Hai mắt Tử Nguyệt trân trân nhìn vào ánh đèn đỏ của phòng cấp cứu. Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vô hồn, thân thể kiệt sức ngồi dựa vào ghế. Cao Văn âm trầm ngồi bên cạnh nó, cả người cậu run lên nhè nhẹ. Đan Bảo đứng dựa vào tường, nét mặt nghiêm nghị tối lại.
- Lam Thiên, nó sao rồi!
Lam Thanh cùng Giang Thiên tất tả chạy vào bệnh viện, vừa tới nơi, Lam Thanh đã vội vàng hỏi. Đan Bảo khẽ lắc đầu, nói:
- Không khả quan lắm! Tuy rằng đã kịp sơ cứu cầm máu nhưng viên đạn lại gần tim... với cả, đoạn đường đến bệnh viện khá xa, dùng trực thăng quân dụng cũng mất gần mười lăm phút.
- Đã liên lạc với Lạc Thần nhờ cậu ta cử bác sĩ tốt nhất tới chưa? - Giang Thiên nhíu mày hỏi, tay đặt lên vai Lam Thanh đỡ lấy cơ thể vô lực của bà.
- Rồi! Hy vọng ca phẫu thuật thành công!
Diệc Phàm và Cố Hoành cũng theo sau hai người, nghe rõ tình hình của Lam Thiên, vẻ mặt cả hai ảm đạm xuống, không nói lời nào, tìm ghế ngồi xuống, chờ đợi. Giang Thiên lo lắng quan sát vẻ mặt Lam Thanh, bên ngoài nét mặt bà không thay đổi mấy nhưng đôi mắt toát lên vẻ hoảng loạn cùng lo lắng, cả người vô lực mà căng cứng, trông vô cùng căng thẳng.
- Em đừng lo! Lam Thiên trời sinh mạng lớn, nhất định sẽ không sao!
Lam Thanh gật nhẹ đầu, tay bấu chặt lấy cánh tay cứng rắn của ông.
Tử Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn bà trong thoáng chốc rồi vội vã cuối đầu. Lam Thanh luôn xuất hiện trước mặt nó trong bộ dạng một người mẹ hoạt bát, dịu dàng vậy mà hôm nay... chính nó đã làm cho bà lộ ra vẻ sợ hãi, lo lắng như vậy. Nếu như lúc đó, Lam Thiên không cứu nó... Tử Nguyệt nhìn xuống hai bàn tay đã được rửa sạch sẽ của mình, màu máu đỏ thẫm cứ ẩn hiện trước mắt, Tử Nguyệt kinh sợ chà xát bàn tay rồi lại úp mặt vào lòng bàn tay che giấu dòng nước mắt đang rơi xuống. Nó không hề biết cảm giác một sinh mệnh sắp rời khỏi mình lại đáng sợ như vậy! Mà nó, chỉ có trong giây phút đáng sợ đó nhận ra người này quan trọng với mình đến nhường nào.
- Lam Thiên... xin anh... đừng chết!
Thời gian tiếp tục trôi qua, tám tiếng đồng hồ chờ đợi, cuối cùng cánh cửa đang đóng chặt kia cũng mở ra. Tử Nguyệt vừa đứng bật dậy thì vị bác sĩ phẫu thuật đã bị Lam Thanh túm lấy, gấp gáp hỏi:
- Con trai tôi, nó sao rồi?
- Ca phẫu thuật đã thành công. Có điều... vết thương khá nặng, bệnh nhân có lẽ... sẽ hôn mê một thời gian.
- Thành công... - Vậy là Lam Thiên không sao rồi! Lam Thanh vui mừng đến rơi nước mắt. - Tạ ơn trời...
Tử Nguyệt lảo đảo đứng tựa vào tường. Lam Thiên còn sống...
- Đợi bệnh nhân chuyển sang phòng hồi sức mọi người có thể vào thăm. - Bác sĩ nói xong thì rời đi.
Lam Thiên được đẩy ra ngoài, mọi người xúm lại xem cậu một chút thì Lam Thiên được đẩy đi. Tử Nguyệt còn đang nhìn theo Lam Thiên thì có người gọi nó:
- Tử Nguyệt, cô về đi! - Cao Văn lạnh giọng nói. Đôi mắt hiếm khi lộ vẻ lạnh băng.
