Mọi người nhanh chóng nhập tiệc. Nó được mọi người khen đến mức mặt mũi đỏ bừng vì thẹn thùng. Đây cũng chỉ là mấy món bình dân, được mọi người yêu thích, ăn ngon lành như vậy nó rất vui.
Ba nó bị một đám thanh niên lôi kéo uống bia, vừa uống vừa nói vui đến quên cả trời đất. Diệp Hoa là con gái nhưng không hề bị bỏ ngoài cuộc vui, so với mấy người con trai trong đám, nó thấy cô là tửu lượng cao nhất. Có người thấy Diệp Hoa nhỏ tuổi, thách cô uống bia, ai ngờ uống tới lon thứ năm, anh ta mặt đỏ bừng bừng, có Diệp Hoa uống như uống nước lã. Tử Lẫm cũng bị cô chuốc đến ngã qua ngã lại. Sức công phá thật kinh khủng. Nó ngỡ ngàng đến mức đũa trên tay rớt xuống lúc nào không hay. Diệp Hoa thật có khí khái nam tử. Không lẽ con gái trong trường quân đội đều như thế?
- Con bé từ nhỏ đã sống cùng với quân nhân, bị bọn họ lén cho uống rượu không ít, tửu lượng rất cao.Có điều, con gái mà uống loại đồ uống này thật không tốt. - Lam Thiên ngồi bên cạnh nó, giải thích. Cậu là người với nó là hai người duy nhất chưa đụng tới bia.
- Tôi cũng nghĩ vậy. Ba mẹ cậu ấy không nói gì sao? - Tử Nguyệt tò mò hỏi.
- Có! Có một đoạn thời gian mẹ Diệp Hoa cấm cửa đồng đội của ba con bé. Trong trường quân đội cũng không cho uống mấy loại này, chắc lâu rồi nó mới đụng đến nên mới uống nhiều như vậy. - Lam Thiên tự nhiên gắp đồ vào bát nó. - Cậu cũng nên ăn đi. Không ăn sẽ đói đó.
Được Lam Thiên gắp đồ ăn cho như vậy, nó hơi mất tự nhiên. Ăn miếng thịt cậu gắp cho, nó cảm thấy dạ dày cũng nóng lên. Nhưng cậu nói đúng, nó mà không ăn thì chẳng còn gì để ăn. Sức càn quét của mấy người bọn họ thật đáng kinh ngạc.
Cố Hoành đang cụng ly với ba nó, đôi mắt thoáng nhìn qua nó và Lam Thiên. Hai người như đang ở thế giới riêng, hoàn toàn tách biệt với bầu không khí nhộn nhịp bên này. Lam Thiên ôn nhu nhìn nó, nó thì vùi đầu vào chén cơm chỉ chừa lại cho cậu đỉnh đầu. Cố Hoành một bên tiếp ba nó, một bên lấy tay đụng tay của Cao Văn.
Cao Văn vất vả lắm mới đoạt được lon bia trong tay Diệc Phàm. Cậu không nghĩ tới uống có nửa lon bia thôi Diệc Phàm cũng say đến đỏ bừng mặt. Tuy rằng trong rất đáng yêu, nhưng mà nếu để cậu uống thêm sẽ không biết sẽ nháo loạn đến mức nào. Vừa dỗ Diệc Phàm xong, phát hiện Cố Hoành đẩy tay mình. Cao Văn nương theo ánh mắt của cậu ta nhìn Lam Thiên và Tử Nguyệt. Cao Văn sờ sờ gáy. Hành động yêu thương của Lam Thiên có thừa nhưng mà vẫn thiếu lời nói. Cứ đà này, không biết chờ đến chừng nào tình yêu của cậu mới nở hoa. Mặc dù rất phân vân có nên thúc đẩy tình yêu này hay không, cậu không muốn bên cạnh Lam Thiên xuất hiện điểm yếu đặc biệt là trong khoảng thời gian này, nhưng mà thấy người bạn của mình vất vả như vậy mà không được đáp lại, Cao Văn cũng thấy thương cảm thay cậu.
