng. Vậy nên, trong trận đầu tiên, nó ngoài đỡ kiếm của Vũ Kiệt chính là tìm cơ hội. Nhân lúc tên Vũ Kiệt vung kiếm xông tới, chân sau khuỵu xuống, Tử Nguyệt lách sang một bên, xiết chặt lấy thanh shinai, ba nhát mạnh mẽ tấn công vào chỗ ghi điểm.
Vũ Kiệt bị đánh bại lâm vào trạng thái khó tin, mãi một lúc mới tìm về ý thức. Hắn cắn môi, đôi mắt sắc như dao phóng tới nó. Tử Nguyệt thoải mái đón nhận ánh mắt đó. Lượt sau mới thực sự là báo thù.
Bị thua cuộc kích thích, lượt sau, Vũ Kiệt càng tấn công điên cuồng như một con dã thú muốn xé xát con mồi. Liên tiếp mấy lần, Tử Nguyệt phải dùng lực mạnh đối kháng với đòn tấn công của cậu ta. Nhưng càng đấu nó càng thấy lạ. Một thanh shinai làm bằng tre không thể gây ra sức ép lớn như vậy. Trong lúc thất thần nghi hoặc, Tử Nguyệt bị trúng một nhát ở hông. Nhát kiếm trúng hông, cơn đau nhức nhanh chóng lan truyền. Một thanh shinai không thể gây ra cơn đau nhức dữ dội đến mức cảm giác xương cũng muốn gãy. Đối kiếm thêm vài lần, nó càng chắc chắn đây không phải thanh shinai bình thường, cảm giác nặng nề này... là một thanh bokuto (kiếm gỗ). Chắc chắn là một thanh bokuto. Rõ ràng rồi. Các đối thủ trước đó của cậu ta đều bị thương khá nặng, một thanh shinai thông thường không thể gây ra thương tích như thế được. Nhưng một thanh bokuto hoàn toàn có thể. Thanh kiếm Vũ Kiệt cầm là một thanh bokuto được ngụy trạng thành thanh shinai.
- Nhận ra rồi sao? - Nhân lúc hai người giáp mặt, Vũ Kiệt thì thầm nói.
- Cậu đây là phạm luật!
- Phạm luật... chỉ cần không ai biết là được. Muốn đạt được chiến thắng phải bất chấp tất cả!
Lam Thiên đứng trên cao nhìn xuống sàn đấu, không khỏi nhíu mày. Với thị lực tốt, cậu có thể thấy Tử Nhật không thoải mái. Đòn vừa rồi đánh vào hông nó, Tử Nhật tỏ ra vô cùng đau đớn. Để có thể giúp Tử Nhật đạt được mục đích, cậu cũng dự tính được những thương tổn phải có nhưng Tử Nhật là một người giỏi chịu đựng, phải là cơn đau cỡ nào khiến nó nhăn mặt như vậy. Bàn tay xiết chặt lấy lan can, hai mắt sắc bén nhìn vào trận đấu. Tuyệt đối có vấn đề!
- Tử Nguyệt! Tử Nguyệt! Cậu dậy đi! Chúng ta sắp muộn rồi đó!
- Sắp muộn... - Tử Nguyệt từ trên giường nhảy xuống đất rồi phóng nhanh vào nhà vệ sinh bỏ mặc Tử Lẫm ôm trán ngồi bệch dưới đất. Hôm nay là ngày thi đấu, sao nó có thể ngủ quên được chứ!
Khi hai đứa dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nơi tập hợp, Cố Hoành đã sốt ruột đến mức cầm điện thoại ấn muốn nát. Vừa thấy hai đứa, cậu tức giận nói:
- Làm gì mà đến trễ vậy? Anh gọi cũng không nghe máy!
- Em... em xin lỗi. Điện thoại... em quên sạc... - Tử Nguyệt vừa thở vừa nói.
- Thật là... anh sáng sớm đã phải dậy chuẩn bị mà hai đứa còn dám ngủ quên! - Cố Hoành tức tối giáng cho mỗi đứa một cái đánh mạnh vào lưng.
- Bọn em xin lỗi.
- Nhanh lên xe đi! Sắp đến giờ thi đấu rồi!
Ngoài hôm khai mạc đi chung thì những ngày thi đấu tiếp theo các câu lạc bộ đi riêng. Bởi lịch thi đấu giữa các môn thể thao khác nhau, thậm chí có môn phải thi đấu liên tục. Lên xe, Tử Nguyệt vỗ vỗ hai má để nâng cao tinh thần. Hôm qua mãi suy nghĩ lung tung mà ngủ trễ, đến bây giờ đầu óc vẫn còn ong ong lên.
- Tử Nguyệt, cậu sao vậy? - Tử Lẫm vừa gặm bánh mì vừa hỏi.
