Lát sau Thạch Bảo Kỳ vượt qua khỏi vùng đen tối.
Bấy giờ trược mặt chàng bỗng sáng lên, Thạch Bảo Kỳ quét mắt nhìn lên thì thấy đó là một vùng giang sơn riêng biệt, chu vi rộng chừng mấy mẫu.
Chẳng hiểu nơi đây ăn thông vào chốn nào?
Chỉ thấy cây cỏ tốt tươi, kỳ hoa dị thảo mọc đầy đường bay mùi thơm ngào ngạt.
Ngửi nhằm mùi hương đó cảm thấy sảng khoái cả tinh thần.
Thạch Bảo Kỳ chợt la lên một tiếng hoan hỉ.
Theo chàng nghĩ thì chắc chốn này đã tới chỗ chôn cất kho tàng trước tác võ công rồi.
Tinh thần Thạch Bảo Kỳ càng thêm phấn chấn hơn trước.
Cất hộp Huyết Châu Hồn vào lòng, Thạch Bảo Kỳ nhanh lẹ tiến tới chỗ những đám cây xanh kia.
Nháy mắt chàng đã tới những lùm cây như tòng bá nhưng khác hơn là màu xanh của nó và đẹp như bức tranh thần tiên.
Qua khỏi đám cây này, Thạch Bảo Kỳ chợt thấy trưc mắt chàng một gian bí thất kỳ cỗ.
Gian bí thất rất giản dị nhưng vô cùng quái lạ chưa từng thấy trong chốn giang hồ.
Thạch Bảo Kỳ rúng động trong lòng, lắc mình tới chỗ gian bí thất coi có gì lạ không rồi nhè nhẹ tiến vô.
Vừa lọt vào cánh cửa bí thất chợt Thạch Bảo Kỳ sựng người lại, đồng thời ngơ ngác cả lên. Vì chàng vừa phát giác ngay trong cửa có một chiếc thạch sàng không lớn lắm chắn ngang.
Trên thạch sàng có một người cốt cách như vị tiên ông đời thượng cỗ đang ngồi xếp bằng nơi đó.
Hai mắt của vị thần tiên này nhắm lại nhưng bảo tướng và phong cốt có một cái gì oai nghi bất khả xâm phạm.
Thạch Bảo Kỳ toan mở miệng ra hỏi thì cũng vừa phát giác vị thần tiên không còn sống nữa.
Nguyên là nhân vật thần kỳ này ngồi tĩnh tọa đã chết từ lâu rồi, chẳng rõ là bao nhiêu thời gian nữa.
Bất giác Thạch Bảo Kỳ sanh lòng kính nể dù chưa biết lão nhân ngồi tịch kia là ai.
Chàng quì thụp xuống van vái :
- Tại hạ tiểu danh Thạch Bảo Kỳ xin bái kiến di dung của bực đại tiền bối.
Dư âm câu nói này chưa dứt thì Thạch Bảo Kỳ chợt phát giác trên mặt đá trước linh thể lão nhân tợ thần tiên có dòng chữ như sau :
Ngươi vào được chốn này quả là căn duyên của trời sắp đặt, vậy thì hãy tiến thẳng vào phía trong chừng bảy bước kéo cái vòng sắt ra, ngươi sẽ thấy toại nguyện.
Thạch Bảo Kỳ đọc xong bâng khuâng lên.
Mấy dòng này nếu không bảo vào kia gặp kho tàng võ công thì còn là gì nữa.
Thạch Bảo Kỳ cúi lạy thêm mấy lạy tỏ lòng sùng kính người đã khuất rồi tiến thẳng vào trong.
Chàng bước đi đúng bảy bước, cặp mắt nhìn thấy đã sát với tam giác tòa bí thất.
Trên tường có một cái khoen bằng sắt nhưng không hề rỉ sét, không hiểu nguyên nhân vì sao.
Do dự một lúc, Thạch Bảo Kỳ đưa tay lên kéo cái vòng sắt ấy một cái thật nhẹ.
Tức thì chuyện lạ xảy ra.
Một loạt tiếng ầm ỉ nổi lên.
Loạt tiếng lạ vừa chấm dứt đã trông thấy trong vách tường tách ra để lộ một cánh cửa.
Cánh cửa này ăn thông xuống con đường hầm dưới đất.
Tâm tình của Thạch Bảo Kỳ khẩn trương lên cực dộ.
Chàng lẹ làng chui ngay xuống con đường hầm ấy.
Vào khoảng vài mươi trượng, Thạch Bảo Kỳ phát hiện một vùng ánh sáng do những hạt Dạ Minh Châu to lớn dị thường chiếu tỏa.
Chàng nhận ra phía trước có một cái kệ khá to.
Thạch Bảo Kỳ rúng tận đáy lòng tiến nhanh tới kệ đá ấy.
Chàng kéo cánh cửa kệ đá thì thấy phía trong có nhiều bộ sách kỳ cỗ bọc da thú rừng rất ngăn nắp.
Thạch Bảo Kỳ run tay cầm lấy một quyển lên coi thì thấy phía ngoài đề hàng chữ như sau :
“Không Không đạo nhân lưu ngôn.”
Thì ra lão tiền bối ngồi tịch ngoài kia chính là Không Không đạo nhân.
Đây là một đức dị nhân truyền thuyết trong chốn giang hồ cách đây khoảng năm trăm năm về trước.
Danh tánh của dị nhân này lẫy lừng đến nỗi không còn ai không biết tới mãi tới ngày nay.
Thời đó không có ai dám nhận nổi một chiêu của Không Không đạo nhân nên ít người dám đương đầu với lão.
Suốt năm mươi năm trường hành đạo giang hồ ít khi Không Không đạo nhân dùng tới sức sanh bình của mình.
Chiêu pháp của đạo nhân đạt cõi thông huyền giống như phép thuật của những bực địa tiên ngày xưa. Nhưng sau đó Không Không đạo nhân bặt tin đi không còn nghe tới tung tích của lão nữa.
Rồi trải qua năm trăm năm nay cũng không ai phát giác võ công của nhân vật thần bí này lưu lại cho ai cả.
Không ngờ giờ đây Thạch Bảo Kỳ lại tìm được Không Không đạo nhân viên tịch dưới hang cốc này.
Đến đây chàng mới biết những hạt Huyết Châu Hồn kia chính là vật sở hữu của Không Không đạo nhân.
Cảnh thần tiên ngoài kia chính là nơi tàng ẩn giang hồ của lão nhân tạo thành.
Bấy giờ Thạch Bảo Kỳ mới hiểu rõ Không Không đạo nhân vì sợ cái tựu thành võ công của mình làm phát sanh mối đại họa cho giang hồ nên đem mười bốn hạt Huyết Châu Hồn và kho tàng trước tác võ công chia làm hai nơi.
Mười bốn hạt Huyết Châu Hồn thì đưa ra chốn giang hồ thử thách vận mạng chốn võ lâm. Còn trước tác võ công thì đưa vào chốn huyệt động bí mật này chờ người có cơ duyên vào thu nhận.
Vì vậy mà tạo nên một kiếp vận sát trong chốn giang hồ vì mười bốn hạt Huyết Châu Hồn trong vòng mười tám năm qua.
Giờ thì Thạch Bảo Kỳ chính là nhân vật có mối căn duyên lọt được vào chốn động phủ này.
Lúc ấy Thạch Bảo Kỳ lật từng trang đọc qua.
Ngay trang đầu chàng đã thấy di chúc của Không Không đạo nhân có những điều khoản như sau :
Trước nhứt, lão đại kỳ nhân có để lại một hoàn linh đơn chế luyện bằng một trăm thứ linh chi thảo, người may mắn uống vào sẽ được tăng ít nhất sáu mươi năm thành công lực, thật là một thứ linh đơn có một trong hai trong cõi đời.
Thứ nhì, thuở còn sanh tiền Không Không đạo nhân tinh thông nội ngoại thần công của các đại môn phái, thảy đều có trước tác ghi chép cất trong kho tàng.
Điều thứ ba, học môn võ công mang danh là Vô Cực huyền công ghi chép trên các hạt Huyết Châu Hồn vốn là đồng một mối với nhau. Nhưng kinh văn trên hạt Huyết Châu Hồn không được hoàn toàn, chỉ là một bộ phận trong đó mà thôi.
Nó chỉ có thể dùng để vận công cho phát hiện lên tấm bản đồ và chế ngự đối phương được một phần chứ lâm trận thì không sao sánh bằng được Vô Cực huyền công tại chỗ.
Kẻ nào học thành kinh văn này rồi là có thể đánh bại được Đệ Nhứt Nhân Thiên Hạ.
Thạch Bảo Kỳ coi xong tâm tình chàng cảm thấy khích động mãnh liệt vì không ngờ mình lại gặp kỳ duyên to tát đến thế này.
Trước nhứt chàng cầm lấy hoàn tiên đơn bỏ vào miệng nuốt ngay vào bụng.
Kế đến Thạch Bảo Kỳ ngồi xếp bằng dưới đất vận công theo lối chân khí Cửu Cửu huyền công.
Vốn sẵn có một bản chất thông mình tột độ, tâm tánh lãnh ngộ rất cao thâm, lại dốc hết tinh thần vào cuộc vận khí nên chỉ trong vòng nửa buổi thì Thạch Bảo Kỳ đã tựu thành lối Vô Cực huyền công chánh tông ở dưới tòa động cốc.
Bây giờ Thạch Bảo Kỳ mới phát giác Vô Cực huyền công này quả thật là uyên bác tinh thâm, huyền ảo khôn bì, càng thi triển càng thấy sự kỳ diệu như phép thuật thần tiên.
Còn lại phần sau, Thạch Bảo Kỳ đọc thuộc làu kinh văn mối chân ngươn Vô Cực huyền công.
Tiếp đó Thạch Bảo Kỳ lại lấy pho trước tác võ công giở ra mà đọc vừa nghiên cứu thật lâu.
Chàng luyện đi luyện lại ngón võ công huyền bí này bước sang giai đoạn thứ nhì.
Giai đoạn này càng khó khăn hơn trước.
Trải hơn mấy chục phen như thế, Thạch Bảo Kỳ đã tựu thành mối chân ngươn này. Chẳng những thế chàng lại phát huy thêm sáu mươi năm thành công lực do hoàn linh đơn mà ra nữa.
Bây giờ nội lực Thạch Bảo Kỳ đã tràn trề như biển cả, võ công lại tột bực huyền thông.
Bất giác chàng nhảy dựng lên :
- Ta đã thành công rồi!
Thạch Bảo Kỳ hoan hỉ đứng lên. Chàng thầm tính theo thời gian, chợt giựt mình kêu lên :
- Thôi nguy rồi, thân phụ ta dặn sau mười hai giờ dù trong hoàn cảnh nào cũng phải trồi lên mặt nước cho biết tin tức dưới hang huyệt này, nhưng giờ đã có hơn hai mươi giờ rồi, chắc chắn gia phụ và mọi người đều sốt dạ đợi chờ.
Vậy ta phải trở lên ngay mới được.
Thầm nhủ như thế rồi, Thạch Bảo Kỳ đem những quyển trước tác võ công cất trở lại chỗ cũ.
Xong xuôi chàng trở ra ngoài phủ phục trước linh thể của Không Không đạo nhân nói :
- Tiểu đồ điệt nay phải trở lên đất bằng, xin bái biệt di thể của lão tiền bối.
Sau đấy Thạch Bảo Kỳ đứng dậy, quay mình một cái là đã bắn đi ra ngoài như mũi tên vừa buông khỏi giàn.
Thạch Bảo Kỳ quay trở lại con đường hầm cũ, chun lên hang động vượt quá núi lửa và độc khí bằng những hạt Huyết Châu Hồn cầm trên tay.
Chẳng bao lâu Thạch Bảo Kỳ đã xuống tới đáy ao đầm nơi mà chàng chui vào hang động bí mật.
Thạch Bảo Kỳ không chút do dự lao mình xuống chỗ vòi nước phún mạnh ra rồi trồi lần lên. Lát sau chàng đã lên tới mặt nước ao đầm.
Vừa ngoi đầu lên khỏi mặt nước, chợt Thạch Bảo Kỳ đã nghe có tiếng thét to lên :
- Gã kia rồi!
Liền theo có tiếng quát tiếp đó :
- Đúng vậy, chắc chắn là gã đây!
Tiếng quát này nghe lạ tai, không phải Thạch Phá Thiên và cũng không phải Tiêu Diêu Khách.
Thạch Bảo Kỳ rúng động trong lòng cố ngoi lên chút nữa để mở mắt coi đó là ai.
Nhưng cùng lúc ấy lại có tiếng rống :
- Hãy giết gã cho mau!