- Nhưng tôi...
- Ba cô rất lo cho cô! Về đi! Đừng làm phiền Lam Thiên! - Ý tứ đuổi khách rõ ràng, Cao Văn nhìn nó với vẻ chán ghét.
- Cao Văn, cậu nói gì vậy! - Diệc Phàm gắt lên. Cậu áy náy nói với nó. - Cậu đừng để bụng lời Cao Văn nói. Nhưng cậu cũng nên ghé về nhà đi, cậu mất tích, ba cậu rất lo lắng!
Tử Nguyệt nhìn hai người, Giang Thiên và Lam Thanh đều đã đi theo Lam Thiên, nó mím mím môi, siết chặt tay, gượng gạo nói:
- Em biết rồi! Em về đây.
- Để chú đưa cháu về! Cũng muộn rồi! - Đan Bảo nói.
- Không cần đâu ạ! Cháu tự về được! - Tử Nguyệt từ chối.
Về đến nhà, ba nó biết nó về lập tức ra mở cửa, đôi mắt có tơ máu, dưới mắt quầng thâm đen, một bộ dạng mất ngủ, túm lấy nó hỏi han:
- Con không sao chứ? Lam Thiên nói con bị bắt cóc, làm ba sợ quá chừng!
- Ba... - Tử Nguyệt nhìn ông với vẻ yếu ớt, sau đó gục đầu vào người ông, nghẹn giọng nói. - Con... hại anh ấy rồi. Tất cả... là do con ngu ngốc! Đáng lẽ ra con nên nghe lời ba, cho dù bà ấy nói gì... con cũng không nên đồng ý...
Hoàng Mộc nghe nó nói thế cũng loáng thoáng hiểu được chuyện gì xảy ra. Ông thở dài vỗ vai con gái an ủi:
- Khóc đi, Tử Nguyệt! Chuyện này cũng không phải là lỗi của con! Tất cả là do người đàn bà kia! Ham hư vinh hại chồng chưa đủ, giờ lại hại luôn con mình. Lúc trước, mắt cha đúng là mù mà.
Tử Nguyệt khóc trong lòng ông rồi ngủ thiếp đi. Trong mơ, nó thấy Lam Thiên nằm trên vũng máu, nó thét lớn tỉnh giấc, cả người đẫm mồ hôi. Ngồi bật dậy, lau đi mồ hôi trên trán, nó thầm nhủ Lam Thiên còn sống mấy trăm lần mới bình tĩnh lại được. Nhìn sang đồng hồ trên tủ điểm sáu giờ sáng, nó rời giường, vào phòng vệ sinh vóc nước rửa mặt.
- Không biết... Lam Thiên đã tỉnh chưa? Mình có thể tới thăm anh ấy không?
Nhớ đến thái độ chán ghét của Cao Văn nó liền sợ hãi, nó sợ cha mẹ Lam Thiên cũng sẽ nhìn nó với ánh mắt như thế. Bàn tay đặt trên bồn rửa mắt siết chặt lại, nó muốn tới thăm Lam Thiên.
- Tử Nguyệt, con thấy không khỏe thì ở nhà đi!
- Vâng! - Nó cũng không có tâm trạng đi học. - À ba, ở trường học...
- Lam Thiên giúp con xin nghỉ rồi. Đúng là thằng bé chu đáo! - Nhà ông, nợ Lam Thiên rất nhiều.
Đúng vậy, con người đó sao có thể chu đáo đến mức khiến người khác muốn khóc như vậy chứ!
Cả một buổi sáng, Tử Nguyệt ngồi thẫn thờ ở nhà, trong đầu giữ mãi ý nghĩ muốn tới thăm Lam Thiên nhưng lại sợ hãi. Đắn đo một hồi lâu, nó quyết định ghé qua bệnh viện một chút, nó... muốn nhìn thấy cậu.