Lần trước cậu đã cảnh báo cho Lam Thiên, chắc Lam Thiên cũng đã nghĩ ra kế sách chu toàn.
Cố Hoành đẩy tay cậu mấy lần thúc giục. Cao Văn bất đắc dĩ quăng mớ suy nghĩ lo lắng sang một bên, đóng vai một người bạn tiêu chuẩn, giúp đỡ bạn mình.
- Lam Thiên, cậu không uống chút sao? - Cao Văn đưa một lon bia tới cho Lam Thiên. - Đừng suốt ngày mặt lạnh nghiêm chỉnh nữa, lâu lâu mới có cơ hội thư giãn, cậu cũng uống cùng mọi người đi.
Lam Thiên hết nhìn lon bia lại nhìn Cao Văn khuôn mặt tươi cười. Đột nhiên mời cậu uống bia là sao?
Cố Hoành lập tức hùa theo:
- Đúng đó! Cậu cũng uống cùng mọi người cho vui! Cao Văn, cậu qua uống cùng Lam Thiên đi.
- Diệc Phàm...
- Bế cậu ấy lên sopha nắm.
Cao Văn bế Diệc Phàm lên sopha xong, tới ngồi bên cạnh Lam Thiên, kéo người đã say bên cạnh cậu, lôi qua một bên, cầm theo bốn lon bia.
- Chúng ta thi uống đi!
- Cũng được. - Lam Thiên đáp ứng. Ánh mắt chưa vơi bớt nghi ngờ. Quen với mấy buổi tiệc thượng lưu, tựu lượng của cậu luôn tốt, cậu không tin Cao Văn không biết chuyện đó. Nhưng nhìn vào đôi mắt cười đến chân thật kia, cậu cảm thấy có điều gì không đúng lắm.
Tử Nguyệt tò mò ghé mắt xem cuộc tỉ thí của bọn họ. Ba của nó bị Cố Hoành chuốc say nằm lăn ra đất,còn Cố Hoành thong dong nhâm nhi nốt lon bia của mình.
Cao Văn và Lam Thiên thoáng chốc đã uống đến lon thứ ba. Nó phát hiện vẻ mặt của hai người chưa có gì thay đổi, đặc biệt là Lam Thiên, động tác của cậu chậm rãi, mặt phủ một tầng sương, trông còn bình tĩnh hơn trước lúc uống bia.
Uống hết lon thứ tư, Cao Văn chủ động giơ tay chịu thua. Tử Nguyệt ồ lên một tiếng, khen ngợi Lam Thiên:
- Hóa ra tửu lượng của anh cao như vậy!
- Ừm. - Lam Thiên hơi cúi đầu đáp.
Giọng nói của cậu có vẻ trầm hơn mọi ngày... có vẻ vô lực... Tử Nguyệt thầm nghĩ.
Cao Văn rời khỏi chỗ Lam Thiên, đứng dậy nói:
- Cũng muộn rồi, mọi người cũng về thôi.
- Đúng. Đúng! - Cố Hoành lập tức hưởng ứng. - Anh giúp em đưa ba về phòng.
Cố Hoành dìu ba nó về phòng xong, Cao Văn phân công những người còn thanh tỉnh.
- Cố Hoành, cậu đánh thức bốn người trong câu lạc bộ, ai đi được thì đi, không đi được thì cậu dìu. Đưa được bọn họ xuống dưới rồi gọi taxi về kí túc xá. Diệp Hoa, em dìu Lâm Nhất nhé!
- Vâng! - Diệp Hoa giơ tay kiểu quân đội nói.
- Anh bế Diệc Phàm.
- Ui chao. Người ta đều là dìu còn cậu là bế nha. - Cố Hoành trêu ghẹo.
- Cậu có ý kiến? - Cao Văn cười hỏi.
- Không. Còn Lam Thiên thì sao? - Cố Hoành nháy nháy mắt hỏi.
Nhắc đến Lam Thiên, Cao Văn chột dạ ho một tiếng nói một cách chính trực hết mức có thể:
- Để một mình Tử Nguyệt dọn đống này thì quá khổ sở. Lam Thiên, cậu ở lại giúp cậu ấy nhé!