Nghe câu này Thạch Bảo Kỳ hiểu ngay đây là kẻ thù chứ không phải là người của thân phụ chàng. Nhưng chàng chưa kịp gì hết thì chợt thấy chưởng chỉ đao kiếm tứ phía trên miệng ao đầm áp xuống đỉnh đầu chàng.
Trong lòng kinh hãi, Thạch Bảo Kỳ liền lanh lẹ lặn ngay trở xuống nước tránh những loạt tấn công đó.
Bùng... Bùng...
Nước dưới ao đầm văng lên tung tóe, hàng loạt kiếm phong chưởng chỉ vửa phớt trước mặt Thạch Bảo Kỳ trúng vào mặt nước.
Phía dưới này Thạch Bảo Kỳ lắc ngang hai trượng khỏi vị trí cũ rồi lại trồi lên.
Cùng theo một động tác mau lẹ tợ chớp kỳ diệu vô phương, chàng đã bắn mình lên cao bốn trượng như vị tà thần.
Rồi Thạch Bảo Kỳ theo một thân pháp khiến người hạ ngay xuống mé ao đầm võ công tuyệt diệu.
Chàng quét mắt nhìn qua mé ao hồ thì thấy có người đã đứng chực sẵn đó.
Đầu tiên Thạch Bảo Kỳ nhận ra có hai lão ma đầu Sương Long bảo chủ và Thần Ưng bảo chủ.
Kế đó chàng lại thấy rõ rất nhiều cao thủ của hai bảo này dàn thành thế trận tự bao giờ.
Bọn chúng đang chiếu hàng loạt luồng hung quang nhìn Thạch Bảo Kỳ vô cùng sửng sốt. Có lẽ chúng hãi hùng trước cái thân pháp kỳ diệu hiện thời của Thạch Bảo Kỳ.
Lúc ấy Thạch Bảo Kỳ lại đưa mắt nhìn qua phía mặt ao đầm. Bất giác chàng rúng động cả tâm tình lên vì vừa nhận ra một cái xác chết nằm nơi đó.
Xác chết chính là Kim Kiếm thư sinh, mình mẩy đầy cả máu me, áo quần rách nát chứng tỏ vừa trải qua một trận giao đấu cực kỳ khốc liệt.
Ngoài ra không còn trông thấy bóng dáng của thân phụ chàng và Tiêu Diêu Khách nơi đâu cả.
Thạch Bảo Kỳ kinh hãi một chập bỗng trên gương mặt lẫy lừng sát khí thét hỏi Sương Long bảo chủ :
- Bọn ngươi đến đây từ bao giờ?
Sương Long bảo chủ lạnh lùng :
- Bọn lão phu chỉ vừa mới tới đây.
Thạch Bảo Kỳ trỏ cái xác chết của Kim Kiếm thư sinh thét hỏi Sương Long bảo chủ :
- Đây có phải là tác phẩm của ngươi chăng?
Sương Long bảo chủ lắc đầu :
- Lão phu không đưọc rõ.
Thạch Bảo Kỳ kinh dị :
- Sao đó, ngươi không biết à? Thế ai đã hạ sát sư huynh ta?
Sương Long bảo chủ đáp ngay :
- Khi bọ lão phu đến đây thì thấy gã tiểu tử kia đã phơi xác từ bao giờ rồi, cũng chẳng thấy thủ phạm đâu cả.
Ngơ ngẩn một chập, Thạch Bảo Kỳ lại tiếp :
- Sao bọn ngươi lại biết Hận Thế môn ở chốn này mà tìm?
Trố lên cười ha hả, Sương Long bảo chủ nói :
- Tiểu tử, ngươi đã tìm được sào huyệt của Hận Thế môn thì có lẽ nào bọn lão phu không tìm ra. Điều này có gì lạ đâu mà ngươi phải hỏi.
Thạch Bảo Kỳ thét :
- Lão tặc chớ có ngạo nghễ điên cuồng, tiểu gia hỏi ngươi hiện nay thân phụ ta Thạch Phá Thiên đang ở chốn nào?
Trỏ tay qua một hòn đá ở đàng xa, Sương Long bảo chủ đáp :
- Ở đàng hòn đá kia có mấy lời dặn dò của Thạch Phá Thiên, vậy ngươi cứ tới đó nhìn thì rõ.
Thạch Bảo Kỳ theo ngón tay của Sương Long bảo chủ đưa mắt nhìn qua viên đá ấy. Quả nhiên chàng trông thấy một tấm vải vuông màu trắng có những vệt tợ máu. Chàng liền lắc mình tới coi đó là vật gì.
Ghé mắt qua Thạch Bảo Kỳ nhận rõ đó là bút tích của Thạch Phá Thiên, bất giác trong lòng rúng động lên. Chàng liền thò tay chộp lấy tấm vải vuông có bút tích để xem coi thân phụ viết những gì.
Chính trong lúc ấy?
Sương Long bảo chủ đã lấy mắt ra hiệu ngầm cho Thần Ưng bảo chủ và bọn môn đồ hai môn phái.
Bọn người này cùng một động tác với hai lão ma đầu phóng mình ra xa có hơn mười mấy trượng.
Thạch Bảo Kỳ vì khẩn cấp muốn biết rõ thân phụ chàng viết những dòng chữ gì trên tấm vải nên không còn lưu ý đến bọn Sương Long bảo chủ nữa. Nên chàng chẳng hề thấy động tác của bọn này.
Nhưng trong khi chàng chộp lấy tấm vải lên thì thình lình nhận ra ở dưới đất gần đó nổi bật lên một vùng lửa.
Vùng lửa chớp xẹt liên hồi.
Biết có biến, Thạch Bảo Kỳ hô thầm lên một tiếng rồi lẹ như luồng chớp bắn mình sang phía trái mặt ao đầm hơn năm trượng.
Một tiếng nổ long trời lở đất nổi lên.
Vùng lửa tung lên cao phủ trùm cả một chu vi mười trượng. Muôn ngàn tảng đá vì tiếng nổ bay tung vùn vụt vào không gian đánh huỵch vào vách đá nghe đến rợn người.
Đồng thời cát bụi bay lên mù mịt không còn trông thấy ai là ai nữa cả.
Thạch Bảo Kỳ bị chấn động loạng choạng tháo lui ra sau, nhưng mặt đất rung chuyển làm chàng không còn đứng vững.
Đùng... Đùng...
Tiếp theo đó lại có nhiều tiếng nổ rung trời lở đất khác.
Thạch Bảo Kỳ cảm nghe khí huyết xông trào, lồng ngực nặng nề lên cơ hồ vỡ toang ra.
Chàng hốt hoảng lắc mình vào một góc đá vận công lên mà chịu đựng vì chung quanh chàng lúc bấy giờ không thấy rõ những loạt tiếng nổ đang ở đâu cả.
Hiển nhiên đây là một trận địa pháo mà bọn ma đầu nào đó đã dặt sẵn từ nãy giờ rồi.
Chúng đã đặt cạm bẫy để hủy diệt chàng tại chỗ.
Quả thật là một âm mưu độc hiểm khôn lường.
Lúc bấy giờ?
Cả một vùng chu vi mười trượng thảy đều bị sụp đổ tan tành. Luôn cả gian nhà của Hận Thế môn cũng bị hỏa pháo phát nổ thành những đống gạch vụn.
Một chập khá lâu.
Tiếng nổ mới chịu im đi.
Bụi cát hãy còn tung bay mù mịt chưa chịu tan biến.
Bây giờ thì đã có thể nhận ra những người chung quanh rồi.
Thạch Bảo Kỳ nhờ công lực quá thâm hậu lại tránh trước khi hỏa pháo phát nổ nên không bị thiệt tới sanh mạng. Mặc dù vậy chàng cũng bị thương tích nhiều nơi trong mình và áo quần tơi tả.
Tình hình thật là bi đát. Nhưng dù sao chàng cũng vừa thoát qua một cơn nguy hiểm có thể tiêu diệt đến tánh mạng chàng.
Thạch Bảo Kỳ âm thầm hô lên :
- Thật là hiểm ác!
Rồi chàng quét mắt nhìn qua bọn Sương Long bảo chủ và Thần Ưng bảo chủ xem tình trạng của bọn chúng.
Khi ấy cát bụi cũng tan dần có thể cho thấy rõ đối phương.
Dưới mắt Thạch Bảo Kỳ có tới năm cái xác của bọn ma đầu nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Hại người không được trở lại hại mình, bọn này vì không kịp nhảy tránh nên phơi thây tại trận.
Riêng hai lão Sương Long bảo chủ và Thần Ưng bảo chủ thì tóc tai tủ rượi, áo quần bê bết máu, giống như vừa từ trong một hang động mà chui ra.
Hai lão ma đầu hãy còn kinh hoàng thất sắc lo xem xét vết thương trên mình.
Còn lại một số đông ma đầu nhờ đứng xa nên không việc gì nhưng tất cả đều kinh hồn hoảng phách.
Lợi dụng cơ hội còn mịt mờ cát bụi này, Thạch Bảo Kỳ đưa tấm vải lên đọc coi thân phụ chàng viết những gì.
Chàng nhận ra những dòng nghuệch ngoạc như sau :
“Thạch Bảo Kỳ con.
Vài hàng để lại cho con được rõ : Hiện nay bọn Thất Hổ giáo đã xâm nhập vào hang động, số người quá đông đảo, lại nữa trong chốn chật hẹp khó bề day trở nên buộc lòng thân phụ cùng tam thúc triệt thoái ra khỏi nơi này.
Vậy khi con đọc lá huyết thư, con hãy lo mai táng Kim Kiếm thư sinh rồi hãy tìm ta”.
Viết tới đây thì chợt thấy đứt đoạn như vì quá khẩn cấp không thể viết thêm được nữa.
Chỉ nhận ra phía dưới có hàng chữ “Phụ thân lưu bút” rồi ngưng luôn.
Hiển nhiên Thạch Phá Thiên đã viết lá huyết thư này trong một tình thế cực kỳ nguy ngập, chưa dứt là đã cùng Tiêu Diêu Khách chạy ra khỏi hang động.
Đọc lá huyết thư, tâm tình của Thạch Bảo Kỳ không khỏi khẩn trương lên tột độ.
Chàng nghĩ thật nhanh :
- Thật ta không ngờ nổi bọn Gia Cát Trường Phong này lại theo dõi thân phụ ta bén gót như thế. Thế lực của chúng hiện nay quá mạnh, bao trùm cả võ lâm cho nên phụ thân mới ra đi một cách như thế.
Vậy ta nên gấp rút rời khỏi hang động đi tìm xem cha ta ở nơi nào, có điều gì phương hại hay không.
Say nghĩ đâu đó đã cặn kẻ, Thạch Bảo Kỳ cất mắt nhìn qua phía bọn Sương Long bảo chủ và Thần Ưng bảo chủ và toan bắn mình đi.
Lúc bấy giờ cát bụi đã tan đi nên trông thấy rất rõ ràng.
Chàng nghe Sương Long bảo chủ cười lên kha khả :
- Ha ha... Kế hoạch của Thần Ưng đại huynh thật là kỳ diệu, hiện giờ chắc chắn gã tiểu quỷ Thạch Bảo Kỳ đã vùi chôn trong đống đá kia chứ không còn trông mong gì sống sót được. Ha ha... Đáng kiếp cho tên tiểu quỷ đã làm mưa làm gió bấy lâu trong chốn giang hồ.
Thạch Bảo Kỳ ẩn sau tảng đá to nghe những lời này máu hận bỗng sôi bùng lên. Chàng định phóng mình ra quật một chưởng kết liễu tánh mạng của Sương Long bảo chủ nhưng vì muốn chờ xem bọn chúng giở thủ đoạn gì nữa nên im lặng lóng tai nghe.
Lúc ấy Thần Ưng bảo chủ cười khà :
- Không đúng vậy đâu, Sương Long đại huynh khéo mà ngợi khen tiểu đệ, sự thật nếu lão huynh không phát giác tấm vải có hàng chữ của tên ma đầu Thạch Phá Thiên kia thì làm sao chúng ta biết được gã Thạch Bảo Kỳ lặn dưới đáy ao đầm mà lập trận hỏa pháo hủy diệt gã như thế được.
Ngưng lại một lúc, lão ma đầu tiếp :
- Sương Long lão huynh, phục thù là một chuyện nhỏ, nay giết được gã tiểu quỷ Thạch Bảo Kỳ kể cũng hả lòng hả dạ chúng ta rồi, nhưng còn một điều rất quan trọng là chúng ta thu hồi lại những hạt Huyết Châu Hồn kia để cùng nhau luyện thành võ công vô địch hầu làm bá chủ võ lâm.
Tiểu đệ e ngại cho trận hỏa pháo vừa rồi đã nổ tung tan nát những bảo vật vô giá rồi chứ chẳng không.
Sương Long bảo chủ cười khà :
- Thần Ưng lão huynh sai rồi. Lão huynh quên rằng những hạt Huyết Châu Hồn toàn là vật cứng rắn như kim cương không bao giờ mòn, làm gì có chuyện tiêu tan được.