Thay quần áo, Tử Nguyệt đón xe đến bệnh viện. Đến nơi, nó hỏi phòng bệnh của Lam Thiên không ngờ tới lại không hỏi được. Nghe đâu có người dặn dò không được tiết lộ phòng bệnh của Lam Thiên cho bất cứ ai. Tử Nguyệt thất thiểu đi ra, nó không thể thăm cậu được rồi. Cũng phải thôi, Lam Thiên là người thừa kế tập đoàn lớn, còn có nhiều kẻ thù, tiết lộ phòng bệnh của cậu cho người ngoài là chuyện không thể.
- Tử Nguyệt! - Diệc Phàm ra ngoài mua đồ thấy nó liền gọi.
- Hội phó...
- Cậu tới thăm Lam Thiên đúng không?
- Vâng. Nhưng không hỏi được phòng bệnh.
- Đi theo tôi. - Diệc Phàm khoát tay nói.
Nó theo Diệc Phàm đến thang máy bí mật của bệnh viện lên đến tầng cao nhất. Diệc Phàm giải thích cho nó biết:
- Bệnh viện này là của Hoa gia, thường xuyên phải chữa trị cho mấy vị tai to mặt lớn nên tính bảo mật cao lắm. Lam Thiên nằm ở phòng Vip của tầng cao nhất, không phải người thân thuộc thì không vào được đâu.
Lên đến nơi, Diệc Phàm đẩy cửa một căn phòng bước vào. Đây là một căn phòng lớn, khang trang, giữa phòng đặt một chiếc giường bệnh lớn, trên giường, Lam Thiên nằm an tĩnh, hô hấp bằng mặt nạ thở. Bên cạnh giường, Lam Thanh ngồi ngây ngốc, bàn tay nắm chắc lấy tay cậu.
- Dì, dì đã không ăn không uống một cả ngày rồi, dì mau ăn chút gì đi!
Diệc Phàm bày thức ăn ra bàn nói.
- Ừm. Dì biết rồi. - Lam Thanh khẽ đáp. Tuy rằng không có tâm trạng ăn uống nhưng bà biết bản thân nếu không ăn sẽ gục mất. Lam Thiên tỉnh dậy sẽ phiền lòng.
Đứng dậy, thấy trong phòng có thêm người, nét mặt mệt mỏi của Lam Thanh lộ ra ý cười nhợt nhạt:
- Cháu đến thăm Lam Thiên đấy hả? Tiếc là nó chưa tỉnh.
- Cô, cháu xin lỗi!
Lam Thanh hơi ngạc nhiên, sau hiểu nó đang nói gì, bà lắc đầu nói:
- Không phải lỗi của cháu. Là chúng ta liên lụy cháu. Địa vị càng cao càng có nhiều người nhòm ngó, không tránh khỏi mấy chuyện nguy hiểm này. Xin lỗi cháu nhé, chắc cháu cũng sợ lắm!
Cửa phòng mở ra, Cao Văn bước vào, thấy nó mặt mày liền chuyển lạnh:
- Sao cô lại ở đây?
- Cao Văn! Chúng ta ra ngoài nào! - Diệc Phàm vội vàng kéo cậu ra, nháy mắt với nó. - Cậu ở lại xem Lam Thiên một lát, khi nào muốn về ra ngoài tìm tôi.
Tử Nguyệt đứng tần ngần, cảm xúc ngổn ngang. Nó lại gần giường bệnh, nhìn Lam Thiên một chốc. Nếu không có gương mặt trắng bệch cùng với trang thiết bị xung quanh người ta nhìn vào nhiều khi cứ ngỡ cậu đang ngủ. Tử Nguyệt rất muốn chạm vào mắt cậu, bàn tay đưa lên rồi lại hạ xuống.
- Cháu chạm vào nó một chút đi! Lam Thiên thích cháu như vậy, biết đâu cảm nhận được cháu lại tỉnh lại thì sao?