- Không sao.
- Vậy cậu mau ăn đi. Không ăn là không có sức thi đấu đâu. - Tử Lẫm hối thúc.
- Cảm ơn cậu!
Còn khá sớm vậy mà nhà thi đấu đã đông nghẹt người. Tử Nguyệt chưa từng thấy có nhiều khán giả đến xem thi đấu kendo như vậy. Suy cho cùng, so với những môn khác, kendo không có tính thu hút lắm.
- Hôm nay tớ nhất định phải chụp được hình của anh ấy!
- Ừm. Ừm. Không ngờ tuyển thủ kendo lại có nhiều người soái đến thế.
Vừa mới vui mừng vì có nhiều người yêu thích kendo đến vậy, nghe xong cuộc hội thoại kia, lại nhìn đến khán giả mười phần thì hết bảy tám phần là nữ. Tử Nguyệt lặng lẽ thu lại niềm vui nhỏ nhoi của mình.
- Yo! Tử Lẫm, Tử Nhật! - Xen lẫn trong đám đông khán giả, Diệp Hoa mặc quân phục vẫy tay gọi lớn.
- Diệp Hoa! Cậu cũng đến xem bọn tớ thi đấu sao? - Tử Lẫm vui mừng chào hỏi cô.
- Đương nhiên là... không rồi. - Diệp Hoa nhún vai nói.
- Hể? Cái gì? Thế sao cậu lại đến đây? - Tử Lẫm thất vọng phồng má hỏi.
- Tớ tới xem các cậu đánh bại tên xấu xa kia. Thế nào? Ai trong hai cậu sẽ đấu với hắn? - Diệp Hoa hăng hái hỏi.
- Là tớ! - Tử Nguyệt nói.
Diệp Hoa ngạc nhiên nhìn Tử Nguyệt, đôi mắt soi mói nhìn nó từ trên xuống dưới. Rồi bất ngờ vỗ vai nó nói:
- Thế cũng được. Tử Nhật, cậu cứ yên tâm, cho dù cậu bị tên kia đánh bại, tớ cũng có cách trả thù cho cậu. Thủ đoạn trả thù tớ có đến hàng trăm, hàng nghìn cách.
Tử Nguyệt và Tử Lẫm nhìn vẻ mặt đắc ý khoe khoang của cô đều có chung một suy nghĩ: Trường quân đội đó đã dạy Diệp Hoa cái gì thế? .
- Tớ sẽ không để cậu làm vậy đâu! - Tử Nguyệt kiên định nắm tay Diệp Hoa nói.
- À, được. Trông cậy vào cậu.
- Khụ. Làm ơn để ý đến xung quanh được không? - Cố Hoành hắng giọng nói. - Tử Nhật, nắm tay con gái người ta giữa chốn đông người như thế là không được đâu. Cậu phải để ý đến tâm tình của anh em nữa chứ.
- Hả? - Tử Nguyệt được cậu nhắc mới nhớ ra mình đang trong thân phận một thằng con trai. Nó vội vàng thả tay Diệp Hoa, ngại ngùng nói. - Xin lỗi.
- Có gì phải xin lỗi. Chúng ta đều là anh em cơ mà!
Nó quên mất, Diệp Hoa đang học trường quân đội, con trai nhiều hơn con gái, có gì phải ngượng cơ chứ.
Theo lịch thi bọn nó sẽ thi đấu trận đầu tiên nên vừa vào nhà thi đấu liền phải đi chuẩn bị. Loay hoay một hồi, nghe tiếng loa thông báo gọi tên, cả đội bước ra sàn đấu. Gần tới nơi thì nghe tiếng khiêu khích của đối thủ: - Hôm nay bọn tao sẽ đè bẹp bọn mày! Nhớ chuẩn bị bông băng đầy đủ đấy! - Vũ Kiệt nhếch miệng tự tin nói. Cậu ta cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay.
- Tôi rất hy vọng được thấy cảnh đó, nhóc à! - Cố Hoành hào phóng tặng cho cậu ta một nụ cười tươi rói. - Trên người các cậu. Vậy nhé! Cùng thi đấu thật tốt nào!
- Tên khốn! - Vũ Kiệt nghiến răng tức giận mắng.
Hôm nay, vị trí thi đấu có sự thay đổi. Vì để đối mặt với Vũ Kiệt, nó được đẩy lên vị trí thứ hai, Tử Lẫm thứ ba và một đàn anh năm ba đối đầu với người còn lại trong nhóm Vũ Kiệt ở vị trí thứ tư. Lúc nghe được vị trí thi đấu của Vũ Kiệt nó rất lấy làm ngạc nhiên. Không phải cách thức giành chiến thắng của cậu ta là phủ đầu đối thủ sao? Vậy sao không thi đấu ở vị trí thứ tư hay thứ năm mà là ở giữa. Sau đó, Lam Thiên đã giải thích cho nó hiểu. Đó cũng là lúc Tử Nguyệt nhận ra suy nghĩ của mình về con người quá đơn giản. Trên thế giới này còn tồn tại một loại người thích ban cho người khác hy vọng rồi đập tan nó. Vũ Kiệt chính là loại người đó.