Thần Ưng bảo chủ giục :
- Vậy thì chúng ta hãy tiến tới chỗ gã tiểu quỷ Thạch Bảo Kỳ tan thây nát thịt coi ra sao?
Sương Long bảo chủ tán đồng :
- Lão huynh chí lý.
Cả hai lão ma đầu sau khi thốt ra lời này cùng phóng tới chỗ Thạch Bảo Kỳ đứng lúc nãy để tìm những hạt Huyết Châu Hồn.
Hai lão ma đầu đến nơi quét luồng ma nhỡn nhìn qua mấy lượt như sững sờ. Sương Long bảo chủ kinh dị :
- Lạ thay, tên tiểu quỷ Thạch Bảo Kỳ đã chết nhưng sao không thấy hài cốt của gã?
Thần Ưng bảo chủ cũng ngạc nhiên :
- Thật là một điều kỳ dị đây, nhưng hay là vì trận hỏa pháo quá dữ dội chôn lấy thi thể của tên tiểu quỷ dưới đống đá vụn kia.
Sương Long bảo chủ bàng hoàng :
- Cũng có thể như vậy lắm, thôi chúng ta hãy lo đi tìm những hạt Huyết Châu Hồn cho mau.
Hai lão ma đầu tiến tới chỗ tảng đá mà Thạch Bảo Kỳ đang ẩn núp ở phía sau. Không để phí mất thời giờ thêm nữa, Thạch Bảo Kỳ vụt bắn mình ra cản ngay trước mặt hai lão ma đầu.
Chàng thét lên lồng lộn :
- Hai lão ma già chết sót này chớ có tìm tiểu gia nơi đâu vô ích. Ta đã ở trước mặt bọn ngươi đây!
Sự xuất hiện bất ngờ của Thạch Bảo Kỳ khiến cho bọn Sương Long bảo chủ phải dừng chân lại.
Hai lão ma đầu mắt nhìn lên thấy Thạch Bảo Kỳ kinh hoàng tháo lui ba bốn bước.
Sương Long bảo chủ sững sờ :
- Tiểu tử, ngươi hãy còn sống đây sao?
Bằng giọng lạnh lùng vừa ngạo nghễ, Thạch Bảo Kỳ đáp :
- Đúng vậy, cái quỷ kế tiểu mọn của bọn ngươi đâu có thể nào làm hại nổi người quân tử.
Nay bọn ngươi đã không diệt nổi tiểu gia trái lại tánh mạng các ngươi coi như đã gần đất xa trời rồi.
Mấy lời của Thạch Bảo Kỳ vừa thốt sặc mùi khủng bố máu tanh khiến cho Sương Long bảo chủ và Thần Ưng bảo chủ thảy đều tái mặt.
Nhưng Sương Long bảo chủ đã rống :
- Tiểi quỷ chớ nên tự thị, hôm nay dù ngươi có chắp cánh mà bay cũng không còn mong ra khỏi chốn này.
Thạch Bảo Kỳ lắc mình lên :
- Lời khoác lác không bằng thực hành, vậy ngươi cũng nên nếm qua cho biết một chút màu sắc võ công hiện thời của tiểu gia.
Ngọn đơn chưởng của chàng liền giơ lên.
Vụt!...
Một làn kình khí Vô Cực huyền công từ chưởng trung của Thạch Bảo Kỳ ào tới Sương Long bảo chủ. Chiêu thức vừa đưa ra là đã nhắm ngay nơi hiểm yếu của lão ma đầu mà tấn công vào.
Chuyện này đã ngoài sức tưởng tượng.
Một chưởng của Thạch Bảo Kỳ quật ra bề thế mạnh như lôi điện, kình lực tựa sóng trào, dù cho Sương Long bảo chủ có muốn chống đỡ hay tránh né cũng chẳng còn kịp nữa. Huống chi từ nãy lão ma đầu cứ ngỡ là Thạch Bảo Kỳ chỉ dùng những quái chiêu Vô Địch chưởng như mấy lần trước là cùng, nào ngờ đối phương lại xử dụng ngọn võ công thần diệu này.
Nên Sương Long bảo chủ đã kinh hãi rống :
- Quả thật lợi hại?
Song chưởng của lão ma đầu cũng trong tiếng rống giở lên để ngang ngực yểm trợ.
Một tiếng nổ chấn động tòa hang động.
Chỉ nghe có tiếng ré thảm thiết từ nơi cửa miệng của Sương Long bảo chủ rồi thì thân hình của lão cất khỏi mặt đất tung bay ra ngoài năm trượng quật vào vách đá.
Bộp!
Sương Long bảo chủ rớt trở xuống đất nằm im lìm.
Toàn thân lão ma đầu nhuộm ướt máu hồng, chiếc đầu vỡ nát xương thịt chia lìa chết liền tại trận.
Cái chết vô cùng thảm khốc, thật là đúng với luật trả vay trong chốn giang hồ.
Thần Ưng bảo chủ ngó thấy cái chết của đồng bọn, sắt mặt nghiêm lại tháo lui về phía sau.
Lão ma đầu hết nhìn cái thây ma bày trên mặt đất đến nhìn chầm chập vào mặt Thạch Bảo Kỳ.
Thần Ưng bảo chủ quá đổi hãi hùng trước ngọn thần công tối thượng của gã thiếu niên tuấn tú này.
Đồng thời lão ma đầu hết sức hãi hùng bởi không ngờ đối phương nay lại luyện được Vô Cực huyền công như vậy.
Bọn ma đầu hai môn phái cũng vì cái chết của Sương Long bảo chủ mà hồn bay lên mây.
Có tên đã phải thảng thốt kêu lên :
- Trời, đây là huyền công gì?
Dưới tầm mắt của Thạch Bảo Kỳ lúc ấy cũng hoan hỉ lẫn kinh dị cho chính mình. Vì chàng cũng không ngờ Vô Cực huyền công nay lại thành tựu quá khủng khiếp như thế. Chỉ một chiêu đã quật vỡ đầu của Sương Long bảo chủ.
Chuyện này quả khó có người đã làm nổi rồi đây.
Thạch Bảo Kỳ cũng tự hiểu thầm nhờ viên linh đơn kia đã giúp cho chàng sáu mươi năm thành công lực nên mới có một nội lực hùng mạnh khiếp người như thế.
Trong lòng Thạch Bảo Kỳ vì quá hân hoan mà chưa thấy hành động chi hết.
Nhưng tới khi chàng định lắc mình lên kết liễu luôn tánh mạng của Thần Ưng bảo chủ để còn lìa khỏi hang động, thì lão ma đầu tiến tới trưóc mặt chàng quát :
- Tiểu quỷ Thạch Bảo Kỳ! Cứ theo lời đồn đải của giang hồ thì phải chăng kho tàng trước tác võ công vô địch Huyết Châu Hồn chính là ở dưới thủy động này?
Thạch Bảo Kỳ cười ngạo nhiên :
- Trước khi ngươi sắp về bên kia cõi chết an giấc ngàn thu, tưởng ra tiểu gia cũng chẳng còn giấu diếm ngươi mà làm gì. Quả thật ngươi nói rất đúng.
Thần Ưng bảo chủ khe khẽ rúng động :
- Tiểu tử, chắc ngươi đã vào được trong thủy dộng và đã thâu hoạch được cái kết quả mong muốn?
Thấy không cần giấu diếm làm gì, Thạch Bảo Kỳ gật đầu :
- Đương nhiên là như thế.
Thần Ưng bảo chủ biếc cả sắc mặt. Tuy vậy lão ma đầu vẫn hống hách :
- Tiểu quỷ, nay lão phu bắt buộc ngươi hãy giao nộp mười bốn hạt Huyết Châu Hồn và tất cả các món bảo vật võ công đã lấy được ở dưới tòa thủy động kia.
Thạch Bảo Kỳ lạnh lẽo :
- Thần Ưng lão tặc, ngươi hãy tự hiểu lấy mình, lời nói vừa rồi của ngươi có quá đáng hay không?
Thần Ưng bảo chủ buông trầm giọng :
- Nếu ngươi từ chối không chịu trao những món bảo vật ấy thì bổn Bảo chủ lấy cái tiểu mạng của ngươi.
Thạch Bảo Kỳ ngạo mạn :
- Cũng chưa hẵn như thế, trái lại tiểu gia chỉ sợ e tánh mạng của ngươi không còn bảo tồn được nữa.
Thần Ưng bảo chủ bí ác cười khà lên :
- Chưa hẵn hay không hãy xem đây!
Lão ma đầu thò tay vào trong lòng lấy ra món vật màu đen thấy đến khiếp người, cười khà khà :
- Thạch Bảo Kỳ, ngươi hiểu món vật gì đây không?
Trố mắt nhìn qua món vật màu đen, Thạch Bảo Kỳ kinh dị :
- Là món vật gì đây?
- Oanh Thiên Pháo!
- Oanh Thiên Pháo à?
- Đúng vậy, đây là một thứ trái nổ rất nhạy mà lão phu ít khi dùng tới, nhưng hôm nay phải xử dụng tới nó mới có thể chế ngự được ngươi.
Thạch Bảo Kỳ trừng mắt :
- Thần Ưng lão quỷ, ngươi đừng hòng dùng trái Oanh Thiên Pháo mà đe dọa tiểu gia vô ích.
Thần Ưng bảo chủ cười to hơn :
- Vậy thì người phải chết rồi đây.
Thạch Bảo Kỳ hét :
- Hãy khoan đã!
Thần Ưng bảo chủ vừa giở cánh tay cầm trái Oanh Thiên Pháo lên chợt ngưng lại ngạo nghễ :
- Sao đó? Tiểu tử ngươi đã bằng lòng trao những món bảo vật cho lão phu đấy à?
Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :
- Trái lại, tiểu gia bắt buộc ngươi phải vứt bỏ trái Oanh Thiên Pháo kia cho mau.
Thần Ưng bảo chủ tống :
- Chẳng đời nào, trừ phi ngươi?
- Trừ phi thế nào đây?
- Hãy tự chặt đi một cánh tay phải và một bàn chân trái thì may ra lão phu còn cho mạng sống mà ra khỏi chốn này, trái lại ngươi sẽ nhận lấy một cái chết chẳng toàn thi thể.
Máu hận sôi trào trong huyết quản, Thạch Bảo Kỳ nghiến răng kèn kẹt :
- Lão quỷ chớ có cuồng mộng giữa ban ngày vô ích, tiểu gia nhứt định sẽ xé thây ngươi mới hả cơn giận.
Thần Ưng bảo chủ cười kha khả :
- Tiểu quỷ, nay số ngươi đã tận rồi, đừng mong còn cơ hội nữa vô ích, hãy coi thủ đoạn của?
Lão ma đầu vừa nói tới đây chợt tình hình biến đổi.
Trong một tiếng thét lộng tràng, Thạch Bảo Kỳ đã tung ra một chiêu Vô Cực huyền công ngay trước ngực Thần Ưng bảo chủ.
Kỳ diệu thay!
Thạch Bảo Kỳ đứng cách Thần Ưng bảo chủ có hơn bốn trượng nhưng luồng Vô Cực huyền công vẫn áp tới như thường.
Những ngón võ công khác dù là Vô Địch chưởng cũng không có tầm tấn công xa như thế.
Chính vì vậy mà Thần Ưng bảo chủ không kịp đề phòng, đến khi phát giác thì đạo lực đã tới bên mình.
Một tiếng rú thê thảm nổi lên.
Bộ ngực của Thần Ưng bảo chủ bị chưởng lực Vô Cực huyền công quật nằm vỡ nát ra từng mãnh nhỏ.
Lão ma đầu chết liền tại trận.
Lúc ấy Thạch Bảo Kỳ cũng vừa thu hồi ngọn đơn chưởng lại quét cặp mắt nhìn qua xác chết của đối phương.
Chàng hừ lạnh lẽo nói :
- Lão quỷ, đây cũng là một cách tiện nghi cho ngươi theo gót lão Sương Long bảo chủ cho có bạn, giá gặp lúc tiểu gia vô sự, bọn ngươi sẽ thấy cái chết còn khổ sở hơn nhiều.
Dứt tiếng, Thạch Bảo Kỳ lắc mình qua toan lướt đi ra khỏi hang động để còn đi tìm phụ thân. Nhưng trong lúc ấy mười ba tên cao thủ Sương Long bảo và Thần Ưng bảo đã đồng loạt rống :
- Hãy đứng yên!
Chúng thi nhau phóng tới cản ngang trước mặt Thạch Bảo Kỳ và dàn thành thế trận. Bọn này để lộ trên những bộ mặt hung tàn đầy sát khí lẫn căm hờn.