- Ừm. - Lam Thiên vẫn trong tư thế cúi đầu đáp.
- Không cần đâu! Một mình tôi dọn được!- Tử Nguyệt vội nói.
- Lam Thiên đã đồng ý rồi, em cũng đừng từ chối làm gì. Vậy nhé, chúng ta cứ thế làm. - Cố Hoành chặt đứt đường lui của nó.
Cố Hoành đánh thức bốn người trong câu lạc bộ, hai đàn anh ngủ được vài phút, đầu óc cũng tỉnh táo ra, còn hai người năm nhất là ngủ say vù vù luôn rồi. Cố Hoành nhận mệnh vác hai người đó đi. Cứ thế, mười người vơi bớt còn một người ở lại.
Nhìn cái kiểu thu dọn chạy trước của bọn họ, lại nhìn Lam Thiên an tĩnh ngồi bên cạnh mình. Tử Nguyệt nổi lên một suy nghĩ. Bọn họ có phải bắt nạt Lam Thiên quá không? Lam Thiên nhìn vậy mà dễ tính, hèn gì việc gì cũng thấy cậu làm.
- Anh khổ cực rồi! - Tử Nguyệt vỗ vai Lam Thiên nói.
Nó nhìn một đống lon bia trong hai túi nilong lớn. Một đêm phóng túng. Bọn họ lâu rồi mới được uống bia đúng không?
Thức ăn đều được mọi người xử lý sạch hết. Nó chỉ có việc dọn bát đĩa. Nó phân loại đĩa, bát chồng riêng ra. Bưng một chồng bát lên, nó do dự một lúc rồi nói với Lam Thiên:
- Lam Thiên, anh giúp tôi bưng chồng đĩa vào bếp được không?
Lam Thiên nghe nó gọi, ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn nó không rời. Đôi mắt đó, có phần mờ mịt.
- Được không? - Tử Nguyệt hỏi lại, ánh mắt của Lam Thiên không được bình thường lắm.
- Được. - Lam Thiên nhẹ nhàng phát ra một tiếng. Tiếp đến, cậu đứng dậy, nhìn chồng đĩa một lúc, rồi cúi người bưng nó lên.
Tử Nguyệt cảm thấy cậu không giống như bình thường. Lạ lạ chỗ nào ấy!
Dưới chung cư, Cố Hoành đưa bốn người trên câu lạc bộ lên taxi an toàn. Cao Văn để cho Tử Lẫm ngồi cùng xe với Diệp Hoa, nhờ cô nàng đưa cậu về kí túc xá, sau đó hẳn về. Còn lại ba người Cao Văn, Diệc Phàm và Cố Hoành.
- Kế hoạch được không đó? - Cố Hoành hỏi.
- Được. Lam Thiên không say rượu nhưng lại say bia. Mà khi cậu ấy say bia thì cậu ấy rất thành thật, nhìn thấy người mình ghét sẽ nói ghét, nhìn thấy người mình thích sẽ nói thích. Lam Thiên là một người lí trí, có những chuyện cậu ấy rất thích nhưng bình thường vì nhiều lý do mà không làm được thì khi say, những lý do đó đều bị gạt sang một bên. Lần duy nhất Lam Thiên say bia cũng đã lâu rồi, mấy năm nay tửu lượng uống rượu của cậu ấy tăng lên, Lam Thiên nghĩ khả năng uống bia và uống rượu của cậu ấy cũng tăng lên. Nhưng mà cậu biết đấy, biểu hiện khi say rượu và say bia của cậu ấy hoàn toàn khác. Tửu lượng rượu tăng lên chưa chắc tửu lượng bia cũng tăng. Cậu hiểu chứ?
Cố Hoành mỉm cười gật đầu. Ba người lên chiếc xe taxi cuối cùng, trở về kí túc xá.
Cùng lúc đó, Lam Thiên giúp Tử Nguyệt bưng đĩa vào nhà bếp, bỏ vào trong bồn rửa, sau đó hai tay cậu chống lên thành bồn một lúc lâu. Tử Nguyệt dọn xong những thứ lặt vặt khác, vào bếp thấy thế, hỏi cậu:
- Lam Thiên, anh không sao chứ?
