Về phòng, không thấy ai hết, Tử Nguyệt đoán Tử Lẫm vẫn còn ở dưới nhà ăn với mọi người trong câu lạc bộ. Không biết, mọi người nghĩ gì về nó nữa.
Thay quần áo xong, Tử Nguyệt nhớ đến mình mặc luôn áo khoác của Lam Thiên về, dặn lòng giặt xong phải trả cho cậu ngay. Đang tính mang áo đi giặt thì Tử Lẫm về phòng.
- Tử Lẫm...
- Tử Nguyệt, anh Lam Thiên có nói gì không? - Tử Lẫm lo lắng hỏi.
- Anh ấy bảo tớ không cần lo lắng... về phần mọi người...
- A, bọn họ không nghĩ xấu gì về cậu đâu! Anh Cố Hoành còn bảo đợi đại hội kết thúc, chúng ta sẽ đi ăn mừng một thể, anh ấy bảo tớ nói với cậu. - Tử Lẫm vội vàng nói.
- Thật chứ! Ánh mắt mọi người nhìn tớ... lạ lắm.
- Cái đó... - Tử Lẫm gãi gãi mũi nói. - Tớ cũng không rõ lắm. Cậu đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Nếu anh Lam Thiên không nói gì thì không sao hết! Ừm, hai tuần nữa là thi cuối kì, chúng ta phải tranh thủ ôn tập. Đúng vậy, cậu không được tụt hạng đâu đấy! Chúng ta phải lên kế hoạch ôn tập mới được.
- Ừ.
Tử Nguyệt cười cười đáp lại cậu. Nụ cười của Tử Lẫm gượng gạo thế kia, rõ ràng là cậu đang che giấu cái gì đó. Có phải mọi người đã nói gì về nó, Tử Lẫm sợ nó tổn thương nên không nói thật. Chuyện này đâu dễ dàng chấp nhận được. Là con gái lại giả trai, đã thế còn ở trong kí túc xá nam sinh. Ai nhìn vào cũng thấy kì quái. Đã vậy, nó còn to gan tham gia thi đấu. Mới đoạt chức vô địch, mọi người chưa kịp vui mừng đã phải lo sợ. Nó giả trai tham gia giải đấu cũng có khác gì gian lận đâu. Đồn ra ngoài, cái danh trường vô địch sẽ thành trò cười cho người khác.
- Tử Nguyệt, cậu ổn chứ?
- Tớ không sao! Tớ tính giặt đồ, cậu có đồ bẩn nào, đưa đây tớ giặt luôn cho.
- Cậu chờ chút nhé! Tớ cũng không biết cái nào bẩn nữa. - Tử Lẫm vào phòng, lôi ra một mớ đồ, cười cười ngượng ngùng.
- Tử Lẫm, cậu thế mà lại...
Bề ngoài sáng sủa, đầu óc thông minh, thân thiện, quan tâm giúp đỡ người khác, xem như cũng là người tỉ mỉ, ai lại nghĩ chẳng khác gì đám con trai ăn ở tùy tiện.
- Nhờ cậu nhé! - Tử Lẫm chắp tay, nháy mắt nói.
- Được rồi!
- Ban nãy cậu chưa ăn gì đúng không, để tớ chạy xuống lấy một phần cơm thiệt là ngon cho cậu. Đợi tớ nhé!
Tử Lẫm nói là làm, vẫy tay một cái là chạy biến không thấy bóng dáng luôn.
- Có cậu ấy làm bạn... thật tốt. - Tử Nguyệt khẽ nói.
Tối đến, nhà ăn đông nghịt người nhưng Tử Nguyệt từ chối ở đó ăn cùng Tử Lẫm. Dù biết rằng chỉ có thành viên trong câu lạc bộ biết bí mật của mình song Tử Nguyệt vẫn thấy e ngại. Nó cần thời gian để lấy lại can đảm của mình.