Tử Nguyệt quay sang nhìn bà rồi nhìn Lam Thiên. Bàn tay mới mạnh dạn chạm nhẹ vào gò má cậu. Cảm giác lúc này... đau lòng. Cậu đáng lẽ không nên có bộ dạng yếu ớt này. Cảm xúc lành lạnh cũng vẻ mặt an tường của Lam Thiên khắc sâu vào đáy lòng nó. Cảm giác xao động trong lòng ngày một lớn, Tử Nguyệt vội vàng rụt tay lại, nó sợ mình sẽ khóc mất. Tử Nguyệt kiềm nén cảm xúc, nhắm hờ mắt lại không dám nhìn cậu. Đứng bật dậy, vội vàng tạm biệt Lam Thanh, chạy ra ngoài. Nó nhìn hai bên, không thấy Diệc Phàm đâu cả.
- Cao Văn! Tớ biết cậu giận nhưng không cần cố chấp như vậy! Cậu biết rõ không phải lỗi của Tử Nguyệt mà. Sao cậu cứ...
Ở thang máy, Diệc Phàm gắt lên, nói một hồi lại ngắt cậu, quay đầu nhìn đi chỗ khác, dáng vẻ nói không nổi nữa.
- Diệc Phàm, cậu nói không phải lỗi của Tử Nguyệt... nhưng nếu không phải cô ta bị bắt cóc Lam Thiên có một thân một mình chạy tới đó không? Thậm chí cậu ấy chỉ báo cho tớ một tiếng, mặc tớ bảo cậu ấy chờ đợi, một mực vội vã tới đó! Đáng lẽ ra Lam Thiên sẽ không gặp nguy hiểm, cậu ấy như vậy là do bị Tử Nguyệt liên lụy!
- Cao Văn! Tử Nguyệt cũng bị liên lụy mà. Có trách phải trách đám người kia mới phải. Cậu đâu phải người không hiểu lý lẽ như vậy! - Bình thường Cao Văn là người phân rõ phải trái, sao giờ lại mãi không chịu hiểu. - Rốt cuộc cậu bị sao vậy?
Cao Văn cau mày, hàm răng nghiến chặt. Mãi một lúc, cậu mới thì thào nói:
- Bởi vì... tớ hối hận! Tớ đã đoán được thân phận con gái của Tử Nguyệt ngay từ đầu, cũng chính là tớ khiến cậu ấy mượn Tử Nguyệt làm bình phong đối phó với đám nam sinh trong kí túc, làm cho Lam Thiên chú ý đến cô ta. Nếu như tớ không làm vậy... Lam Thiên sẽ không thích Tử Nguyệt. Nếu cậu ấy không thích Tử Nguyệt, cậu ấy sẽ không xuất hiện nhược điểm để người khác lợi dụng. Là lỗi của tớ...
- Cao Văn... - Nhìn không nổi vẻ tự trách của Cao Văn, Diệc Phàm tiến tới ôm cậu nói. - Mọi chuyện xảy ra như vậy, chúng ta ai cũng đều không muốn. Có trách thì trách đám người đáng chết kia! Cao Văn, sao cậu không nghĩ tới nếu cậu không làm vậy Lam Thiên cũng sẽ chú ý tới Tử Nguyệt theo cách khác. Hai người cùng chung kí túc, phòng lại gần, Tử Nguyệt lại là bạn cùng phòng của Tử Lẫm, ngay từ đầu, cậu ấy đã nhận định sẽ được Lam Thiên chú ý. Mà Lam Thiên, tình cảm của cậu ấy không dễ dàng nảy sinh, một khi đã nảy nở, chứng tỏ, Tử Nguyệt là người được định sẵn cho cậu ấy. Nghĩ thoáng một chút, Lam Thiên bình an vô sự chứ có phải chết đâu mà cậu lại làm ra bộ dạng khó coi này. Cậu ấy hy vọng mỗi chúng ta được vui vẻ, chúng ta cũng phải dùng vẻ mặt vui vẻ để đón Lam Thiên tỉnh dậy.
- Diệc Phàm... ủng hộ Lam Thiên thích Tử Nguyệt... là đúng hay sai?
- Đúng hay sai không phải do chúng ta quyết định! Lam Thiên không bao giờ nhìn nhầm người.
Tử Nguyệt đứng tựa vào tường cách họ không xa, vừa vặn nghe hết mọi chuyện, hai người mải nói chuyện nên không chú ý đến có người lặng lẽ rời đi. Tử Nguyệt trở lại phòng bệnh của Lam Thiên nhưng không bước vào mà ngồi trước cửa phòng, vùi đầu vào đầu gối, một giây sau, người run lên.