Hỏi mà không thấy cậu trả lời, nó tiến lại gần, đụng vào tay cậu, lay nhẹ:
- Lam Thiên, anh ổn chứ?
Lam Thiên chuyển ánh mắt lên người nó. Thều thào gọi:
- Tử Nguyệt...
- Vâng. Có chuyện gì sao? - Nó ngẩng đầu nhìn cậu. Hai ánh mắt giao nhau.
- Tử Nguyệt...
Lam Thiên đột nhiên ôm chầm lấy nó. Tử Nguyệt giật mình, cả người như hóa đá. Hơi thở nóng rực của Lam Thiên phả vào cổ nó, trái tim trong ngực theo hơi nóng tăng dần mà tăng tốc độ đập.
- Lam Thiên... anh...
- Tôi... thích em... thật sự rất thích... - Lam Thiên ghé sát tai nó thì thầm.
Khoảng cách ngắn ngủi đó khiến từng chữ trở nên vô cùng rõ ràng. Tử Nguyệt bàng hoàng, hai mắt mở lớn. Lam Thiên vừa nói... thích nó?
- Không biết vì sao... nhưng mà... tôi rất thích em...
Lam Thiên đột nhiên đẩy nó ra, kéo dài khoảng cách giữ hai người, một tay đặt lên vai nó, một tay giữ cằm nó, bắt nó đối diện với cậu.
Tử Nguyệt rốt cuộc cũng phát hiện Lam Thiên lạ chỗ nào rồi. Đôi mắt cậu mờ mịt nhưng lại thâm tình, trong đôi mắt đó chỉ có duy nhất hình bóng của nó.
- Có lẽ... chúng ta là định mệnh của nhau! - Lam Thiên nói ra lời đó, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm, đáng tiếc, ngữ điệu giống như một đứa trẻ con đang tuyên bố.
Trong tình huống này, nó phải kinh ngạc, phải sửng sốt, không thể tin vào mắt mình... vậy mà sao nó lại cảm thấy... Lam Thiên đáng yêu thế nhỉ. Không được, nó bắt phải trọng điểm rồi. Trọng điểm không phải vẻ mặt trẻ con của Lam Thiên mà là câu cậu nói. Người như Lam Thiên lại nói đến định mệnh sao? À không, sao lại dính đến nó. Câu trước với câu sau... nó đang mơ đúng không! A, mà sao nó lại mơ loại giấc mơ này. Đầu óc Tử Nguyệt rối loạn hết cả lên.
- Anh... từ từ... anh nói đùa...
- Tôi sẽ bảo vệ em! Nhất định! Tên nào bắt nạt em tôi sẽ đánh chết nó! - Lam Thiên ngắt lời nó. Vẻ mặt phụng phịu xuống.
Tử Nguyệt hóa đá thêm lần nữa. Kí túc xá trưởng, thật sự là anh đấy sao? Tử Nguyệt nhéo nhéo má cậu. Không phải ai đó giả mạo đấy chứ! Kí túc xá trưởng lãnh ngạo sao có thể bày ra vẻ mặt đáng yêu như vậy. Tử Nguyệt hoàn toàn bị vẻ đáng yêu của Lam Thiên mê hoặc, nhất thời bỏ qua lời cậu nói.
- Tin tôi! Tôi thích em! Tôi sẽ bảo vệ em! - Lam Thiên thấy nó ngây ngốc, nhéo nhéo mặt cậu, bất mãn nói lại, ngữ khí nghiêm túc hơn. Cậu bĩu môi một cái, vùi đầu vào cổ nó, nhỏ giọng nói. - Rất thích...
Tử Nguyệt có muốn không để ý đến lời kia nữa cũng không được. Nó buông thõng hai tay, nghiêng đầu nhìn người vùi mặt vào cổ mình. Nó phát hiện, Lam Thiên ngủ mất rồi. Tửu lượng cao gì chứ! Tử Nguyệt đưa một tay lên, bấu vào lưng cậu, thì thào nói:
- Đừng thích tôi. Tôi... không hợp với anh đâu...