Bưng hai phần cơm tới phòng của ba, nó băn khoăn không biết có nên nói cho ba biết chuyện hay không. Với tính cách của ba nó, Tử Nguyệt sợ, một khi biết bí mật của nó bị lộ, ba nhất định sẽ thu dọn hành lý, đưa nó chạy đi. Lúc trước không vướng bận gì, nói đi là đi không chút do dự. Nhưng bây giờ, ba nó đã tìm được mùa xuân thứ hai, còn đang độ nồng nhiệt, biết đâu còn tiến thêm bước nữa. Lỡ như vì chuyện của nó mà ba mất hạnh phúc, còn cô giáo bị tổn thương... nó sẽ áy náy chết mất. Tính ra cũng là do nó bất cẩn... Tại sao lại không cẩn thận hơn chứ!?
- Tử Nguyệt, sao con lại đứng trước cửa phòng khổ não một mình vậy? - Hoàng Mộc mở cửa ra, thấy con gái tựa đầu vào tường, mặt còn khó coi hơn khổ qua.
- Ba... Sao ba lại ra sớm vậy! Con còn chưa nghĩ xong!
- Hơ... Vậy, để ba đóng cửa phòng lại. Con cứ xem như ba chưa mở cửa, tiếp tục suy nghĩ đi. - Hoàng Mộc đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa khép kín, Tử Nguyệt thở dài một hơi. Xem như là thế nào chứ!
Đẩy cửa bước vào, nó ỉu xìu nói:
- Ba, chúng ta ăn cơm thôi!
- Tử Nguyệt, có phải con đang nghĩ có nên cho ba biết chuyện bí mật của con bị lộ đúng không?
- Sao... sao ba biết?
- Thật ra... Ban chiều, Lam Thiên đã đến nói cho ba biết. Cậu ấy nói chúng ta cứ ở lại đây, cậu ấy sẽ nghĩ cách sắp xếp. Mới đầu nghe tin, ba cũng lo lắm nhưng Lam Thiên đã nói như vậy, ba nghĩ chúng ta nên tin cậu ấy.
Tử Nguyệt nghe xong liền ngây người. Lam Thiên đã nói như thế sao? Sao... sao cậu lại có thể tốt đến như vậy chứ! Không chỉ bỏ qua việc nó lừa dối cậu, hứa hẹn không suy nghĩ, còn quan tâm bảo nó đừng lo lắng. Thậm chí còn đích thân nói cho ba nó biết và trấn an ông. Có phải là nó đã được cậu đối xử quá tốt không?
Sau cảm động chính là lo lắng. Tử Nguyệt bắt đầu cẩn thận suy xét mọi chuyện. Từ khi nó vào trường, Lam Thiên đã giúp đỡ nó rất nhiều. Trước kia, có thể là vì nó là tuyển thủ kendo tài giỏi, có ích cho trường... còn bây giờ, vấn đề của nó đang đe dọa danh tiếng cuae trường. Tử Nguyệt tự nhận thấy bản thân mình bình thường hơn cả bình thường, không có gì đáng để cậu bận tâm. Có hai cách để lý giải lòng tốt của cậu.
Một, Lam Thiên là người quá tốt!
Hai, là trong nhà cậu có người mắc bệnh nan y, cần nó hiến cái gì đó để cứu sống.
Nguyên nhân thứ hai thật là đáng sợ.
Không. Không. Tử Nguyệt vội vàng lắc đầu. Lam Thiên đâu phải loại người để đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn dơ bẩn đâu. Cậu hoàn toàn có thể dùng tiền đè chết nó.
- Tử Nguyệt, còn lại đang suy nghĩ lung tung gì nữa phải không? - Sắc mặt con gái biến đổi quá phong phú.
- Ba, ba có từng nghĩ tại sao Lam Thiên lại đối xử tốt với chúng ta như vậy không?
- Con nói vậy... chắc đã nghĩ ra cái gì rồi nhỉ?
Tử Nguyệt do dự một chút rồi nói cho ông biết hai cái lý do mình nghĩ ra. Hoàng Mộc giở khóc giở cười với lý do của nó. Ông hắng giọng, nói:
- Tử Nguyệt, sao con không nghĩ sang một hướng khác.
- Hướng khác? Còn hướng nào nữa sao?