- Lam Thiên, nó sao rồi!
Lam Thanh cùng Giang Thiên tất tả chạy vào bệnh viện, vừa tới nơi, Lam Thanh đã vội vàng hỏi. Đan Bảo khẽ lắc đầu, nói:
- Không khả quan lắm! Tuy rằng đã kịp sơ cứu cầm máu nhưng viên đạn lại gần tim... với cả, đoạn đường đến bệnh viện khá xa, dùng trực thăng quân dụng cũng mất gần mười lăm phút.
- Đã liên lạc với Lạc Thần nhờ cậu ta cử bác sĩ tốt nhất tới chưa? - Giang Thiên nhíu mày hỏi, tay đặt lên vai Lam Thanh đỡ lấy cơ thể vô lực của bà.
- Rồi! Hy vọng ca phẫu thuật thành công!
Diệc Phàm và Cố Hoành cũng theo sau hai người, nghe rõ tình hình của Lam Thiên, vẻ mặt cả hai ảm đạm xuống, không nói lời nào, tìm ghế ngồi xuống, chờ đợi. Giang Thiên lo lắng quan sát vẻ mặt Lam Thanh, bên ngoài nét mặt bà không thay đổi mấy nhưng đôi mắt toát lên vẻ hoảng loạn cùng lo lắng, cả người vô lực mà căng cứng, trông vô cùng căng thẳng.
- Em đừng lo! Lam Thiên trời sinh mạng lớn, nhất định sẽ không sao!
Lam Thanh gật nhẹ đầu, tay bấu chặt lấy cánh tay cứng rắn của ông.
Tử Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn bà trong thoáng chốc rồi vội vã cuối đầu. Lam Thanh luôn xuất hiện trước mặt nó trong bộ dạng một người mẹ hoạt bát, dịu dàng vậy mà hôm nay... chính nó đã làm cho bà lộ ra vẻ sợ hãi, lo lắng như vậy. Nếu như lúc đó, Lam Thiên không cứu nó... Tử Nguyệt nhìn xuống hai bàn tay đã được rửa sạch sẽ của mình, màu máu đỏ thẫm cứ ẩn hiện trước mắt, Tử Nguyệt kinh sợ chà xát bàn tay rồi lại úp mặt vào lòng bàn tay che giấu dòng nước mắt đang rơi xuống. Nó không hề biết cảm giác một sinh mệnh sắp rời khỏi mình lại đáng sợ như vậy! Mà nó, chỉ có trong giây phút đáng sợ đó nhận ra người này quan trọng với mình đến nhường nào.
- Lam Thiên... xin anh... đừng chết!
Thời gian tiếp tục trôi qua, tám tiếng đồng hồ chờ đợi, cuối cùng cánh cửa đang đóng chặt kia cũng mở ra. Tử Nguyệt vừa đứng bật dậy thì vị bác sĩ phẫu thuật đã bị Lam Thanh túm lấy, gấp gáp hỏi:
- Con trai tôi, nó sao rồi?
- Ca phẫu thuật đã thành công. Có điều... vết thương khá nặng, bệnh nhân có lẽ... sẽ hôn mê một thời gian.
- Thành công... - Vậy là Lam Thiên không sao rồi! Lam Thanh vui mừng đến rơi nước mắt. - Tạ ơn trời...
Tử Nguyệt lảo đảo đứng tựa vào tường. Lam Thiên còn sống...
- Đợi bệnh nhân chuyển sang phòng hồi sức mọi người có thể vào thăm. - Bác sĩ nói xong thì rời đi.
Lam Thiên được đẩy ra ngoài, mọi người xúm lại xem cậu một chút thì Lam Thiên được đẩy đi. Tử Nguyệt còn đang nhìn theo Lam Thiên thì có người gọi nó:
- Tử Nguyệt, cô về đi! - Cao Văn lạnh giọng nói. Đôi mắt hiếm khi lộ vẻ lạnh băng.
- Nhưng tôi...