Thấy thế Thạch Bảo Kỳ ngưng bước lại. Chàng nhìn qua mười ba tên cao thủ nhị Bảo rồi bạo thét lên :
- Bọn ngươi toan tính gì đây?
Một tên trong bọn ma đầu quát lên :
- Bọn đại gia bắt buộc ngươi phải giao nộp mười bốn hạt Huyết Châu Hồn rồi tự sát tại chỗ này.
Lời này làm Thạch Bảo Kỳ nổi giận đến bật cười khà lên. Giọng cười vừa cuồng ngạo và khinh thị vô cùng.
Rồi chàng trầm lặng xuống :
- Bọn ngươi hãy nghe lời khuyến dụ của tiểu gia đây :
Lâu nay Sương Long bảo chủ và Thần Ưng bảo chủ tội ác mờ trời, hận thù chồng cao hơn núi, đáng phân thây làm trăm ngàn mảnh, nay có chết như vậy cũng là phúc đức lắm rồi.
Tại sao các ngươi lại còn ngu xuẩn không chịu cải ác tùng thiện xa lánh nơi này, lại còn ngăn cản tiểu gia để rồi cùng chung số phận như hai lão ma đầu đó.
Hãy dang ra cho mau.
Một tên ma đầu trợn mắt :
- Tiểu quỷ, đừng già mồm mép. Bề ngoài ngươi làm ra mặt đạo đức chánh nghĩa nhưng trong lòng cũng độc ác như ai, đừng hòng dùng lời lay chuyển anh em bọn ta được.
Sát khí tỏa mờ trên gương mặt tuấn tú của Thạch Bảo Kỳ :
- Vậy thì bây giờ các ngươi định thế nào đây?
Tên ma đầu ấy dáp :
- Trước hết giao mười bốn hạt Huyết Châu Hồn cho bọn đại gia xử dụng.
- Rồi thế nào nữa?
- Sau đó hãy cầm kiếm tự đâm vào cổ họng của mình cho bọn ta lấy máu của ngươi mà uống tẩy hận cho nhị vị cố chủ.
Thạch Bảo Kỳ phát động sát cơ :
- Còn bằng tiểu gia làm trái lại thì sao?
Cả bọn ma đầu đồng thanh :
- Thì anh em ta giết ngươi.
Quát dứt mười ba tên ma đầu cùng xông lên một lượt, mỗi người một chưởng, thế tự nước trào sóng dậy.
Thạch Bảo Kỳ giận quá không còn nhân nhượng được nữa, vùng hét lên vang lừng :
- Tiểu gia vốn có lòng hỉ xả đối với bọn ngươi, mở cho con đường sinh đạo, nhưng nay bọn ngươi mê muội đến điên cuồng, không biết tiến thối lại tự dấn mình vào chỗ chết thì bảo ta tha làm sao cho được.
Vậy ta cũng cần ra tay tế độ cho bọn ngươi theo hai lão quỷ kia cho có thầy có tớ.
Cùng trong khi thét, Thạch Bảo Kỳ bắn mình tới giữa chúng ma đầu Sương Long bảo và Thần Ưng bảo tung ra năm chưởng và năm ngọn chỉ phong mau như làn chớp.
Công lực của chàng từ khi học được Vô Cực huyền công đến nay tiến bộ vượt bực nên tuy dùng Hồi Long Chưởng và Xuyên Tâm Đoạn Mạch chỉ vẫn thấy lợi hại vô cùng.
Mười ba tên ma đầu không một ai chống đỡ lực đạo quá khủng khiếp của Thạch Bảo Kỳ vừa đánh ra.
Chỉ nghe một loạt tiếng ré thảm khốc nổi lên. Nhiều cái tử thi bay ra ngoài mấy trượng rớt trở xuống đất im lìm.
Thạch Bảo Kỳ vạch một vòng quanh sân tràng như sét giật thi triển đủ năm chiêu năm chỉ.
Sa thế công này tất cả mười ba tên cao thủ tại sân tràng đều bị hủy diệt không còn sống sót một người nào cả.
Bấy giờ Thạch Bảo Kỳ mới ngưng tay lại, quét mắt nhìn qua đống thi thể chất ngổn ngang.
Chàng lại nhìn cái xác chết của Kim Kiếm thư sinh thì không còn trông thấy nữa.
Hiển nhiên hài cốt của Kim Kiếm thư sinh bị chôn vùi dưới đống đá vụn vừa đổ ụp xuống rồi.
Đấy quả nhiên chẳng khác gì một nấm mộ thiên nhiên cho sư huynh chàng yên giấc ngàn thu chẳng còn gì lo lắng nữa.
Thạch Bảo Kỳ âm thầm thở dài một tiếng như tiếc thương cho một đóa tài hoa của võ lâm rồi nhắm phía ngoài cửa động Hận Thế môn mà phóng đi mau tợ làn khói.
Vừa đi Thạch Bảo Kỳ vừa quét mắt tìm coi phụ thân chàng và tam thúc coi còn thấy thoáng nơi nào chăng.
Chẳng thấy chiếc bóng nào hết.
Tâm trường Thạch Bảo Kỳ khẩn trương lên vì hiểu phụ thân chàng cùng Tiêu Diêu Khách và Thiết Tâm Tú Sĩ đã đi xa rồi.
Không hiểu thân phụ chàng đã gặp bọn Gia Cát Trường Phong chưa.
Nhớ tới võ công kỳ diệu của Gia Cát Trường Phong trong lòng Thạch Bảo Kỳ đâm lo ngại lên.
Chàng phóng mình ra khỏi hang động Hận Thế môn.
Thạch Bảo Kỳ đảo mắt nhìn quanh một lượt không thấy bóng ai cả liền tiến nhanh về phía Bắc.
Chàng cứ nhắm liều mà đi. Đến một cụm rừng kia đột nhiên Thạch Bảo Kỳ nghe có tiếng leng keng từ trước mặt chàng đưa lại.
Chàng hơi ngạc nhiên trố mắt coi đó là ai.
Nháy mắt đã thấy một bị lão nhân tay cầm cái chuông màu đỏ từ kia thoáng tới.
Thạch Bảo Kỳ định thần nhìn kỹ lão nhân thì thấy không ai khác hơn là Vạn Bác tiên sinh.
Thấy Thạch Bảo Kỳ, Vạn Bác tiên sinh liền thu hồi thân thủ lại. Trong khi Thạch Bảo Kỳ cũng vừa dừng bước.
Vừa trông thấy mặt kẻ thù, Thạch Bảo Kỳ đã nghe máu hận sôi trào, chợt thét to lên :
- Lão ma già, ngươi tới đây quả thật đúng lúc.
Vạn Bác tiên sinh dững cặp lông mày bạc :
- Sao đó, tiểu tử đang tìm kiếm lão phu chăng?
Thạch Bảo Kỳ khẽ gật đầu :
- Cũng có thể gọi như thế.
Vạn Bác tiên sinh lấy cặp tinh quang nhìn Thạch Bảo Kỳ một cái rồi cười hì hì :
- Tiểu tử, ngươi tìm lão phu có chuyện gì?
Thạch Bảo Kỳ ngạo mạn :
- Lão thất phu, ta muốn hỏi ngươi hiện nay bọn Thất Hổ giáo đang ở chốn nào? Nói cho mau.
Vạn Bác tiên sinh cười kha khả :
- Ha ha... Tưởng gì nếu chuyện như thế thì họ Vạn ta không muốn nói ra ngay bây giờ.
Nổi cơn thịnh nộ, Thạch Bảo Kỳ thét :
- Lão tặc chớ già mồm, bọn ngươi đã đi cùng với lão ma đầu Gia Cát Trường Phong mà nay lại nói không biết bọn Thất Hổ giáo ở nơi đâu à?
Vạn Bác tiên sinh vẫn cười khinh khỉnh :
- Chớ có hồ đồ, lão phu không phải nói như ngươi đã tưởng, sự thật thì ta hiểu bọn nó một cách hết sức rõ ràng, nhưng xưa nay dù sao ta cũng chưa hề bán đứng linh hồn cho Gia Cát Trường Phong như ngươi đã tưởng, ta trở lại đây không từng có ý giúp cho hắn đâu.
Thạch Bảo Kỳ kinh dị :
- Vậy ngươi đến đây để làm gì?
- Mục đích của lão phu từ xưa nay là buôn bán tin tức, bảo vật trong chốn giang hồ, hễ thấy có lợi cho ta là được.
Thạch Bảo Kỳ nghiến răng :
- Thật là vô liêm sĩ.
Vạn Bác tiên sinh không giận mà lại làm mặt nghiêm chỉnh lên :
- Tiểu tử chớ có nhiều lời thái quá, trái lại hiện giờ ngươi phải cần dùng đến lão phu đây.
Lời này làm Thạch Bảo Kỳ ngạc nhiên vô tả. Chàng trầm nghị hỏi :
- Lão tặc, lời này có nghĩa gì?
Vạn Bác tiên sinh cười đắc chí :
- Hiện nay lão phu đã rõ tung tích bọn Gia Cát Trường Phong, Phong Lâm Cư Sĩ, Phấn Diện Đào Hoa ở nơi đâu rồi, không lẽ tiểu tử không cần biết tới điều này.
Thạch Bảo Kỳ trừng mắt :
- Thế à?
- Đúng vậy. Ngoài ra lão phu còn biết luôn Thạch Phá Thiên, Tiêu Diêu Khách đang trú ẩn chốn nào nữa. Ngươi thấy thế nào, có còn mắng chưởi lão phu nữa chăng?
Mấy lời tiết lộ của Vạn Bác tiên sinh khiến cho trong lòng Thạch Bảo Kỳ khẩn trương lên.
Chàng hỏi thật gấp :
- Thân phụ ta cùng tam thúc và bọn Gia Cát Trường Phong hiện đang ở chốn nào, hãy nói ra mau.
Vạn Bác tiên sinh cười ha hả :
- Nói ra mau à? Thạch thiếu hiệp, như người đã rõ từ xưa đến nay cái qui củ của lão phu như thế rồi, tại sao lại giả vờ không cần biết chuyện như thế?
Thạch Bảo Kỳ cau đôi mày kiếm lại :
- Có phải lão cần tiền đó chăng?
Vạn Bác tiên sinh cung mình lên cười hi hí :
- Đúng như thế, có tiền đi khắp cả trong thiên hạ ai cũng kính trọng tôn thờ, bằng không thì nửa bước cũng có người khinh, xin Thạch thiếu hiệp hiểu rõ cho điều này.
Thạch Bảo Kỳ trầm mặt xuống :
- Tiểu gia vốn cũng đã biết cái tôn chỉ của lão rồi, nhưng chỉ tiếc vì hôm nay ta không có mang tiền theo trong túi.
Vạn Bác tiên sinh thất vọng :
- Vậy thì cuộc mua bán đã không thành đây.
Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :
- Ai bảo với lão là không thành, tuy hiện giờ tiểu gia không có mang tiền theo trong mình để mua bán cái tin đó nhưng ta đã nghĩ ra cách rồi.
- Cách gì đây?
Thạch Bảo Kỳ giở ngọn chưởng lên nghiến răng :
- Chúng ta thử thách với nhau một lần được chăng?
Vạn Bác tiên sinh dững mày lên :
- Thử thách thế nào đây?
Thạch Bảo Kỳ giải thích :
- Nay để tại hạ quật lão ba chiêu, nếu lão té quị xuống đất và phún máu mồm thì phải nói rõ sự thật về phụ thân ta và Gia Cát Trường Phong cho ta biết được chăng?
Vạn Bác tiên sinh cười kha khả :
- Ha ha... Thạch thiếu hiệp, giọng nói của ngươi lão phu xem ra ngày càng thêm lớn lối, chẳng còn coi trời cao đất dầy là gì nữa cả.
Bảo thật, nội trong thiên hạ này kể luôn cả Gia Cát Trường Phong và Phấn Diện Đào Hoa sợ e rằng chưa có một ai giao đấu cùng ta trong vòng ba mươi chiêu mà quật ta đến hộc máu, té quị xuống đất như điều ngươi hảo vọng đó đâu. Ta khuyên ngươi bớt miệng mồm một chút.
Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :
- Lão họ Vạn kia, đây chỉ là điều kiện tiểu gia đưa ra như thế, còn bằng lòng hay không còn tùy ở nơi lão chớ ta nào ép uổng bao giờ.
Vậy ưng hay không xin trả lời mau cho ta được rõ, đừng nhiều lời mất thời giờ vô ích.
Cặp lông mày trắng của Vạn Bác tiên sinh theo đó dựng ngược lên vì nổi trận lôi đình.
Bởi trong đời của lão nhân chưa từng bị ai khinh thị quá độ như Thạch Bảo Kỳ hiện nay.
Đến cả Gia Cát Trường Phong, một nhân vật khủng khiếp nhứt mà hãy còn coi trọng lão ta thay.