Theo như tư liệu mà Cố Hoành thu thập được, trong các trận đấu, trong hai lượt đấu đầu tiên, tuyển thủ bên đội Vũ Kiệt rất yếu nên những đội khác dễ dàng giành chiến thắng, sau đó vì tư mãn mà thả lỏng cảnh giác và sau đó là bị đánh đến thê thảm. Từ thiên đường xuống địa ngục, cảm giác đó mới thật sự làm tinh thần con người khủng hoảng.
Nhưng trận đấu hôm nay sẽ khác.
Trận đấu bắt đầu. Người thi đầu ở vị trí năm và sáu là hai đàn anh năm hai có nhiều kinh nghiệm. Thế nhưng, bọn họ lại thua.
Vũ Kiệt thấy thế, vẻ mặt đắc thắng cùng khinh thường các lộ rõ. Cậu ta châm chọc:
- Tưởng các ngươi mạnh đến mức nào, hóa ra chỉ đến thế. Đến hai tên yếu đuối như vậy cũng không thể đánh bại được. Nhóc con, có lẽ trận đấu này của chúng ta không thể diễn ra. Tao rất lấy làm tiếc đó. Nếu mày muốn, chúng ta có thể giải quyết ở bên ngoài.
Trước lời châm chọc của hắn, nó giữ thái độ bình thản không thèm chấp nhất. So với việc tốn hơi sức tranh luận với một tên thiếu não thì nó tình nguyện giữ sức đánh bại hắn hơn.
Trận tiếp theo, đàn anh năm ba ra đấu. Bạn của tên Vũ Kiệt mới đấu tấn công tới tấp, thái độ kiêu ngạo muốn đè bẹp đối thủ. Sau cùng, bị đàn anh trong nháy mắt hạ gục, đòn đánh nhẹ nhàng, không dùng nhiều lực mà hạ gục hắn. Thậm chí, thời gian đấu so với hai trận trước còn sớm hơn. Kết quả trận đấu này vả thẳng vào mặt Vũ Kiệt một đòn đau.
- Aiyo, xem ra người bên cậu cũng chẳng mạnh lắm nhỉ? Đàn anh thậm chí còn chưa dùng quá ba phần lực đã dễ dàng đánh bại. Ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ.
Tử Lẫm nãy giờ tức giận không được phát, nghẹn cả người, giờ có cơ hội lập tức đem ra phát tiết, châm chọc tên Vũ Kiệt, làm hắn sắc mặt hồng hào biến đen.
- May mắn mà thôi. - Cậu ta gằn từng tiếng nói.
- Là may mắn hay thực lực, sớm biết thôi! Nào, nào, đến lượt chúng ta. - Tử Lẫm hào hứng hất mặt với tên Bá Khanh.
Bá Khanh liếc nhìn Vũ Kiệt một cái, được cậu ta cho một cái gật đầu mới thâm trầm ra sàn đấu.
Thực hiện sau nghi thức vào trận, trọng tài vừa ra hiệu bắt đầu, Bá Khanh liền xông tới. Cậu ta không ngừng vung kiếm, đòn đánh mạnh mẽ, gây sức ép rất lớn. Tử Lẫm không vội, nhanh nhẹn né tránh. Cậu nhớ lại lời Lam Thiên nói: Nếu muốn thắng một đối thủ dùng sức mạnh thì quan trọng là biết dùng sức đụng chỗ, đánh nhanh thắng nhanh.
Tử Lẫm vận dụng rất tốt lời Lam Thiên nói. Cậu để cho cậu ta điên cuồng tấn công, đến lúc để lộ sở hở, ba phát ghi điểm. Giành bàn thắng đầu tiên.
Trong lượt đầu thứ hai, tên Bá Khanh đã lấy lại bình tĩnh, cẩn thận hơn trong đòn đánh và di chuyển. Nhưng mà Tử Lẫm không có tâm tư chơi với cậu ta. Đường đường là một thiên tài, lại được Lam Thiên tập huấn, nếu không thể dễ dàng giải quyết đối thủ nghiệp dư trước mắt, tên cậu đã viết ngược từ lâu rồi.
- Trường Quang Vân thắng!
Lời tuyên bố của trọng tài trực tiếp làm nổ bình giận dữ của Vũ Kiệt. Khi tên Bá Khanh về chỗ, cậu ta nhỏ giọng mắng:
- Vô dụng!