- Không... - Lam Thiên mơ hồ đáp lại.
Ba nó bị một đám thanh niên lôi kéo uống bia, vừa uống vừa nói vui đến quên cả trời đất. Diệp Hoa là con gái nhưng không hề bị bỏ ngoài cuộc vui, so với mấy người con trai trong đám, nó thấy cô là tửu lượng cao nhất. Có người thấy Diệp Hoa nhỏ tuổi, thách cô uống bia, ai ngờ uống tới lon thứ năm, anh ta mặt đỏ bừng bừng, có Diệp Hoa uống như uống nước lã. Tử Lẫm cũng bị cô chuốc đến ngã qua ngã lại. Sức công phá thật kinh khủng. Nó ngỡ ngàng đến mức đũa trên tay rớt xuống lúc nào không hay. Diệp Hoa thật có khí khái nam tử. Không lẽ con gái trong trường quân đội đều như thế?
- Con bé từ nhỏ đã sống cùng với quân nhân, bị bọn họ lén cho uống rượu không ít, tửu lượng rất cao.Có điều, con gái mà uống loại đồ uống này thật không tốt. - Lam Thiên ngồi bên cạnh nó, giải thích. Cậu là người với nó là hai người duy nhất chưa đụng tới bia.
- Tôi cũng nghĩ vậy. Ba mẹ cậu ấy không nói gì sao? - Tử Nguyệt tò mò hỏi.
- Có! Có một đoạn thời gian mẹ Diệp Hoa cấm cửa đồng đội của ba con bé. Trong trường quân đội cũng không cho uống mấy loại này, chắc lâu rồi nó mới đụng đến nên mới uống nhiều như vậy. - Lam Thiên tự nhiên gắp đồ vào bát nó. - Cậu cũng nên ăn đi. Không ăn sẽ đói đó.
Được Lam Thiên gắp đồ ăn cho như vậy, nó hơi mất tự nhiên. Ăn miếng thịt cậu gắp cho, nó cảm thấy dạ dày cũng nóng lên. Nhưng cậu nói đúng, nó mà không ăn thì chẳng còn gì để ăn. Sức càn quét của mấy người bọn họ thật đáng kinh ngạc.
Cố Hoành đang cụng ly với ba nó, đôi mắt thoáng nhìn qua nó và Lam Thiên. Hai người như đang ở thế giới riêng, hoàn toàn tách biệt với bầu không khí nhộn nhịp bên này. Lam Thiên ôn nhu nhìn nó, nó thì vùi đầu vào chén cơm chỉ chừa lại cho cậu đỉnh đầu. Cố Hoành một bên tiếp ba nó, một bên lấy tay đụng tay của Cao Văn.
Cao Văn vất vả lắm mới đoạt được lon bia trong tay Diệc Phàm. Cậu không nghĩ tới uống có nửa lon bia thôi Diệc Phàm cũng say đến đỏ bừng mặt. Tuy rằng trong rất đáng yêu, nhưng mà nếu để cậu uống thêm sẽ không biết sẽ nháo loạn đến mức nào. Vừa dỗ Diệc Phàm xong, phát hiện Cố Hoành đẩy tay mình. Cao Văn nương theo ánh mắt của cậu ta nhìn Lam Thiên và Tử Nguyệt. Cao Văn sờ sờ gáy. Hành động yêu thương của Lam Thiên có thừa nhưng mà vẫn thiếu lời nói. Cứ đà này, không biết chờ đến chừng nào tình yêu của cậu mới nở hoa. Mặc dù rất phân vân có nên thúc đẩy tình yêu này hay không, cậu không muốn bên cạnh Lam Thiên xuất hiện điểm yếu đặc biệt là trong khoảng thời gian này, nhưng mà thấy người bạn của mình vất vả như vậy mà không được đáp lại, Cao Văn cũng thấy thương cảm thay cậu.
Lần trước cậu đã cảnh báo cho Lam Thiên, chắc Lam Thiên cũng đã nghĩ ra kế sách chu toàn.