- Ba cô rất lo cho cô! Về đi! Đừng làm phiền Lam Thiên! - Ý tứ đuổi khách rõ ràng, Cao Văn nhìn nó với vẻ chán ghét.
- Cao Văn, cậu nói gì vậy! - Diệc Phàm gắt lên. Cậu áy náy nói với nó. - Cậu đừng để bụng lời Cao Văn nói. Nhưng cậu cũng nên ghé về nhà đi, cậu mất tích, ba cậu rất lo lắng!
Tử Nguyệt nhìn hai người, Giang Thiên và Lam Thanh đều đã đi theo Lam Thiên, nó mím mím môi, siết chặt tay, gượng gạo nói:
- Em biết rồi! Em về đây.
- Để chú đưa cháu về! Cũng muộn rồi! - Đan Bảo nói.
- Không cần đâu ạ! Cháu tự về được! - Tử Nguyệt từ chối.
Về đến nhà, ba nó biết nó về lập tức ra mở cửa, đôi mắt có tơ máu, dưới mắt quầng thâm đen, một bộ dạng mất ngủ, túm lấy nó hỏi han:
- Con không sao chứ? Lam Thiên nói con bị bắt cóc, làm ba sợ quá chừng!
- Ba... - Tử Nguyệt nhìn ông với vẻ yếu ớt, sau đó gục đầu vào người ông, nghẹn giọng nói. - Con... hại anh ấy rồi. Tất cả... là do con ngu ngốc! Đáng lẽ ra con nên nghe lời ba, cho dù bà ấy nói gì... con cũng không nên đồng ý...
Hoàng Mộc nghe nó nói thế cũng loáng thoáng hiểu được chuyện gì xảy ra. Ông thở dài vỗ vai con gái an ủi:
- Khóc đi, Tử Nguyệt! Chuyện này cũng không phải là lỗi của con! Tất cả là do người đàn bà kia! Ham hư vinh hại chồng chưa đủ, giờ lại hại luôn con mình. Lúc trước, mắt cha đúng là mù mà.
Tử Nguyệt khóc trong lòng ông rồi ngủ thiếp đi. Trong mơ, nó thấy Lam Thiên nằm trên vũng máu, nó thét lớn tỉnh giấc, cả người đẫm mồ hôi. Ngồi bật dậy, lau đi mồ hôi trên trán, nó thầm nhủ Lam Thiên còn sống mấy trăm lần mới bình tĩnh lại được. Nhìn sang đồng hồ trên tủ điểm sáu giờ sáng, nó rời giường, vào phòng vệ sinh vóc nước rửa mặt.
- Không biết... Lam Thiên đã tỉnh chưa? Mình có thể tới thăm anh ấy không?
Nhớ đến thái độ chán ghét của Cao Văn nó liền sợ hãi, nó sợ cha mẹ Lam Thiên cũng sẽ nhìn nó với ánh mắt như thế. Bàn tay đặt trên bồn rửa mắt siết chặt lại, nó muốn tới thăm Lam Thiên.
- Tử Nguyệt, con thấy không khỏe thì ở nhà đi!
- Vâng! - Nó cũng không có tâm trạng đi học. - À ba, ở trường học...
- Lam Thiên giúp con xin nghỉ rồi. Đúng là thằng bé chu đáo! - Nhà ông, nợ Lam Thiên rất nhiều.
Đúng vậy, con người đó sao có thể chu đáo đến mức khiến người khác muốn khóc như vậy chứ!
Cả một buổi sáng, Tử Nguyệt ngồi thẫn thờ ở nhà, trong đầu giữ mãi ý nghĩ muốn tới thăm Lam Thiên nhưng lại sợ hãi. Đắn đo một hồi lâu, nó quyết định ghé qua bệnh viện một chút, nó... muốn nhìn thấy cậu.
Thay quần áo, Tử Nguyệt đón xe đến bệnh viện. Đến nơi, nó hỏi phòng bệnh của Lam Thiên không ngờ tới lại không hỏi được. Nghe đâu có người dặn dò không được tiết lộ phòng bệnh của Lam Thiên cho bất cứ ai. Tử Nguyệt thất thiểu đi ra, nó không thể thăm cậu được rồi. Cũng phải thôi, Lam Thiên là người thừa kế tập đoàn lớn, còn có nhiều kẻ thù, tiết lộ phòng bệnh của cậu cho người ngoài là chuyện không thể.