- Chẳng hạn như... cậu ấy thích con...
- Hả?
Mặt Tử Nguyệt đơ ra. Một phút sau, nó phẩy tay gạt bỏ lý do đó:
- Chuyện đó không thể nào! Có phải ba lại nghe mấy lời đồn linh tinh trong kí túc đúng không? Ba đừng tin. Xét về mặt nào, con cũng đều không xứng với anh ấy. Với cả, một người không có gì thú vị như con, sao anh ấy có thể thích được chứ! Nếu nói về mẫu người Lam Thiên sẽ thích, con đoán phải giống như mẹ anh ấy. Sôi nổi, mạnh mẽ.
- Tử Nguyệt, thích chính là thích. Đâu cần phải suy xét nhiều như thế.
- Nói sao thế... chuyện đó không thể nào xảy ra. Nếu có... cũng chỉ là hoang tưởng... - Giọng Tử Nguyệt nhỏ dần, nói đến câu cuối, nó bỗng cảm thấy mất mát.
- Ba cũng chỉ nói đùa thôi, con đừng bận tâm làm gì! Nào, chúng ta ăn cơm thôi. Ăn cơm thôi! - Hoàng Mộc vội chuyển đề tài, tránh để tâm trạng con gái xuống dốc.
Mấy ngày sau, nó đi học trở lại. Nhưng không còn đến sinh hoạt câu lạc bộ như bình thường. Mặc cho Tử Lẫm năn nỉ, lôi kéo, nó cũng nhất quyết không đi. Nó chưa sẵn sàng đối diện với mọi người. Với cả, Lam Thiên cũng bảo nó suy tính chuyện rời khỏi câu lạc bộ... nó nên tập làm quen dần... Tuy rằng, cảm thấy thật trống rỗng. Để tránh làm người nghi ngờ, nó mượn cớ tới thư viện ôn tập. Cũng gần thi rồi, lý do này rất thỏa đáng.
Đi học được ba ngày, nó mới thấy Vân Di tới lớp. Nghe nói cô nàng bị bệnh, hôm nó thi đấu đã nghỉ tới tận hôm nay.
Nó phát hiện Vân Di thay đổi. Ánh mắt cô nhìn nó với vẻ thăm dò. Không cần sốt sắng, lôi kéo nó nói chuyện như bình thường. Kéo dài đến lúc tan học, nó và cô cũng không nói với nhau lời nào.
- Tử Lẫm, cậu có thấy thái độ của Vân Di là lạ không?
- Lạ? Tớ thấy như bình thường mà.
- Chắc là tớ nghĩ nhiều.
- Tử Nguyệt, hôm nay cậu cũng không tới tập sao?
- Ừm. Tớ đến thư viện, tranh thủ ôn tập. Người tông mình sẵn như cậu thoải mái rồi, tớ phải cố gắng thật nhiều mới không bị bỏ lại. - Tử Nguyệt chống hông nói.
- Cậu cũng rất thông minh mà.
- Thôi, cậu cứ đi đi. - Tử Nguyệt đẩy Tử Lẫm về phía trước. Tử Lẫm ngoái lại nhìn cô mấy lần mới chịu rời đi.
Trên đường đến thư viện, nó vô tình bắt gặp Cao Văn và Vân Di nói chuyện cùng nhau. Không biết Cao Văn nói gì mà nét mặt Vân Di rạng rỡ hẳn ra. Từ lúc nào hai người thân thiết như vậy. Diệc Phàm có biết không nhỉ? Nó cũng lơ mờ nhận ra mờ ám giữa hai người, mặc dù chưa trực tiếp tiếp xúc nhưng bởi gì mục đích phục vụ khách hàng tốt nhất, nó cũng tìm hiểu một số thể loại manga mọi người quan tâm. Trong đó, bao gồm cả boylove. Nó cảm thấy Cao Văn và Diệc Phàm rất có thể là loại quan hệ đó. Trông Cao Văn nói chuyện vui vẻ với Vân Di thế kia... trước đây cũng không thấy cậu thân thiết với nữ sinh nào... Tử Nguyệt gãi gãi đầu. Có khi nào mình nghĩ sâu quá không?