Cho nên Vạn Bác tiên sinh đã xách chiếc áo Bát Quái giủ một cái rồi trầm giọng thốt :
- Được lắm, lão phu trông thấy cái hào khí của Thạch thiếu hiệp thật chẳng khác gì Thạch Phá Thiên đại hiệp một chút nào khiến ta phá lệ một phen để mà đáp ứng ngươi đây.
Thạch Bảo Kỳ lãnh đạm :
- Hay đó. Vậy trước khi thù tạc ba chiêu với nhau, lão tiền bối có điều kiện gì cần nói ra hay không?
Vạn Bác tiên sinh mặt trắng hóa hồng, giận quá nên phát lên cười ha hả :
- Lão phu ấy à? Ha ha... Thiếu hiệp, nếu ngươi nội trong ba đường chiêu có thể thắng nổi lão phu thì chẳng những ta nói rõ tung tích của Thạch Phá Thiên và Gia Cát Trường Phong hiện đang ở đâu mà lại còn?
- Còn thế nào đây?
- Họ Vạn này thề tự nguyện tháo lui ra khỏi chốn thị phi giang hồ, tìm nơi mai danh ẩn tích không còn xuất hiện một lần nào nữa cả.
Thạch Bảo Kỳ nghiêm lạnh :
- Vạn tiền bối, câu nói này có thật hay không? Lão không thấy hối hận ở sau này à?
Đã thịnh nộ, Vạn Bác tiên sinh càng nổi giận hơn, nhưng vẫn cười ha hả :
- Thạch thiếu hiệp chớ quá lời. Lâu nay lão phu trọng lời nói như sanh mạng của mình, trải suốt đời người chưa từng thất hứa với một ai, sao ta lại hối hận.
Thạch Bảo Kỳ trầm mặt xuống :
- Vậy thì lão tiền bối lưu ý đây.
Lắc mình lên ba bước, Thạch Bảo Kỳ trụ thân mình lại như tòa cổ sơn khe khẽ vận công.
Vạn Bác tiên sinh đứng thủ thế chờ đợi đón nghinh.
Đột nhiên Thạch Bảo Kỳ thét :
- Nhận chưởng đây!
Vụt!... Vụt!... Vụt!...
Thạch Bảo Kỳ vận lên song chưởng mười hai phần công lực Vô Cực huyền công đẩy tới Vạn Bác tiên sinh.
Chiêu vừa đẩy ra đã nghe ám lực như sóng triều đại dương nổi dậy ào ào áp tới đối phương.
Chuyện xảy ra ngoài sức tưởng tượng.
Vạn Bác tiên sinh quát lớn :
- Quả nhiên lợi hại!
Song chưởng lão nhân vận toàn bộ chân ngươn quật trả ba chiêu đón lấy chiêu thức của Thạch Bảo Kỳ.
Binh!... Binh!... Binh!...
Một loạt tiếng nổ vang lên.
Mặt đất chuyẻn rung như đang hồi địa chấn.
Kình khí phóng cao hai mươi trượng làm thành bạo phong ào ào. Thân hình của Vạn Bác tiên sinh bây giờ chẳng khác gì cành liễu trước trận cuồng phong, lắc lư nghiêng ngửa không ngừng.
Chỉ đến chiêu thứ nhì đã thấy tình hình biến đổi.
Thân hình to lớn của Vạn Bác tiên sinh tung bay lên như con diều giấy rơi trở xuống đất.
Nơi cửa miệng của lão nhân máu họng phún ra không ngớt, cố hết sức mới nuốt trở vào.
Rồi thì Vạn Bác tiên sinh lắc động như người lên cơn song hàn, chân tháo lui lảo đảo cuối cùng ngã xuống.
Huỵch!
Vạn Bác tiên sinh nằm lăn dưới mặt đất.
Sự tình này khiến cho Thạch Bảo Kỳ cũng tự kinh hoàng lấy mình vì không ngờ Vô Cực huyền công lại quá khủng khiếp dường đó.
Chàng vội thu hồi chiêu thứ ba lại.
Nhờ đó mà Vạn Bác tiên sinh thoát khỏi cái chết tan xương nát thịt do đường chiêu tối thượng gây ra.
Thạch Bảo Kỳ ngưng chưởng rồi lắc mình lên gần chỗ Vạn Bác tiên sinh, chàng lạnh lùng hỏi :
- Tiền bối còn muốn nhận thêm đường chiêu cuối cùng nữa hay không?
Bấy giờ trược mặt chàng bỗng sáng lên, Thạch Bảo Kỳ quét mắt nhìn lên thì thấy đó là một vùng giang sơn riêng biệt, chu vi rộng chừng mấy mẫu.
Chẳng hiểu nơi đây ăn thông vào chốn nào?
Chỉ thấy cây cỏ tốt tươi, kỳ hoa dị thảo mọc đầy đường bay mùi thơm ngào ngạt.
Ngửi nhằm mùi hương đó cảm thấy sảng khoái cả tinh thần.
Thạch Bảo Kỳ chợt la lên một tiếng hoan hỉ.
Theo chàng nghĩ thì chắc chốn này đã tới chỗ chôn cất kho tàng trước tác võ công rồi.
Tinh thần Thạch Bảo Kỳ càng thêm phấn chấn hơn trước.
Cất hộp Huyết Châu Hồn vào lòng, Thạch Bảo Kỳ nhanh lẹ tiến tới chỗ những đám cây xanh kia.
Nháy mắt chàng đã tới những lùm cây như tòng bá nhưng khác hơn là màu xanh của nó và đẹp như bức tranh thần tiên.
Qua khỏi đám cây này, Thạch Bảo Kỳ chợt thấy trưc mắt chàng một gian bí thất kỳ cỗ.
Gian bí thất rất giản dị nhưng vô cùng quái lạ chưa từng thấy trong chốn giang hồ.
Thạch Bảo Kỳ rúng động trong lòng, lắc mình tới chỗ gian bí thất coi có gì lạ không rồi nhè nhẹ tiến vô.
Vừa lọt vào cánh cửa bí thất chợt Thạch Bảo Kỳ sựng người lại, đồng thời ngơ ngác cả lên. Vì chàng vừa phát giác ngay trong cửa có một chiếc thạch sàng không lớn lắm chắn ngang.
Trên thạch sàng có một người cốt cách như vị tiên ông đời thượng cỗ đang ngồi xếp bằng nơi đó.
Hai mắt của vị thần tiên này nhắm lại nhưng bảo tướng và phong cốt có một cái gì oai nghi bất khả xâm phạm.
Thạch Bảo Kỳ toan mở miệng ra hỏi thì cũng vừa phát giác vị thần tiên không còn sống nữa.
Nguyên là nhân vật thần kỳ này ngồi tĩnh tọa đã chết từ lâu rồi, chẳng rõ là bao nhiêu thời gian nữa.
Bất giác Thạch Bảo Kỳ sanh lòng kính nể dù chưa biết lão nhân ngồi tịch kia là ai.
Chàng quì thụp xuống van vái :
- Tại hạ tiểu danh Thạch Bảo Kỳ xin bái kiến di dung của bực đại tiền bối.
Dư âm câu nói này chưa dứt thì Thạch Bảo Kỳ chợt phát giác trên mặt đá trước linh thể lão nhân tợ thần tiên có dòng chữ như sau :
Ngươi vào được chốn này quả là căn duyên của trời sắp đặt, vậy thì hãy tiến thẳng vào phía trong chừng bảy bước kéo cái vòng sắt ra, ngươi sẽ thấy toại nguyện.
Thạch Bảo Kỳ đọc xong bâng khuâng lên.
Mấy dòng này nếu không bảo vào kia gặp kho tàng võ công thì còn là gì nữa.
Thạch Bảo Kỳ cúi lạy thêm mấy lạy tỏ lòng sùng kính người đã khuất rồi tiến thẳng vào trong.
Chàng bước đi đúng bảy bước, cặp mắt nhìn thấy đã sát với tam giác tòa bí thất.
Trên tường có một cái khoen bằng sắt nhưng không hề rỉ sét, không hiểu nguyên nhân vì sao.
Do dự một lúc, Thạch Bảo Kỳ đưa tay lên kéo cái vòng sắt ấy một cái thật nhẹ.
Tức thì chuyện lạ xảy ra.
Một loạt tiếng ầm ỉ nổi lên.
Loạt tiếng lạ vừa chấm dứt đã trông thấy trong vách tường tách ra để lộ một cánh cửa.
Cánh cửa này ăn thông xuống con đường hầm dưới đất.
Tâm tình của Thạch Bảo Kỳ khẩn trương lên cực dộ.
Chàng lẹ làng chui ngay xuống con đường hầm ấy.
Vào khoảng vài mươi trượng, Thạch Bảo Kỳ phát hiện một vùng ánh sáng do những hạt Dạ Minh Châu to lớn dị thường chiếu tỏa.
Chàng nhận ra phía trước có một cái kệ khá to.
Thạch Bảo Kỳ rúng tận đáy lòng tiến nhanh tới kệ đá ấy.
Chàng kéo cánh cửa kệ đá thì thấy phía trong có nhiều bộ sách kỳ cỗ bọc da thú rừng rất ngăn nắp.
Thạch Bảo Kỳ run tay cầm lấy một quyển lên coi thì thấy phía ngoài đề hàng chữ như sau :
“Không Không đạo nhân lưu ngôn.”
Thì ra lão tiền bối ngồi tịch ngoài kia chính là Không Không đạo nhân.
Đây là một đức dị nhân truyền thuyết trong chốn giang hồ cách đây khoảng năm trăm năm về trước.
Danh tánh của dị nhân này lẫy lừng đến nỗi không còn ai không biết tới mãi tới ngày nay.
Thời đó không có ai dám nhận nổi một chiêu của Không Không đạo nhân nên ít người dám đương đầu với lão.
Suốt năm mươi năm trường hành đạo giang hồ ít khi Không Không đạo nhân dùng tới sức sanh bình của mình.
Chiêu pháp của đạo nhân đạt cõi thông huyền giống như phép thuật của những bực địa tiên ngày xưa. Nhưng sau đó Không Không đạo nhân bặt tin đi không còn nghe tới tung tích của lão nữa.
Rồi trải qua năm trăm năm nay cũng không ai phát giác võ công của nhân vật thần bí này lưu lại cho ai cả.
Không ngờ giờ đây Thạch Bảo Kỳ lại tìm được Không Không đạo nhân viên tịch dưới hang cốc này.
Đến đây chàng mới biết những hạt Huyết Châu Hồn kia chính là vật sở hữu của Không Không đạo nhân.
Cảnh thần tiên ngoài kia chính là nơi tàng ẩn giang hồ của lão nhân tạo thành.
Bấy giờ Thạch Bảo Kỳ mới hiểu rõ Không Không đạo nhân vì sợ cái tựu thành võ công của mình làm phát sanh mối đại họa cho giang hồ nên đem mười bốn hạt Huyết Châu Hồn và kho tàng trước tác võ công chia làm hai nơi.
Mười bốn hạt Huyết Châu Hồn thì đưa ra chốn giang hồ thử thách vận mạng chốn võ lâm. Còn trước tác võ công thì đưa vào chốn huyệt động bí mật này chờ người có cơ duyên vào thu nhận.
Vì vậy mà tạo nên một kiếp vận sát trong chốn giang hồ vì mười bốn hạt Huyết Châu Hồn trong vòng mười tám năm qua.
Giờ thì Thạch Bảo Kỳ chính là nhân vật có mối căn duyên lọt được vào chốn động phủ này.
Lúc ấy Thạch Bảo Kỳ lật từng trang đọc qua.
Ngay trang đầu chàng đã thấy di chúc của Không Không đạo nhân có những điều khoản như sau :
Trước nhứt, lão đại kỳ nhân có để lại một hoàn linh đơn chế luyện bằng một trăm thứ linh chi thảo, người may mắn uống vào sẽ được tăng ít nhất sáu mươi năm thành công lực, thật là một thứ linh đơn có một trong hai trong cõi đời.
Thứ nhì, thuở còn sanh tiền Không Không đạo nhân tinh thông nội ngoại thần công của các đại môn phái, thảy đều có trước tác ghi chép cất trong kho tàng.
Điều thứ ba, học môn võ công mang danh là Vô Cực huyền công ghi chép trên các hạt Huyết Châu Hồn vốn là đồng một mối với nhau. Nhưng kinh văn trên hạt Huyết Châu Hồn không được hoàn toàn, chỉ là một bộ phận trong đó mà thôi.
Nó chỉ có thể dùng để vận công cho phát hiện lên tấm bản đồ và chế ngự đối phương được một phần chứ lâm trận thì không sao sánh bằng được Vô Cực huyền công tại chỗ.
Kẻ nào học thành kinh văn này rồi là có thể đánh bại được Đệ Nhứt Nhân Thiên Hạ.