Sau đó nhìn nó chằm chằm với ánh mắt đầy ác ý.
- Trận này không để cho các người được lợi thế đâu. - Vừa nói vừa vuốt ve thanh shinai của mình.
- Sẵn sàng tiếp thôi! - Tử Nhật đứng dậy nói. Nó nhất định sẽ cho cậu ta biết tay.
Vũ Kiệt nhếch miệng cười một cách mờ ám, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng bị che lấp dưới lớp mũ bảo hộ. Cố Hoành vừa vặn thấy được nụ cười đó, cậu tự tin Tử Nhật sẽ nhanh chiến thắng nhưng... không hiểu sao lại thấy bất an. Tên khốn này... sẽ giở trò gì sao?
Vũ Kiệt vừa vào trận liền xông đến tấn công. Tử Nhật giơ kiếm lên chống đỡ, nó cảm thấy thanh kiếm của Vũ Kiệt nặng lắm. Rốt cuộc cậu ta dùng bao nhiêu lực khi vung kiếm? Khó khắn hất thanh kiếm của cậu ta ra, Tử Nhật lùi lại mấy bước. Chưa kịp cho nó thở, Vũ Kiệt lại xông tới. Tử Nguyệt vừa chống đỡ vừa uyển chuyển di chuyển bước chân, dùng lực ít đỡ lực nhiều. Đó cũng là cách mà Lam Thiên chỉ cho nó. Nếu muốn dạy cho Vũ Kiệt bài học, trước hết nó phải có lực để chống trả. Tiếp đến là dùng lực để đánh trả. Đòn đánh phải dứt khoát, đạt được lực lớn nhất ở điểm kết thúc. Như vậy mới đạt được hiệu quả tối đa. Để chắc chắn giành chiến thắng. Vậy nên, trong trận đầu tiên, nó ngoài đỡ kiếm của Vũ Kiệt chính là tìm cơ hội. Nhân lúc tên Vũ Kiệt vung kiếm xông tới, chân sau khuỵu xuống, Tử Nguyệt lách sang một bên, xiết chặt lấy thanh shinai, ba nhát mạnh mẽ tấn công vào chỗ ghi điểm.
Vũ Kiệt bị đánh bại lâm vào trạng thái khó tin, mãi một lúc mới tìm về ý thức. Hắn cắn môi, đôi mắt sắc như dao phóng tới nó. Tử Nguyệt thoải mái đón nhận ánh mắt đó. Lượt sau mới thực sự là báo thù.
Bị thua cuộc kích thích, lượt sau, Vũ Kiệt càng tấn công điên cuồng như một con dã thú muốn xé xát con mồi. Liên tiếp mấy lần, Tử Nguyệt phải dùng lực mạnh đối kháng với đòn tấn công của cậu ta. Nhưng càng đấu nó càng thấy lạ. Một thanh shinai làm bằng tre không thể gây ra sức ép lớn như vậy. Trong lúc thất thần nghi hoặc, Tử Nguyệt bị trúng một nhát ở hông. Nhát kiếm trúng hông, cơn đau nhức nhanh chóng lan truyền. Một thanh shinai không thể gây ra cơn đau nhức dữ dội đến mức cảm giác xương cũng muốn gãy. Đối kiếm thêm vài lần, nó càng chắc chắn đây không phải thanh shinai bình thường, cảm giác nặng nề này... là một thanh bokuto (kiếm gỗ). Chắc chắn là một thanh bokuto. Rõ ràng rồi. Các đối thủ trước đó của cậu ta đều bị thương khá nặng, một thanh shinai thông thường không thể gây ra thương tích như thế được. Nhưng một thanh bokuto hoàn toàn có thể. Thanh kiếm Vũ Kiệt cầm là một thanh bokuto được ngụy trạng thành thanh shinai.
- Nhận ra rồi sao? - Nhân lúc hai người giáp mặt, Vũ Kiệt thì thầm nói.
- Cậu đây là phạm luật!
- Phạm luật... chỉ cần không ai biết là được. Muốn đạt được chiến thắng phải bất chấp tất cả!
Lam Thiên đứng trên cao nhìn xuống sàn đấu, không khỏi nhíu mày. Với thị lực tốt, cậu có thể thấy Tử Nhật không thoải mái. Đòn vừa rồi đánh vào hông nó, Tử Nhật tỏ ra vô cùng đau đớn. Để có thể giúp Tử Nhật đạt được mục đích, cậu cũng dự tính được những thương tổn phải có nhưng Tử Nhật là một người giỏi chịu đựng, phải là cơn đau cỡ nào khiến nó nhăn mặt như vậy. Bàn tay xiết chặt lấy lan can, hai mắt sắc bén nhìn vào trận đấu. Tuyệt đối có vấn đề!
/88
|