Mấy ngày nay rảnh rỗi, hết nghĩ chuyện này rồi lại nghĩ chuyện kia. Nó cảm thấy đầu óc của mình cũng hoạt động quá nhanh rồi. Chuyện của mình còn lo cho xong còn đi tò mò chuyện người khác. Từ khi thân phận bị lộ, nó cảm thấy bản tính con gái trước kia của mình đang trỗi dậy một cách mãnh liệt. Điều này rất nguy hiểm!
Tử Nguyệt vỗ mặt, lẩm bẩm:
- Hoàng Tử Nguyệt, mày không thể vì Lam Thiên bảo là ổn mà thư giãn. Mày nhất định phải cẩn trọng! Chuyện quan trọng bây giờ là ôn thi! Nếu ngay cả thi cũng không làm tốt thì mày quá vô dụng rồi.
Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, Tử Nguyệt hăng hái tiến bước đến thư viện. Nó vừa mới dịch chuyển hai bước, ở bên cạnh lại vang lên giọng nam đáng yêu đã lâu không nghe thấy:
- Tử Nhật!
- Hội... hội phó!
Tử Nguyệt bất ngờ khi thấy Diệc Phàm xuất hiện. Cậu đang vẫy tay, tươi cười chạy lại. Tử Nguyệt bất giác nhìn sang chỗ Cao Văn và Vân Di đang nói chuyện. Rốt cuộc hai người đang nói gì mà lâu vậy.
- Tử Nhật, lâu quá không gặp cậu! Thế nào, khỏe không? Trông cậu gầy hẳn đi. Có phải vì chuyện mấy ngày nay không?
Có vẻ như Diệc Phàm không phát hiện ra Cao Văn và Vân Di. Bằng trực giác nhạy bén, nó nghĩ bản thân phải đưa Diệc Phàm đi chỗ khác nói chuyện.
- Tôi đang đến thư viện, anh đi cùng không!
- Cũng được. Đã lâu tôi không tới đó rồi. - Diệc Phàm vui vẻ đáp ứng.
Thay quần áo xong, Tử Nguyệt nhớ đến mình mặc luôn áo khoác của Lam Thiên về, dặn lòng giặt xong phải trả cho cậu ngay. Đang tính mang áo đi giặt thì Tử Lẫm về phòng.
- Tử Lẫm...
- Tử Nguyệt, anh Lam Thiên có nói gì không? - Tử Lẫm lo lắng hỏi.
- Anh ấy bảo tớ không cần lo lắng... về phần mọi người...
- A, bọn họ không nghĩ xấu gì về cậu đâu! Anh Cố Hoành còn bảo đợi đại hội kết thúc, chúng ta sẽ đi ăn mừng một thể, anh ấy bảo tớ nói với cậu. - Tử Lẫm vội vàng nói.
- Thật chứ! Ánh mắt mọi người nhìn tớ... lạ lắm.
- Cái đó... - Tử Lẫm gãi gãi mũi nói. - Tớ cũng không rõ lắm. Cậu đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Nếu anh Lam Thiên không nói gì thì không sao hết! Ừm, hai tuần nữa là thi cuối kì, chúng ta phải tranh thủ ôn tập. Đúng vậy, cậu không được tụt hạng đâu đấy! Chúng ta phải lên kế hoạch ôn tập mới được.
- Ừ.
Tử Nguyệt cười cười đáp lại cậu. Nụ cười của Tử Lẫm gượng gạo thế kia, rõ ràng là cậu đang che giấu cái gì đó. Có phải mọi người đã nói gì về nó, Tử Lẫm sợ nó tổn thương nên không nói thật. Chuyện này đâu dễ dàng chấp nhận được. Là con gái lại giả trai, đã thế còn ở trong kí túc xá nam sinh. Ai nhìn vào cũng thấy kì quái. Đã vậy, nó còn to gan tham gia thi đấu. Mới đoạt chức vô địch, mọi người chưa kịp vui mừng đã phải lo sợ. Nó giả trai tham gia giải đấu cũng có khác gì gian lận đâu. Đồn ra ngoài, cái danh trường vô địch sẽ thành trò cười cho người khác.