Cố Hoành đẩy tay cậu mấy lần thúc giục. Cao Văn bất đắc dĩ quăng mớ suy nghĩ lo lắng sang một bên, đóng vai một người bạn tiêu chuẩn, giúp đỡ bạn mình.
- Lam Thiên, cậu không uống chút sao? - Cao Văn đưa một lon bia tới cho Lam Thiên. - Đừng suốt ngày mặt lạnh nghiêm chỉnh nữa, lâu lâu mới có cơ hội thư giãn, cậu cũng uống cùng mọi người đi.
Lam Thiên hết nhìn lon bia lại nhìn Cao Văn khuôn mặt tươi cười. Đột nhiên mời cậu uống bia là sao?
Cố Hoành lập tức hùa theo:
- Đúng đó! Cậu cũng uống cùng mọi người cho vui! Cao Văn, cậu qua uống cùng Lam Thiên đi.
- Diệc Phàm...
- Bế cậu ấy lên sopha nắm.
Cao Văn bế Diệc Phàm lên sopha xong, tới ngồi bên cạnh Lam Thiên, kéo người đã say bên cạnh cậu, lôi qua một bên, cầm theo bốn lon bia.
- Chúng ta thi uống đi!
- Cũng được. - Lam Thiên đáp ứng. Ánh mắt chưa vơi bớt nghi ngờ. Quen với mấy buổi tiệc thượng lưu, tựu lượng của cậu luôn tốt, cậu không tin Cao Văn không biết chuyện đó. Nhưng nhìn vào đôi mắt cười đến chân thật kia, cậu cảm thấy có điều gì không đúng lắm.
Tử Nguyệt tò mò ghé mắt xem cuộc tỉ thí của bọn họ. Ba của nó bị Cố Hoành chuốc say nằm lăn ra đất,còn Cố Hoành thong dong nhâm nhi nốt lon bia của mình.
Cao Văn và Lam Thiên thoáng chốc đã uống đến lon thứ ba. Nó phát hiện vẻ mặt của hai người chưa có gì thay đổi, đặc biệt là Lam Thiên, động tác của cậu chậm rãi, mặt phủ một tầng sương, trông còn bình tĩnh hơn trước lúc uống bia.
Uống hết lon thứ tư, Cao Văn chủ động giơ tay chịu thua. Tử Nguyệt ồ lên một tiếng, khen ngợi Lam Thiên:
- Hóa ra tửu lượng của anh cao như vậy!
- Ừm. - Lam Thiên hơi cúi đầu đáp.
Giọng nói của cậu có vẻ trầm hơn mọi ngày... có vẻ vô lực... Tử Nguyệt thầm nghĩ.
Cao Văn rời khỏi chỗ Lam Thiên, đứng dậy nói:
- Cũng muộn rồi, mọi người cũng về thôi.
- Đúng. Đúng! - Cố Hoành lập tức hưởng ứng. - Anh giúp em đưa ba về phòng.
Cố Hoành dìu ba nó về phòng xong, Cao Văn phân công những người còn thanh tỉnh.
- Cố Hoành, cậu đánh thức bốn người trong câu lạc bộ, ai đi được thì đi, không đi được thì cậu dìu. Đưa được bọn họ xuống dưới rồi gọi taxi về kí túc xá. Diệp Hoa, em dìu Lâm Nhất nhé!
- Vâng! - Diệp Hoa giơ tay kiểu quân đội nói.
- Anh bế Diệc Phàm.
- Ui chao. Người ta đều là dìu còn cậu là bế nha. - Cố Hoành trêu ghẹo.
- Cậu có ý kiến? - Cao Văn cười hỏi.
- Không. Còn Lam Thiên thì sao? - Cố Hoành nháy nháy mắt hỏi.
Nhắc đến Lam Thiên, Cao Văn chột dạ ho một tiếng nói một cách chính trực hết mức có thể:
- Để một mình Tử Nguyệt dọn đống này thì quá khổ sở. Lam Thiên, cậu ở lại giúp cậu ấy nhé!
- Ừm. - Lam Thiên vẫn trong tư thế cúi đầu đáp.