Thạch Bảo Kỳ coi xong tâm tình chàng cảm thấy khích động mãnh liệt vì không ngờ mình lại gặp kỳ duyên to tát đến thế này.
Trước nhứt chàng cầm lấy hoàn tiên đơn bỏ vào miệng nuốt ngay vào bụng.
Kế đến Thạch Bảo Kỳ ngồi xếp bằng dưới đất vận công theo lối chân khí Cửu Cửu huyền công.
Vốn sẵn có một bản chất thông mình tột độ, tâm tánh lãnh ngộ rất cao thâm, lại dốc hết tinh thần vào cuộc vận khí nên chỉ trong vòng nửa buổi thì Thạch Bảo Kỳ đã tựu thành lối Vô Cực huyền công chánh tông ở dưới tòa động cốc.
Bây giờ Thạch Bảo Kỳ mới phát giác Vô Cực huyền công này quả thật là uyên bác tinh thâm, huyền ảo khôn bì, càng thi triển càng thấy sự kỳ diệu như phép thuật thần tiên.
Còn lại phần sau, Thạch Bảo Kỳ đọc thuộc làu kinh văn mối chân ngươn Vô Cực huyền công.
Tiếp đó Thạch Bảo Kỳ lại lấy pho trước tác võ công giở ra mà đọc vừa nghiên cứu thật lâu.
Chàng luyện đi luyện lại ngón võ công huyền bí này bước sang giai đoạn thứ nhì.
Giai đoạn này càng khó khăn hơn trước.
Trải hơn mấy chục phen như thế, Thạch Bảo Kỳ đã tựu thành mối chân ngươn này. Chẳng những thế chàng lại phát huy thêm sáu mươi năm thành công lực do hoàn linh đơn mà ra nữa.
Bây giờ nội lực Thạch Bảo Kỳ đã tràn trề như biển cả, võ công lại tột bực huyền thông.
Bất giác chàng nhảy dựng lên :
- Ta đã thành công rồi!
Thạch Bảo Kỳ hoan hỉ đứng lên. Chàng thầm tính theo thời gian, chợt giựt mình kêu lên :
- Thôi nguy rồi, thân phụ ta dặn sau mười hai giờ dù trong hoàn cảnh nào cũng phải trồi lên mặt nước cho biết tin tức dưới hang huyệt này, nhưng giờ đã có hơn hai mươi giờ rồi, chắc chắn gia phụ và mọi người đều sốt dạ đợi chờ.
Vậy ta phải trở lên ngay mới được.
Thầm nhủ như thế rồi, Thạch Bảo Kỳ đem những quyển trước tác võ công cất trở lại chỗ cũ.
Xong xuôi chàng trở ra ngoài phủ phục trước linh thể của Không Không đạo nhân nói :
- Tiểu đồ điệt nay phải trở lên đất bằng, xin bái biệt di thể của lão tiền bối.
Sau đấy Thạch Bảo Kỳ đứng dậy, quay mình một cái là đã bắn đi ra ngoài như mũi tên vừa buông khỏi giàn.
Thạch Bảo Kỳ quay trở lại con đường hầm cũ, chun lên hang động vượt quá núi lửa và độc khí bằng những hạt Huyết Châu Hồn cầm trên tay.
Chẳng bao lâu Thạch Bảo Kỳ đã xuống tới đáy ao đầm nơi mà chàng chui vào hang động bí mật.
Thạch Bảo Kỳ không chút do dự lao mình xuống chỗ vòi nước phún mạnh ra rồi trồi lần lên. Lát sau chàng đã lên tới mặt nước ao đầm.
Vừa ngoi đầu lên khỏi mặt nước, chợt Thạch Bảo Kỳ đã nghe có tiếng thét to lên :
- Gã kia rồi!
Liền theo có tiếng quát tiếp đó :
- Đúng vậy, chắc chắn là gã đây!
Tiếng quát này nghe lạ tai, không phải Thạch Phá Thiên và cũng không phải Tiêu Diêu Khách.
Thạch Bảo Kỳ rúng động trong lòng cố ngoi lên chút nữa để mở mắt coi đó là ai.
Nhưng cùng lúc ấy lại có tiếng rống :
- Hãy giết gã cho mau!
Nghe câu này Thạch Bảo Kỳ hiểu ngay đây là kẻ thù chứ không phải là người của thân phụ chàng. Nhưng chàng chưa kịp gì hết thì chợt thấy chưởng chỉ đao kiếm tứ phía trên miệng ao đầm áp xuống đỉnh đầu chàng.
Trong lòng kinh hãi, Thạch Bảo Kỳ liền lanh lẹ lặn ngay trở xuống nước tránh những loạt tấn công đó.
Bùng... Bùng...
Nước dưới ao đầm văng lên tung tóe, hàng loạt kiếm phong chưởng chỉ vửa phớt trước mặt Thạch Bảo Kỳ trúng vào mặt nước.
Phía dưới này Thạch Bảo Kỳ lắc ngang hai trượng khỏi vị trí cũ rồi lại trồi lên.
Cùng theo một động tác mau lẹ tợ chớp kỳ diệu vô phương, chàng đã bắn mình lên cao bốn trượng như vị tà thần.
Rồi Thạch Bảo Kỳ theo một thân pháp khiến người hạ ngay xuống mé ao đầm võ công tuyệt diệu.
Chàng quét mắt nhìn qua mé ao hồ thì thấy có người đã đứng chực sẵn đó.
Đầu tiên Thạch Bảo Kỳ nhận ra có hai lão ma đầu Sương Long bảo chủ và Thần Ưng bảo chủ.
Kế đó chàng lại thấy rõ rất nhiều cao thủ của hai bảo này dàn thành thế trận tự bao giờ.
Bọn chúng đang chiếu hàng loạt luồng hung quang nhìn Thạch Bảo Kỳ vô cùng sửng sốt. Có lẽ chúng hãi hùng trước cái thân pháp kỳ diệu hiện thời của Thạch Bảo Kỳ.
Lúc ấy Thạch Bảo Kỳ lại đưa mắt nhìn qua phía mặt ao đầm. Bất giác chàng rúng động cả tâm tình lên vì vừa nhận ra một cái xác chết nằm nơi đó.
Xác chết chính là Kim Kiếm thư sinh, mình mẩy đầy cả máu me, áo quần rách nát chứng tỏ vừa trải qua một trận giao đấu cực kỳ khốc liệt.
Ngoài ra không còn trông thấy bóng dáng của thân phụ chàng và Tiêu Diêu Khách nơi đâu cả.
Thạch Bảo Kỳ kinh hãi một chập bỗng trên gương mặt lẫy lừng sát khí thét hỏi Sương Long bảo chủ :
- Bọn ngươi đến đây từ bao giờ?
Sương Long bảo chủ lạnh lùng :
- Bọn lão phu chỉ vừa mới tới đây.
Thạch Bảo Kỳ trỏ cái xác chết của Kim Kiếm thư sinh thét hỏi Sương Long bảo chủ :
- Đây có phải là tác phẩm của ngươi chăng?
Sương Long bảo chủ lắc đầu :
- Lão phu không đưọc rõ.
Thạch Bảo Kỳ kinh dị :
- Sao đó, ngươi không biết à? Thế ai đã hạ sát sư huynh ta?
Sương Long bảo chủ đáp ngay :
- Khi bọ lão phu đến đây thì thấy gã tiểu tử kia đã phơi xác từ bao giờ rồi, cũng chẳng thấy thủ phạm đâu cả.
Ngơ ngẩn một chập, Thạch Bảo Kỳ lại tiếp :
- Sao bọn ngươi lại biết Hận Thế môn ở chốn này mà tìm?
Trố lên cười ha hả, Sương Long bảo chủ nói :
- Tiểu tử, ngươi đã tìm được sào huyệt của Hận Thế môn thì có lẽ nào bọn lão phu không tìm ra. Điều này có gì lạ đâu mà ngươi phải hỏi.
Thạch Bảo Kỳ thét :
- Lão tặc chớ có ngạo nghễ điên cuồng, tiểu gia hỏi ngươi hiện nay thân phụ ta Thạch Phá Thiên đang ở chốn nào?
Trỏ tay qua một hòn đá ở đàng xa, Sương Long bảo chủ đáp :
- Ở đàng hòn đá kia có mấy lời dặn dò của Thạch Phá Thiên, vậy ngươi cứ tới đó nhìn thì rõ.
Thạch Bảo Kỳ theo ngón tay của Sương Long bảo chủ đưa mắt nhìn qua viên đá ấy. Quả nhiên chàng trông thấy một tấm vải vuông màu trắng có những vệt tợ máu. Chàng liền lắc mình tới coi đó là vật gì.
Ghé mắt qua Thạch Bảo Kỳ nhận rõ đó là bút tích của Thạch Phá Thiên, bất giác trong lòng rúng động lên. Chàng liền thò tay chộp lấy tấm vải vuông có bút tích để xem coi thân phụ viết những gì.
Chính trong lúc ấy?
Sương Long bảo chủ đã lấy mắt ra hiệu ngầm cho Thần Ưng bảo chủ và bọn môn đồ hai môn phái.
Bọn người này cùng một động tác với hai lão ma đầu phóng mình ra xa có hơn mười mấy trượng.
Thạch Bảo Kỳ vì khẩn cấp muốn biết rõ thân phụ chàng viết những dòng chữ gì trên tấm vải nên không còn lưu ý đến bọn Sương Long bảo chủ nữa. Nên chàng chẳng hề thấy động tác của bọn này.
Nhưng trong khi chàng chộp lấy tấm vải lên thì thình lình nhận ra ở dưới đất gần đó nổi bật lên một vùng lửa.
Vùng lửa chớp xẹt liên hồi.
Biết có biến, Thạch Bảo Kỳ hô thầm lên một tiếng rồi lẹ như luồng chớp bắn mình sang phía trái mặt ao đầm hơn năm trượng.
Một tiếng nổ long trời lở đất nổi lên.
Vùng lửa tung lên cao phủ trùm cả một chu vi mười trượng. Muôn ngàn tảng đá vì tiếng nổ bay tung vùn vụt vào không gian đánh huỵch vào vách đá nghe đến rợn người.
Đồng thời cát bụi bay lên mù mịt không còn trông thấy ai là ai nữa cả.
Thạch Bảo Kỳ bị chấn động loạng choạng tháo lui ra sau, nhưng mặt đất rung chuyển làm chàng không còn đứng vững.
Đùng... Đùng...
Tiếp theo đó lại có nhiều tiếng nổ rung trời lở đất khác.
Thạch Bảo Kỳ cảm nghe khí huyết xông trào, lồng ngực nặng nề lên cơ hồ vỡ toang ra.
Chàng hốt hoảng lắc mình vào một góc đá vận công lên mà chịu đựng vì chung quanh chàng lúc bấy giờ không thấy rõ những loạt tiếng nổ đang ở đâu cả.
Hiển nhiên đây là một trận địa pháo mà bọn ma đầu nào đó đã dặt sẵn từ nãy giờ rồi.
Chúng đã đặt cạm bẫy để hủy diệt chàng tại chỗ.
Quả thật là một âm mưu độc hiểm khôn lường.
Lúc bấy giờ?
Cả một vùng chu vi mười trượng thảy đều bị sụp đổ tan tành. Luôn cả gian nhà của Hận Thế môn cũng bị hỏa pháo phát nổ thành những đống gạch vụn.
Một chập khá lâu.
Tiếng nổ mới chịu im đi.
Bụi cát hãy còn tung bay mù mịt chưa chịu tan biến.
Bây giờ thì đã có thể nhận ra những người chung quanh rồi.
Thạch Bảo Kỳ nhờ công lực quá thâm hậu lại tránh trước khi hỏa pháo phát nổ nên không bị thiệt tới sanh mạng. Mặc dù vậy chàng cũng bị thương tích nhiều nơi trong mình và áo quần tơi tả.
Tình hình thật là bi đát. Nhưng dù sao chàng cũng vừa thoát qua một cơn nguy hiểm có thể tiêu diệt đến tánh mạng chàng.
Thạch Bảo Kỳ âm thầm hô lên :
- Thật là hiểm ác!
Rồi chàng quét mắt nhìn qua bọn Sương Long bảo chủ và Thần Ưng bảo chủ xem tình trạng của bọn chúng.
Khi ấy cát bụi cũng tan dần có thể cho thấy rõ đối phương.
Dưới mắt Thạch Bảo Kỳ có tới năm cái xác của bọn ma đầu nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Hại người không được trở lại hại mình, bọn này vì không kịp nhảy tránh nên phơi thây tại trận.
Riêng hai lão Sương Long bảo chủ và Thần Ưng bảo chủ thì tóc tai tủ rượi, áo quần bê bết máu, giống như vừa từ trong một hang động mà chui ra.
Hai lão ma đầu hãy còn kinh hoàng thất sắc lo xem xét vết thương trên mình.