- Tử Nguyệt, cậu ổn chứ?
- Tớ không sao! Tớ tính giặt đồ, cậu có đồ bẩn nào, đưa đây tớ giặt luôn cho.
- Cậu chờ chút nhé! Tớ cũng không biết cái nào bẩn nữa. - Tử Lẫm vào phòng, lôi ra một mớ đồ, cười cười ngượng ngùng.
- Tử Lẫm, cậu thế mà lại...
Bề ngoài sáng sủa, đầu óc thông minh, thân thiện, quan tâm giúp đỡ người khác, xem như cũng là người tỉ mỉ, ai lại nghĩ chẳng khác gì đám con trai ăn ở tùy tiện.
- Nhờ cậu nhé! - Tử Lẫm chắp tay, nháy mắt nói.
- Được rồi!
- Ban nãy cậu chưa ăn gì đúng không, để tớ chạy xuống lấy một phần cơm thiệt là ngon cho cậu. Đợi tớ nhé!
Tử Lẫm nói là làm, vẫy tay một cái là chạy biến không thấy bóng dáng luôn.
- Có cậu ấy làm bạn... thật tốt. - Tử Nguyệt khẽ nói.
Tối đến, nhà ăn đông nghịt người nhưng Tử Nguyệt từ chối ở đó ăn cùng Tử Lẫm. Dù biết rằng chỉ có thành viên trong câu lạc bộ biết bí mật của mình song Tử Nguyệt vẫn thấy e ngại. Nó cần thời gian để lấy lại can đảm của mình.
Bưng hai phần cơm tới phòng của ba, nó băn khoăn không biết có nên nói cho ba biết chuyện hay không. Với tính cách của ba nó, Tử Nguyệt sợ, một khi biết bí mật của nó bị lộ, ba nhất định sẽ thu dọn hành lý, đưa nó chạy đi. Lúc trước không vướng bận gì, nói đi là đi không chút do dự. Nhưng bây giờ, ba nó đã tìm được mùa xuân thứ hai, còn đang độ nồng nhiệt, biết đâu còn tiến thêm bước nữa. Lỡ như vì chuyện của nó mà ba mất hạnh phúc, còn cô giáo bị tổn thương... nó sẽ áy náy chết mất. Tính ra cũng là do nó bất cẩn... Tại sao lại không cẩn thận hơn chứ!?
- Tử Nguyệt, sao con lại đứng trước cửa phòng khổ não một mình vậy? - Hoàng Mộc mở cửa ra, thấy con gái tựa đầu vào tường, mặt còn khó coi hơn khổ qua.
- Ba... Sao ba lại ra sớm vậy! Con còn chưa nghĩ xong!
- Hơ... Vậy, để ba đóng cửa phòng lại. Con cứ xem như ba chưa mở cửa, tiếp tục suy nghĩ đi. - Hoàng Mộc đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa khép kín, Tử Nguyệt thở dài một hơi. Xem như là thế nào chứ!
Đẩy cửa bước vào, nó ỉu xìu nói:
- Ba, chúng ta ăn cơm thôi!
- Tử Nguyệt, có phải con đang nghĩ có nên cho ba biết chuyện bí mật của con bị lộ đúng không?
- Sao... sao ba biết?
- Thật ra... Ban chiều, Lam Thiên đã đến nói cho ba biết. Cậu ấy nói chúng ta cứ ở lại đây, cậu ấy sẽ nghĩ cách sắp xếp. Mới đầu nghe tin, ba cũng lo lắm nhưng Lam Thiên đã nói như vậy, ba nghĩ chúng ta nên tin cậu ấy.
Tử Nguyệt nghe xong liền ngây người. Lam Thiên đã nói như thế sao? Sao... sao cậu lại có thể tốt đến như vậy chứ! Không chỉ bỏ qua việc nó lừa dối cậu, hứa hẹn không suy nghĩ, còn quan tâm bảo nó đừng lo lắng. Thậm chí còn đích thân nói cho ba nó biết và trấn an ông. Có phải là nó đã được cậu đối xử quá tốt không?