- Không cần đâu! Một mình tôi dọn được!- Tử Nguyệt vội nói.
- Lam Thiên đã đồng ý rồi, em cũng đừng từ chối làm gì. Vậy nhé, chúng ta cứ thế làm. - Cố Hoành chặt đứt đường lui của nó.
Cố Hoành đánh thức bốn người trong câu lạc bộ, hai đàn anh ngủ được vài phút, đầu óc cũng tỉnh táo ra, còn hai người năm nhất là ngủ say vù vù luôn rồi. Cố Hoành nhận mệnh vác hai người đó đi. Cứ thế, mười người vơi bớt còn một người ở lại.
Nhìn cái kiểu thu dọn chạy trước của bọn họ, lại nhìn Lam Thiên an tĩnh ngồi bên cạnh mình. Tử Nguyệt nổi lên một suy nghĩ. Bọn họ có phải bắt nạt Lam Thiên quá không? Lam Thiên nhìn vậy mà dễ tính, hèn gì việc gì cũng thấy cậu làm.
- Anh khổ cực rồi! - Tử Nguyệt vỗ vai Lam Thiên nói.
Nó nhìn một đống lon bia trong hai túi nilong lớn. Một đêm phóng túng. Bọn họ lâu rồi mới được uống bia đúng không?
Thức ăn đều được mọi người xử lý sạch hết. Nó chỉ có việc dọn bát đĩa. Nó phân loại đĩa, bát chồng riêng ra. Bưng một chồng bát lên, nó do dự một lúc rồi nói với Lam Thiên:
- Lam Thiên, anh giúp tôi bưng chồng đĩa vào bếp được không?
Lam Thiên nghe nó gọi, ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn nó không rời. Đôi mắt đó, có phần mờ mịt.
- Được không? - Tử Nguyệt hỏi lại, ánh mắt của Lam Thiên không được bình thường lắm.
- Được. - Lam Thiên nhẹ nhàng phát ra một tiếng. Tiếp đến, cậu đứng dậy, nhìn chồng đĩa một lúc, rồi cúi người bưng nó lên.
Tử Nguyệt cảm thấy cậu không giống như bình thường. Lạ lạ chỗ nào ấy!
Dưới chung cư, Cố Hoành đưa bốn người trên câu lạc bộ lên taxi an toàn. Cao Văn để cho Tử Lẫm ngồi cùng xe với Diệp Hoa, nhờ cô nàng đưa cậu về kí túc xá, sau đó hẳn về. Còn lại ba người Cao Văn, Diệc Phàm và Cố Hoành.
- Kế hoạch được không đó? - Cố Hoành hỏi.
- Được. Lam Thiên không say rượu nhưng lại say bia. Mà khi cậu ấy say bia thì cậu ấy rất thành thật, nhìn thấy người mình ghét sẽ nói ghét, nhìn thấy người mình thích sẽ nói thích. Lam Thiên là một người lí trí, có những chuyện cậu ấy rất thích nhưng bình thường vì nhiều lý do mà không làm được thì khi say, những lý do đó đều bị gạt sang một bên. Lần duy nhất Lam Thiên say bia cũng đã lâu rồi, mấy năm nay tửu lượng uống rượu của cậu ấy tăng lên, Lam Thiên nghĩ khả năng uống bia và uống rượu của cậu ấy cũng tăng lên. Nhưng mà cậu biết đấy, biểu hiện khi say rượu và say bia của cậu ấy hoàn toàn khác. Tửu lượng rượu tăng lên chưa chắc tửu lượng bia cũng tăng. Cậu hiểu chứ?
Cố Hoành mỉm cười gật đầu. Ba người lên chiếc xe taxi cuối cùng, trở về kí túc xá.
Cùng lúc đó, Lam Thiên giúp Tử Nguyệt bưng đĩa vào nhà bếp, bỏ vào trong bồn rửa, sau đó hai tay cậu chống lên thành bồn một lúc lâu. Tử Nguyệt dọn xong những thứ lặt vặt khác, vào bếp thấy thế, hỏi cậu:
- Lam Thiên, anh không sao chứ?