- Tử Nguyệt! - Diệc Phàm ra ngoài mua đồ thấy nó liền gọi.
- Hội phó...
- Cậu tới thăm Lam Thiên đúng không?
- Vâng. Nhưng không hỏi được phòng bệnh.
- Đi theo tôi. - Diệc Phàm khoát tay nói.
Nó theo Diệc Phàm đến thang máy bí mật của bệnh viện lên đến tầng cao nhất. Diệc Phàm giải thích cho nó biết:
- Bệnh viện này là của Hoa gia, thường xuyên phải chữa trị cho mấy vị tai to mặt lớn nên tính bảo mật cao lắm. Lam Thiên nằm ở phòng Vip của tầng cao nhất, không phải người thân thuộc thì không vào được đâu.
Lên đến nơi, Diệc Phàm đẩy cửa một căn phòng bước vào. Đây là một căn phòng lớn, khang trang, giữa phòng đặt một chiếc giường bệnh lớn, trên giường, Lam Thiên nằm an tĩnh, hô hấp bằng mặt nạ thở. Bên cạnh giường, Lam Thanh ngồi ngây ngốc, bàn tay nắm chắc lấy tay cậu.
- Dì, dì đã không ăn không uống một cả ngày rồi, dì mau ăn chút gì đi!
Diệc Phàm bày thức ăn ra bàn nói.
- Ừm. Dì biết rồi. - Lam Thanh khẽ đáp. Tuy rằng không có tâm trạng ăn uống nhưng bà biết bản thân nếu không ăn sẽ gục mất. Lam Thiên tỉnh dậy sẽ phiền lòng.
Đứng dậy, thấy trong phòng có thêm người, nét mặt mệt mỏi của Lam Thanh lộ ra ý cười nhợt nhạt:
- Cháu đến thăm Lam Thiên đấy hả? Tiếc là nó chưa tỉnh.
- Cô, cháu xin lỗi!
Lam Thanh hơi ngạc nhiên, sau hiểu nó đang nói gì, bà lắc đầu nói:
- Không phải lỗi của cháu. Là chúng ta liên lụy cháu. Địa vị càng cao càng có nhiều người nhòm ngó, không tránh khỏi mấy chuyện nguy hiểm này. Xin lỗi cháu nhé, chắc cháu cũng sợ lắm!
Cửa phòng mở ra, Cao Văn bước vào, thấy nó mặt mày liền chuyển lạnh:
- Sao cô lại ở đây?
- Cao Văn! Chúng ta ra ngoài nào! - Diệc Phàm vội vàng kéo cậu ra, nháy mắt với nó. - Cậu ở lại xem Lam Thiên một lát, khi nào muốn về ra ngoài tìm tôi.
Tử Nguyệt đứng tần ngần, cảm xúc ngổn ngang. Nó lại gần giường bệnh, nhìn Lam Thiên một chốc. Nếu không có gương mặt trắng bệch cùng với trang thiết bị xung quanh người ta nhìn vào nhiều khi cứ ngỡ cậu đang ngủ. Tử Nguyệt rất muốn chạm vào mắt cậu, bàn tay đưa lên rồi lại hạ xuống.
- Cháu chạm vào nó một chút đi! Lam Thiên thích cháu như vậy, biết đâu cảm nhận được cháu lại tỉnh lại thì sao?
Tử Nguyệt quay sang nhìn bà rồi nhìn Lam Thiên. Bàn tay mới mạnh dạn chạm nhẹ vào gò má cậu. Cảm giác lúc này... đau lòng. Cậu đáng lẽ không nên có bộ dạng yếu ớt này. Cảm xúc lành lạnh cũng vẻ mặt an tường của Lam Thiên khắc sâu vào đáy lòng nó. Cảm giác xao động trong lòng ngày một lớn, Tử Nguyệt vội vàng rụt tay lại, nó sợ mình sẽ khóc mất. Tử Nguyệt kiềm nén cảm xúc, nhắm hờ mắt lại không dám nhìn cậu. Đứng bật dậy, vội vàng tạm biệt Lam Thanh, chạy ra ngoài. Nó nhìn hai bên, không thấy Diệc Phàm đâu cả.