Sau cảm động chính là lo lắng. Tử Nguyệt bắt đầu cẩn thận suy xét mọi chuyện. Từ khi nó vào trường, Lam Thiên đã giúp đỡ nó rất nhiều. Trước kia, có thể là vì nó là tuyển thủ kendo tài giỏi, có ích cho trường... còn bây giờ, vấn đề của nó đang đe dọa danh tiếng cuae trường. Tử Nguyệt tự nhận thấy bản thân mình bình thường hơn cả bình thường, không có gì đáng để cậu bận tâm. Có hai cách để lý giải lòng tốt của cậu.
Một, Lam Thiên là người quá tốt!
Hai, là trong nhà cậu có người mắc bệnh nan y, cần nó hiến cái gì đó để cứu sống.
Nguyên nhân thứ hai thật là đáng sợ.
Không. Không. Tử Nguyệt vội vàng lắc đầu. Lam Thiên đâu phải loại người để đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn dơ bẩn đâu. Cậu hoàn toàn có thể dùng tiền đè chết nó.
- Tử Nguyệt, còn lại đang suy nghĩ lung tung gì nữa phải không? - Sắc mặt con gái biến đổi quá phong phú.
- Ba, ba có từng nghĩ tại sao Lam Thiên lại đối xử tốt với chúng ta như vậy không?
- Con nói vậy... chắc đã nghĩ ra cái gì rồi nhỉ?
Tử Nguyệt do dự một chút rồi nói cho ông biết hai cái lý do mình nghĩ ra. Hoàng Mộc giở khóc giở cười với lý do của nó. Ông hắng giọng, nói:
- Tử Nguyệt, sao con không nghĩ sang một hướng khác.
- Hướng khác? Còn hướng nào nữa sao?
- Chẳng hạn như... cậu ấy thích con...
- Hả?
Mặt Tử Nguyệt đơ ra. Một phút sau, nó phẩy tay gạt bỏ lý do đó:
- Chuyện đó không thể nào! Có phải ba lại nghe mấy lời đồn linh tinh trong kí túc đúng không? Ba đừng tin. Xét về mặt nào, con cũng đều không xứng với anh ấy. Với cả, một người không có gì thú vị như con, sao anh ấy có thể thích được chứ! Nếu nói về mẫu người Lam Thiên sẽ thích, con đoán phải giống như mẹ anh ấy. Sôi nổi, mạnh mẽ.
- Tử Nguyệt, thích chính là thích. Đâu cần phải suy xét nhiều như thế.
- Nói sao thế... chuyện đó không thể nào xảy ra. Nếu có... cũng chỉ là hoang tưởng... - Giọng Tử Nguyệt nhỏ dần, nói đến câu cuối, nó bỗng cảm thấy mất mát.
- Ba cũng chỉ nói đùa thôi, con đừng bận tâm làm gì! Nào, chúng ta ăn cơm thôi. Ăn cơm thôi! - Hoàng Mộc vội chuyển đề tài, tránh để tâm trạng con gái xuống dốc.
Mấy ngày sau, nó đi học trở lại. Nhưng không còn đến sinh hoạt câu lạc bộ như bình thường. Mặc cho Tử Lẫm năn nỉ, lôi kéo, nó cũng nhất quyết không đi. Nó chưa sẵn sàng đối diện với mọi người. Với cả, Lam Thiên cũng bảo nó suy tính chuyện rời khỏi câu lạc bộ... nó nên tập làm quen dần... Tuy rằng, cảm thấy thật trống rỗng. Để tránh làm người nghi ngờ, nó mượn cớ tới thư viện ôn tập. Cũng gần thi rồi, lý do này rất thỏa đáng.
Đi học được ba ngày, nó mới thấy Vân Di tới lớp. Nghe nói cô nàng bị bệnh, hôm nó thi đấu đã nghỉ tới tận hôm nay.