Hỏi mà không thấy cậu trả lời, nó tiến lại gần, đụng vào tay cậu, lay nhẹ:
- Lam Thiên, anh ổn chứ?
Lam Thiên chuyển ánh mắt lên người nó. Thều thào gọi:
- Tử Nguyệt...
- Vâng. Có chuyện gì sao? - Nó ngẩng đầu nhìn cậu. Hai ánh mắt giao nhau.
- Tử Nguyệt...
Lam Thiên đột nhiên ôm chầm lấy nó. Tử Nguyệt giật mình, cả người như hóa đá. Hơi thở nóng rực của Lam Thiên phả vào cổ nó, trái tim trong ngực theo hơi nóng tăng dần mà tăng tốc độ đập.
- Lam Thiên... anh...
- Tôi... thích em... thật sự rất thích... - Lam Thiên ghé sát tai nó thì thầm.
Khoảng cách ngắn ngủi đó khiến từng chữ trở nên vô cùng rõ ràng. Tử Nguyệt bàng hoàng, hai mắt mở lớn. Lam Thiên vừa nói... thích nó?
- Không biết vì sao... nhưng mà... tôi rất thích em...
Lam Thiên đột nhiên đẩy nó ra, kéo dài khoảng cách giữ hai người, một tay đặt lên vai nó, một tay giữ cằm nó, bắt nó đối diện với cậu.
Tử Nguyệt rốt cuộc cũng phát hiện Lam Thiên lạ chỗ nào rồi. Đôi mắt cậu mờ mịt nhưng lại thâm tình, trong đôi mắt đó chỉ có duy nhất hình bóng của nó.
- Có lẽ... chúng ta là định mệnh của nhau! - Lam Thiên nói ra lời đó, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm, đáng tiếc, ngữ điệu giống như một đứa trẻ con đang tuyên bố.
Trong tình huống này, nó phải kinh ngạc, phải sửng sốt, không thể tin vào mắt mình... vậy mà sao nó lại cảm thấy... Lam Thiên đáng yêu thế nhỉ. Không được, nó bắt phải trọng điểm rồi. Trọng điểm không phải vẻ mặt trẻ con của Lam Thiên mà là câu cậu nói. Người như Lam Thiên lại nói đến định mệnh sao? À không, sao lại dính đến nó. Câu trước với câu sau... nó đang mơ đúng không! A, mà sao nó lại mơ loại giấc mơ này. Đầu óc Tử Nguyệt rối loạn hết cả lên.
- Anh... từ từ... anh nói đùa...
- Tôi sẽ bảo vệ em! Nhất định! Tên nào bắt nạt em tôi sẽ đánh chết nó! - Lam Thiên ngắt lời nó. Vẻ mặt phụng phịu xuống.
Tử Nguyệt hóa đá thêm lần nữa. Kí túc xá trưởng, thật sự là anh đấy sao? Tử Nguyệt nhéo nhéo má cậu. Không phải ai đó giả mạo đấy chứ! Kí túc xá trưởng lãnh ngạo sao có thể bày ra vẻ mặt đáng yêu như vậy. Tử Nguyệt hoàn toàn bị vẻ đáng yêu của Lam Thiên mê hoặc, nhất thời bỏ qua lời cậu nói.
- Tin tôi! Tôi thích em! Tôi sẽ bảo vệ em! - Lam Thiên thấy nó ngây ngốc, nhéo nhéo mặt cậu, bất mãn nói lại, ngữ khí nghiêm túc hơn. Cậu bĩu môi một cái, vùi đầu vào cổ nó, nhỏ giọng nói. - Rất thích...
Tử Nguyệt có muốn không để ý đến lời kia nữa cũng không được. Nó buông thõng hai tay, nghiêng đầu nhìn người vùi mặt vào cổ mình. Nó phát hiện, Lam Thiên ngủ mất rồi. Tửu lượng cao gì chứ! Tử Nguyệt đưa một tay lên, bấu vào lưng cậu, thì thào nói:
- Đừng thích tôi. Tôi... không hợp với anh đâu...
- Không... - Lam Thiên mơ hồ đáp lại.
/88
|