- Cao Văn! Tớ biết cậu giận nhưng không cần cố chấp như vậy! Cậu biết rõ không phải lỗi của Tử Nguyệt mà. Sao cậu cứ...
Ở thang máy, Diệc Phàm gắt lên, nói một hồi lại ngắt cậu, quay đầu nhìn đi chỗ khác, dáng vẻ nói không nổi nữa.
- Diệc Phàm, cậu nói không phải lỗi của Tử Nguyệt... nhưng nếu không phải cô ta bị bắt cóc Lam Thiên có một thân một mình chạy tới đó không? Thậm chí cậu ấy chỉ báo cho tớ một tiếng, mặc tớ bảo cậu ấy chờ đợi, một mực vội vã tới đó! Đáng lẽ ra Lam Thiên sẽ không gặp nguy hiểm, cậu ấy như vậy là do bị Tử Nguyệt liên lụy!
- Cao Văn! Tử Nguyệt cũng bị liên lụy mà. Có trách phải trách đám người kia mới phải. Cậu đâu phải người không hiểu lý lẽ như vậy! - Bình thường Cao Văn là người phân rõ phải trái, sao giờ lại mãi không chịu hiểu. - Rốt cuộc cậu bị sao vậy?
Cao Văn cau mày, hàm răng nghiến chặt. Mãi một lúc, cậu mới thì thào nói:
- Bởi vì... tớ hối hận! Tớ đã đoán được thân phận con gái của Tử Nguyệt ngay từ đầu, cũng chính là tớ khiến cậu ấy mượn Tử Nguyệt làm bình phong đối phó với đám nam sinh trong kí túc, làm cho Lam Thiên chú ý đến cô ta. Nếu như tớ không làm vậy... Lam Thiên sẽ không thích Tử Nguyệt. Nếu cậu ấy không thích Tử Nguyệt, cậu ấy sẽ không xuất hiện nhược điểm để người khác lợi dụng. Là lỗi của tớ...
- Cao Văn... - Nhìn không nổi vẻ tự trách của Cao Văn, Diệc Phàm tiến tới ôm cậu nói. - Mọi chuyện xảy ra như vậy, chúng ta ai cũng đều không muốn. Có trách thì trách đám người đáng chết kia! Cao Văn, sao cậu không nghĩ tới nếu cậu không làm vậy Lam Thiên cũng sẽ chú ý tới Tử Nguyệt theo cách khác. Hai người cùng chung kí túc, phòng lại gần, Tử Nguyệt lại là bạn cùng phòng của Tử Lẫm, ngay từ đầu, cậu ấy đã nhận định sẽ được Lam Thiên chú ý. Mà Lam Thiên, tình cảm của cậu ấy không dễ dàng nảy sinh, một khi đã nảy nở, chứng tỏ, Tử Nguyệt là người được định sẵn cho cậu ấy. Nghĩ thoáng một chút, Lam Thiên bình an vô sự chứ có phải chết đâu mà cậu lại làm ra bộ dạng khó coi này. Cậu ấy hy vọng mỗi chúng ta được vui vẻ, chúng ta cũng phải dùng vẻ mặt vui vẻ để đón Lam Thiên tỉnh dậy.
- Diệc Phàm... ủng hộ Lam Thiên thích Tử Nguyệt... là đúng hay sai?
- Đúng hay sai không phải do chúng ta quyết định! Lam Thiên không bao giờ nhìn nhầm người.
Tử Nguyệt đứng tựa vào tường cách họ không xa, vừa vặn nghe hết mọi chuyện, hai người mải nói chuyện nên không chú ý đến có người lặng lẽ rời đi. Tử Nguyệt trở lại phòng bệnh của Lam Thiên nhưng không bước vào mà ngồi trước cửa phòng, vùi đầu vào đầu gối, một giây sau, người run lên.
/88
|