Nó phát hiện Vân Di thay đổi. Ánh mắt cô nhìn nó với vẻ thăm dò. Không cần sốt sắng, lôi kéo nó nói chuyện như bình thường. Kéo dài đến lúc tan học, nó và cô cũng không nói với nhau lời nào.
- Tử Lẫm, cậu có thấy thái độ của Vân Di là lạ không?
- Lạ? Tớ thấy như bình thường mà.
- Chắc là tớ nghĩ nhiều.
- Tử Nguyệt, hôm nay cậu cũng không tới tập sao?
- Ừm. Tớ đến thư viện, tranh thủ ôn tập. Người tông mình sẵn như cậu thoải mái rồi, tớ phải cố gắng thật nhiều mới không bị bỏ lại. - Tử Nguyệt chống hông nói.
- Cậu cũng rất thông minh mà.
- Thôi, cậu cứ đi đi. - Tử Nguyệt đẩy Tử Lẫm về phía trước. Tử Lẫm ngoái lại nhìn cô mấy lần mới chịu rời đi.
Trên đường đến thư viện, nó vô tình bắt gặp Cao Văn và Vân Di nói chuyện cùng nhau. Không biết Cao Văn nói gì mà nét mặt Vân Di rạng rỡ hẳn ra. Từ lúc nào hai người thân thiết như vậy. Diệc Phàm có biết không nhỉ? Nó cũng lơ mờ nhận ra mờ ám giữa hai người, mặc dù chưa trực tiếp tiếp xúc nhưng bởi gì mục đích phục vụ khách hàng tốt nhất, nó cũng tìm hiểu một số thể loại manga mọi người quan tâm. Trong đó, bao gồm cả boylove. Nó cảm thấy Cao Văn và Diệc Phàm rất có thể là loại quan hệ đó. Trông Cao Văn nói chuyện vui vẻ với Vân Di thế kia... trước đây cũng không thấy cậu thân thiết với nữ sinh nào... Tử Nguyệt gãi gãi đầu. Có khi nào mình nghĩ sâu quá không?
Mấy ngày nay rảnh rỗi, hết nghĩ chuyện này rồi lại nghĩ chuyện kia. Nó cảm thấy đầu óc của mình cũng hoạt động quá nhanh rồi. Chuyện của mình còn lo cho xong còn đi tò mò chuyện người khác. Từ khi thân phận bị lộ, nó cảm thấy bản tính con gái trước kia của mình đang trỗi dậy một cách mãnh liệt. Điều này rất nguy hiểm!
Tử Nguyệt vỗ mặt, lẩm bẩm:
- Hoàng Tử Nguyệt, mày không thể vì Lam Thiên bảo là ổn mà thư giãn. Mày nhất định phải cẩn trọng! Chuyện quan trọng bây giờ là ôn thi! Nếu ngay cả thi cũng không làm tốt thì mày quá vô dụng rồi.
Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, Tử Nguyệt hăng hái tiến bước đến thư viện. Nó vừa mới dịch chuyển hai bước, ở bên cạnh lại vang lên giọng nam đáng yêu đã lâu không nghe thấy:
- Tử Nhật!
- Hội... hội phó!
Tử Nguyệt bất ngờ khi thấy Diệc Phàm xuất hiện. Cậu đang vẫy tay, tươi cười chạy lại. Tử Nguyệt bất giác nhìn sang chỗ Cao Văn và Vân Di đang nói chuyện. Rốt cuộc hai người đang nói gì mà lâu vậy.
- Tử Nhật, lâu quá không gặp cậu! Thế nào, khỏe không? Trông cậu gầy hẳn đi. Có phải vì chuyện mấy ngày nay không?
Có vẻ như Diệc Phàm không phát hiện ra Cao Văn và Vân Di. Bằng trực giác nhạy bén, nó nghĩ bản thân phải đưa Diệc Phàm đi chỗ khác nói chuyện.
- Tôi đang đến thư viện, anh đi cùng không!
- Cũng được. Đã lâu tôi không tới đó rồi. - Diệc Phàm vui vẻ đáp ứng.
/88
|