Còn lại một số đông ma đầu nhờ đứng xa nên không việc gì nhưng tất cả đều kinh hồn hoảng phách.
Lợi dụng cơ hội còn mịt mờ cát bụi này, Thạch Bảo Kỳ đưa tấm vải lên đọc coi thân phụ chàng viết những gì.
Chàng nhận ra những dòng nghuệch ngoạc như sau :
“Thạch Bảo Kỳ con.
Vài hàng để lại cho con được rõ : Hiện nay bọn Thất Hổ giáo đã xâm nhập vào hang động, số người quá đông đảo, lại nữa trong chốn chật hẹp khó bề day trở nên buộc lòng thân phụ cùng tam thúc triệt thoái ra khỏi nơi này.
Vậy khi con đọc lá huyết thư, con hãy lo mai táng Kim Kiếm thư sinh rồi hãy tìm ta”.
Viết tới đây thì chợt thấy đứt đoạn như vì quá khẩn cấp không thể viết thêm được nữa.
Chỉ nhận ra phía dưới có hàng chữ “Phụ thân lưu bút” rồi ngưng luôn.
Hiển nhiên Thạch Phá Thiên đã viết lá huyết thư này trong một tình thế cực kỳ nguy ngập, chưa dứt là đã cùng Tiêu Diêu Khách chạy ra khỏi hang động.
Đọc lá huyết thư, tâm tình của Thạch Bảo Kỳ không khỏi khẩn trương lên tột độ.
Chàng nghĩ thật nhanh :
- Thật ta không ngờ nổi bọn Gia Cát Trường Phong này lại theo dõi thân phụ ta bén gót như thế. Thế lực của chúng hiện nay quá mạnh, bao trùm cả võ lâm cho nên phụ thân mới ra đi một cách như thế.
Vậy ta nên gấp rút rời khỏi hang động đi tìm xem cha ta ở nơi nào, có điều gì phương hại hay không.
Say nghĩ đâu đó đã cặn kẻ, Thạch Bảo Kỳ cất mắt nhìn qua phía bọn Sương Long bảo chủ và Thần Ưng bảo chủ và toan bắn mình đi.
Lúc bấy giờ cát bụi đã tan đi nên trông thấy rất rõ ràng.
Chàng nghe Sương Long bảo chủ cười lên kha khả :
- Ha ha... Kế hoạch của Thần Ưng đại huynh thật là kỳ diệu, hiện giờ chắc chắn gã tiểu quỷ Thạch Bảo Kỳ đã vùi chôn trong đống đá kia chứ không còn trông mong gì sống sót được. Ha ha... Đáng kiếp cho tên tiểu quỷ đã làm mưa làm gió bấy lâu trong chốn giang hồ.
Thạch Bảo Kỳ ẩn sau tảng đá to nghe những lời này máu hận bỗng sôi bùng lên. Chàng định phóng mình ra quật một chưởng kết liễu tánh mạng của Sương Long bảo chủ nhưng vì muốn chờ xem bọn chúng giở thủ đoạn gì nữa nên im lặng lóng tai nghe.
Lúc ấy Thần Ưng bảo chủ cười khà :
- Không đúng vậy đâu, Sương Long đại huynh khéo mà ngợi khen tiểu đệ, sự thật nếu lão huynh không phát giác tấm vải có hàng chữ của tên ma đầu Thạch Phá Thiên kia thì làm sao chúng ta biết được gã Thạch Bảo Kỳ lặn dưới đáy ao đầm mà lập trận hỏa pháo hủy diệt gã như thế được.
Ngưng lại một lúc, lão ma đầu tiếp :
- Sương Long lão huynh, phục thù là một chuyện nhỏ, nay giết được gã tiểu quỷ Thạch Bảo Kỳ kể cũng hả lòng hả dạ chúng ta rồi, nhưng còn một điều rất quan trọng là chúng ta thu hồi lại những hạt Huyết Châu Hồn kia để cùng nhau luyện thành võ công vô địch hầu làm bá chủ võ lâm.
Tiểu đệ e ngại cho trận hỏa pháo vừa rồi đã nổ tung tan nát những bảo vật vô giá rồi chứ chẳng không.
Sương Long bảo chủ cười khà :
- Thần Ưng lão huynh sai rồi. Lão huynh quên rằng những hạt Huyết Châu Hồn toàn là vật cứng rắn như kim cương không bao giờ mòn, làm gì có chuyện tiêu tan được.
Thần Ưng bảo chủ giục :
- Vậy thì chúng ta hãy tiến tới chỗ gã tiểu quỷ Thạch Bảo Kỳ tan thây nát thịt coi ra sao?
Sương Long bảo chủ tán đồng :
- Lão huynh chí lý.
Cả hai lão ma đầu sau khi thốt ra lời này cùng phóng tới chỗ Thạch Bảo Kỳ đứng lúc nãy để tìm những hạt Huyết Châu Hồn.
Hai lão ma đầu đến nơi quét luồng ma nhỡn nhìn qua mấy lượt như sững sờ. Sương Long bảo chủ kinh dị :
- Lạ thay, tên tiểu quỷ Thạch Bảo Kỳ đã chết nhưng sao không thấy hài cốt của gã?
Thần Ưng bảo chủ cũng ngạc nhiên :
- Thật là một điều kỳ dị đây, nhưng hay là vì trận hỏa pháo quá dữ dội chôn lấy thi thể của tên tiểu quỷ dưới đống đá vụn kia.
Sương Long bảo chủ bàng hoàng :
- Cũng có thể như vậy lắm, thôi chúng ta hãy lo đi tìm những hạt Huyết Châu Hồn cho mau.
Hai lão ma đầu tiến tới chỗ tảng đá mà Thạch Bảo Kỳ đang ẩn núp ở phía sau. Không để phí mất thời giờ thêm nữa, Thạch Bảo Kỳ vụt bắn mình ra cản ngay trước mặt hai lão ma đầu.
Chàng thét lên lồng lộn :
- Hai lão ma già chết sót này chớ có tìm tiểu gia nơi đâu vô ích. Ta đã ở trước mặt bọn ngươi đây!
Sự xuất hiện bất ngờ của Thạch Bảo Kỳ khiến cho bọn Sương Long bảo chủ phải dừng chân lại.
Hai lão ma đầu mắt nhìn lên thấy Thạch Bảo Kỳ kinh hoàng tháo lui ba bốn bước.
Sương Long bảo chủ sững sờ :
- Tiểu tử, ngươi hãy còn sống đây sao?
Bằng giọng lạnh lùng vừa ngạo nghễ, Thạch Bảo Kỳ đáp :
- Đúng vậy, cái quỷ kế tiểu mọn của bọn ngươi đâu có thể nào làm hại nổi người quân tử.
Nay bọn ngươi đã không diệt nổi tiểu gia trái lại tánh mạng các ngươi coi như đã gần đất xa trời rồi.
Mấy lời của Thạch Bảo Kỳ vừa thốt sặc mùi khủng bố máu tanh khiến cho Sương Long bảo chủ và Thần Ưng bảo chủ thảy đều tái mặt.
Nhưng Sương Long bảo chủ đã rống :
- Tiểi quỷ chớ nên tự thị, hôm nay dù ngươi có chắp cánh mà bay cũng không còn mong ra khỏi chốn này.
Thạch Bảo Kỳ lắc mình lên :
- Lời khoác lác không bằng thực hành, vậy ngươi cũng nên nếm qua cho biết một chút màu sắc võ công hiện thời của tiểu gia.
Ngọn đơn chưởng của chàng liền giơ lên.
Vụt!...
Một làn kình khí Vô Cực huyền công từ chưởng trung của Thạch Bảo Kỳ ào tới Sương Long bảo chủ. Chiêu thức vừa đưa ra là đã nhắm ngay nơi hiểm yếu của lão ma đầu mà tấn công vào.
Chuyện này đã ngoài sức tưởng tượng.
Một chưởng của Thạch Bảo Kỳ quật ra bề thế mạnh như lôi điện, kình lực tựa sóng trào, dù cho Sương Long bảo chủ có muốn chống đỡ hay tránh né cũng chẳng còn kịp nữa. Huống chi từ nãy lão ma đầu cứ ngỡ là Thạch Bảo Kỳ chỉ dùng những quái chiêu Vô Địch chưởng như mấy lần trước là cùng, nào ngờ đối phương lại xử dụng ngọn võ công thần diệu này.
Nên Sương Long bảo chủ đã kinh hãi rống :
- Quả thật lợi hại?
Song chưởng của lão ma đầu cũng trong tiếng rống giở lên để ngang ngực yểm trợ.
Một tiếng nổ chấn động tòa hang động.
Chỉ nghe có tiếng ré thảm thiết từ nơi cửa miệng của Sương Long bảo chủ rồi thì thân hình của lão cất khỏi mặt đất tung bay ra ngoài năm trượng quật vào vách đá.
Bộp!
Sương Long bảo chủ rớt trở xuống đất nằm im lìm.
Toàn thân lão ma đầu nhuộm ướt máu hồng, chiếc đầu vỡ nát xương thịt chia lìa chết liền tại trận.
Cái chết vô cùng thảm khốc, thật là đúng với luật trả vay trong chốn giang hồ.
Thần Ưng bảo chủ ngó thấy cái chết của đồng bọn, sắt mặt nghiêm lại tháo lui về phía sau.
Lão ma đầu hết nhìn cái thây ma bày trên mặt đất đến nhìn chầm chập vào mặt Thạch Bảo Kỳ.
Thần Ưng bảo chủ quá đổi hãi hùng trước ngọn thần công tối thượng của gã thiếu niên tuấn tú này.
Đồng thời lão ma đầu hết sức hãi hùng bởi không ngờ đối phương nay lại luyện được Vô Cực huyền công như vậy.
Bọn ma đầu hai môn phái cũng vì cái chết của Sương Long bảo chủ mà hồn bay lên mây.
Có tên đã phải thảng thốt kêu lên :
- Trời, đây là huyền công gì?
Dưới tầm mắt của Thạch Bảo Kỳ lúc ấy cũng hoan hỉ lẫn kinh dị cho chính mình. Vì chàng cũng không ngờ Vô Cực huyền công nay lại thành tựu quá khủng khiếp như thế. Chỉ một chiêu đã quật vỡ đầu của Sương Long bảo chủ.
Chuyện này quả khó có người đã làm nổi rồi đây.
Thạch Bảo Kỳ cũng tự hiểu thầm nhờ viên linh đơn kia đã giúp cho chàng sáu mươi năm thành công lực nên mới có một nội lực hùng mạnh khiếp người như thế.
Trong lòng Thạch Bảo Kỳ vì quá hân hoan mà chưa thấy hành động chi hết.
Nhưng tới khi chàng định lắc mình lên kết liễu luôn tánh mạng của Thần Ưng bảo chủ để còn lìa khỏi hang động, thì lão ma đầu tiến tới trưóc mặt chàng quát :
- Tiểu quỷ Thạch Bảo Kỳ! Cứ theo lời đồn đải của giang hồ thì phải chăng kho tàng trước tác võ công vô địch Huyết Châu Hồn chính là ở dưới thủy động này?
Thạch Bảo Kỳ cười ngạo nhiên :
- Trước khi ngươi sắp về bên kia cõi chết an giấc ngàn thu, tưởng ra tiểu gia cũng chẳng còn giấu diếm ngươi mà làm gì. Quả thật ngươi nói rất đúng.
Thần Ưng bảo chủ khe khẽ rúng động :
- Tiểu tử, chắc ngươi đã vào được trong thủy dộng và đã thâu hoạch được cái kết quả mong muốn?
Thấy không cần giấu diếm làm gì, Thạch Bảo Kỳ gật đầu :
- Đương nhiên là như thế.
Thần Ưng bảo chủ biếc cả sắc mặt. Tuy vậy lão ma đầu vẫn hống hách :
- Tiểu quỷ, nay lão phu bắt buộc ngươi hãy giao nộp mười bốn hạt Huyết Châu Hồn và tất cả các món bảo vật võ công đã lấy được ở dưới tòa thủy động kia.
Thạch Bảo Kỳ lạnh lẽo :
- Thần Ưng lão tặc, ngươi hãy tự hiểu lấy mình, lời nói vừa rồi của ngươi có quá đáng hay không?
Thần Ưng bảo chủ buông trầm giọng :
- Nếu ngươi từ chối không chịu trao những món bảo vật ấy thì bổn Bảo chủ lấy cái tiểu mạng của ngươi.
Thạch Bảo Kỳ ngạo mạn :
- Cũng chưa hẵn như thế, trái lại tiểu gia chỉ sợ e tánh mạng của ngươi không còn bảo tồn được nữa.
Thần Ưng bảo chủ bí ác cười khà lên :
- Chưa hẵn hay không hãy xem đây!
Lão ma đầu thò tay vào trong lòng lấy ra món vật màu đen thấy đến khiếp người, cười khà khà :
- Thạch Bảo Kỳ, ngươi hiểu món vật gì đây không?
Trố mắt nhìn qua món vật màu đen, Thạch Bảo Kỳ kinh dị :
- Là món vật gì đây?
- Oanh Thiên Pháo!
- Oanh Thiên Pháo à?
- Đúng vậy, đây là một thứ trái nổ rất nhạy mà lão phu ít khi dùng tới, nhưng hôm nay phải xử dụng tới nó mới có thể chế ngự được ngươi.
Thạch Bảo Kỳ trừng mắt :
- Thần Ưng lão quỷ, ngươi đừng hòng dùng trái Oanh Thiên Pháo mà đe dọa tiểu gia vô ích.
Thần Ưng bảo chủ cười to hơn :
- Vậy thì người phải chết rồi đây.
Thạch Bảo Kỳ hét :
- Hãy khoan đã!
Thần Ưng bảo chủ vừa giở cánh tay cầm trái Oanh Thiên Pháo lên chợt ngưng lại ngạo nghễ :
- Sao đó? Tiểu tử ngươi đã bằng lòng trao những món bảo vật cho lão phu đấy à?
Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :
- Trái lại, tiểu gia bắt buộc ngươi phải vứt bỏ trái Oanh Thiên Pháo kia cho mau.
Thần Ưng bảo chủ tống :
- Chẳng đời nào, trừ phi ngươi?
- Trừ phi thế nào đây?
- Hãy tự chặt đi một cánh tay phải và một bàn chân trái thì may ra lão phu còn cho mạng sống mà ra khỏi chốn này, trái lại ngươi sẽ nhận lấy một cái chết chẳng toàn thi thể.
Máu hận sôi trào trong huyết quản, Thạch Bảo Kỳ nghiến răng kèn kẹt :
- Lão quỷ chớ có cuồng mộng giữa ban ngày vô ích, tiểu gia nhứt định sẽ xé thây ngươi mới hả cơn giận.
Thần Ưng bảo chủ cười kha khả :
- Tiểu quỷ, nay số ngươi đã tận rồi, đừng mong còn cơ hội nữa vô ích, hãy coi thủ đoạn của?
Lão ma đầu vừa nói tới đây chợt tình hình biến đổi.
Trong một tiếng thét lộng tràng, Thạch Bảo Kỳ đã tung ra một chiêu Vô Cực huyền công ngay trước ngực Thần Ưng bảo chủ.
Kỳ diệu thay!
Thạch Bảo Kỳ đứng cách Thần Ưng bảo chủ có hơn bốn trượng nhưng luồng Vô Cực huyền công vẫn áp tới như thường.
Những ngón võ công khác dù là Vô Địch chưởng cũng không có tầm tấn công xa như thế.
Chính vì vậy mà Thần Ưng bảo chủ không kịp đề phòng, đến khi phát giác thì đạo lực đã tới bên mình.
Một tiếng rú thê thảm nổi lên.
Bộ ngực của Thần Ưng bảo chủ bị chưởng lực Vô Cực huyền công quật nằm vỡ nát ra từng mãnh nhỏ.
Lão ma đầu chết liền tại trận.
Lúc ấy Thạch Bảo Kỳ cũng vừa thu hồi ngọn đơn chưởng lại quét cặp mắt nhìn qua xác chết của đối phương.
Chàng hừ lạnh lẽo nói :
- Lão quỷ, đây cũng là một cách tiện nghi cho ngươi theo gót lão Sương Long bảo chủ cho có bạn, giá gặp lúc tiểu gia vô sự, bọn ngươi sẽ thấy cái chết còn khổ sở hơn nhiều.
Dứt tiếng, Thạch Bảo Kỳ lắc mình qua toan lướt đi ra khỏi hang động để còn đi tìm phụ thân. Nhưng trong lúc ấy mười ba tên cao thủ Sương Long bảo và Thần Ưng bảo đã đồng loạt rống :
- Hãy đứng yên!
Chúng thi nhau phóng tới cản ngang trước mặt Thạch Bảo Kỳ và dàn thành thế trận. Bọn này để lộ trên những bộ mặt hung tàn đầy sát khí lẫn căm hờn.
Thấy thế Thạch Bảo Kỳ ngưng bước lại. Chàng nhìn qua mười ba tên cao thủ nhị Bảo rồi bạo thét lên :
- Bọn ngươi toan tính gì đây?
Một tên trong bọn ma đầu quát lên :
- Bọn đại gia bắt buộc ngươi phải giao nộp mười bốn hạt Huyết Châu Hồn rồi tự sát tại chỗ này.
Lời này làm Thạch Bảo Kỳ nổi giận đến bật cười khà lên. Giọng cười vừa cuồng ngạo và khinh thị vô cùng.
Rồi chàng trầm lặng xuống :
- Bọn ngươi hãy nghe lời khuyến dụ của tiểu gia đây :
Lâu nay Sương Long bảo chủ và Thần Ưng bảo chủ tội ác mờ trời, hận thù chồng cao hơn núi, đáng phân thây làm trăm ngàn mảnh, nay có chết như vậy cũng là phúc đức lắm rồi.
Tại sao các ngươi lại còn ngu xuẩn không chịu cải ác tùng thiện xa lánh nơi này, lại còn ngăn cản tiểu gia để rồi cùng chung số phận như hai lão ma đầu đó.
Hãy dang ra cho mau.
Một tên ma đầu trợn mắt :
- Tiểu quỷ, đừng già mồm mép. Bề ngoài ngươi làm ra mặt đạo đức chánh nghĩa nhưng trong lòng cũng độc ác như ai, đừng hòng dùng lời lay chuyển anh em bọn ta được.
Sát khí tỏa mờ trên gương mặt tuấn tú của Thạch Bảo Kỳ :
- Vậy thì bây giờ các ngươi định thế nào đây?
Tên ma đầu ấy dáp :
- Trước hết giao mười bốn hạt Huyết Châu Hồn cho bọn đại gia xử dụng.
- Rồi thế nào nữa?
- Sau đó hãy cầm kiếm tự đâm vào cổ họng của mình cho bọn ta lấy máu của ngươi mà uống tẩy hận cho nhị vị cố chủ.
Thạch Bảo Kỳ phát động sát cơ :
- Còn bằng tiểu gia làm trái lại thì sao?
Cả bọn ma đầu đồng thanh :
- Thì anh em ta giết ngươi.
Quát dứt mười ba tên ma đầu cùng xông lên một lượt, mỗi người một chưởng, thế tự nước trào sóng dậy.
Thạch Bảo Kỳ giận quá không còn nhân nhượng được nữa, vùng hét lên vang lừng :
- Tiểu gia vốn có lòng hỉ xả đối với bọn ngươi, mở cho con đường sinh đạo, nhưng nay bọn ngươi mê muội đến điên cuồng, không biết tiến thối lại tự dấn mình vào chỗ chết thì bảo ta tha làm sao cho được.
Vậy ta cũng cần ra tay tế độ cho bọn ngươi theo hai lão quỷ kia cho có thầy có tớ.
Cùng trong khi thét, Thạch Bảo Kỳ bắn mình tới giữa chúng ma đầu Sương Long bảo và Thần Ưng bảo tung ra năm chưởng và năm ngọn chỉ phong mau như làn chớp.
Công lực của chàng từ khi học được Vô Cực huyền công đến nay tiến bộ vượt bực nên tuy dùng Hồi Long Chưởng và Xuyên Tâm Đoạn Mạch chỉ vẫn thấy lợi hại vô cùng.
Mười ba tên ma đầu không một ai chống đỡ lực đạo quá khủng khiếp của Thạch Bảo Kỳ vừa đánh ra.
Chỉ nghe một loạt tiếng ré thảm khốc nổi lên. Nhiều cái tử thi bay ra ngoài mấy trượng rớt trở xuống đất im lìm.
Thạch Bảo Kỳ vạch một vòng quanh sân tràng như sét giật thi triển đủ năm chiêu năm chỉ.
Sa thế công này tất cả mười ba tên cao thủ tại sân tràng đều bị hủy diệt không còn sống sót một người nào cả.
Bấy giờ Thạch Bảo Kỳ mới ngưng tay lại, quét mắt nhìn qua đống thi thể chất ngổn ngang.
Chàng lại nhìn cái xác chết của Kim Kiếm thư sinh thì không còn trông thấy nữa.
Hiển nhiên hài cốt của Kim Kiếm thư sinh bị chôn vùi dưới đống đá vụn vừa đổ ụp xuống rồi.
Đấy quả nhiên chẳng khác gì một nấm mộ thiên nhiên cho sư huynh chàng yên giấc ngàn thu chẳng còn gì lo lắng nữa.
Thạch Bảo Kỳ âm thầm thở dài một tiếng như tiếc thương cho một đóa tài hoa của võ lâm rồi nhắm phía ngoài cửa động Hận Thế môn mà phóng đi mau tợ làn khói.
Vừa đi Thạch Bảo Kỳ vừa quét mắt tìm coi phụ thân chàng và tam thúc coi còn thấy thoáng nơi nào chăng.
Chẳng thấy chiếc bóng nào hết.
Tâm trường Thạch Bảo Kỳ khẩn trương lên vì hiểu phụ thân chàng cùng Tiêu Diêu Khách và Thiết Tâm Tú Sĩ đã đi xa rồi.
Không hiểu thân phụ chàng đã gặp bọn Gia Cát Trường Phong chưa.
Nhớ tới võ công kỳ diệu của Gia Cát Trường Phong trong lòng Thạch Bảo Kỳ đâm lo ngại lên.
Chàng phóng mình ra khỏi hang động Hận Thế môn.
Thạch Bảo Kỳ đảo mắt nhìn quanh một lượt không thấy bóng ai cả liền tiến nhanh về phía Bắc.
Chàng cứ nhắm liều mà đi. Đến một cụm rừng kia đột nhiên Thạch Bảo Kỳ nghe có tiếng leng keng từ trước mặt chàng đưa lại.
Chàng hơi ngạc nhiên trố mắt coi đó là ai.
Nháy mắt đã thấy một bị lão nhân tay cầm cái chuông màu đỏ từ kia thoáng tới.
Thạch Bảo Kỳ định thần nhìn kỹ lão nhân thì thấy không ai khác hơn là Vạn Bác tiên sinh.
Thấy Thạch Bảo Kỳ, Vạn Bác tiên sinh liền thu hồi thân thủ lại. Trong khi Thạch Bảo Kỳ cũng vừa dừng bước.
Vừa trông thấy mặt kẻ thù, Thạch Bảo Kỳ đã nghe máu hận sôi trào, chợt thét to lên :
- Lão ma già, ngươi tới đây quả thật đúng lúc.
Vạn Bác tiên sinh dững cặp lông mày bạc :
- Sao đó, tiểu tử đang tìm kiếm lão phu chăng?
Thạch Bảo Kỳ khẽ gật đầu :
- Cũng có thể gọi như thế.
Vạn Bác tiên sinh lấy cặp tinh quang nhìn Thạch Bảo Kỳ một cái rồi cười hì hì :
- Tiểu tử, ngươi tìm lão phu có chuyện gì?
Thạch Bảo Kỳ ngạo mạn :
- Lão thất phu, ta muốn hỏi ngươi hiện nay bọn Thất Hổ giáo đang ở chốn nào? Nói cho mau.
Vạn Bác tiên sinh cười kha khả :
- Ha ha... Tưởng gì nếu chuyện như thế thì họ Vạn ta không muốn nói ra ngay bây giờ.
Nổi cơn thịnh nộ, Thạch Bảo Kỳ thét :
- Lão tặc chớ già mồm, bọn ngươi đã đi cùng với lão ma đầu Gia Cát Trường Phong mà nay lại nói không biết bọn Thất Hổ giáo ở nơi đâu à?
Vạn Bác tiên sinh vẫn cười khinh khỉnh :
- Chớ có hồ đồ, lão phu không phải nói như ngươi đã tưởng, sự thật thì ta hiểu bọn nó một cách hết sức rõ ràng, nhưng xưa nay dù sao ta cũng chưa hề bán đứng linh hồn cho Gia Cát Trường Phong như ngươi đã tưởng, ta trở lại đây không từng có ý giúp cho hắn đâu.
Thạch Bảo Kỳ kinh dị :
- Vậy ngươi đến đây để làm gì?
- Mục đích của lão phu từ xưa nay là buôn bán tin tức, bảo vật trong chốn giang hồ, hễ thấy có lợi cho ta là được.
Thạch Bảo Kỳ nghiến răng :
- Thật là vô liêm sĩ.
Vạn Bác tiên sinh không giận mà lại làm mặt nghiêm chỉnh lên :
- Tiểu tử chớ có nhiều lời thái quá, trái lại hiện giờ ngươi phải cần dùng đến lão phu đây.
Lời này làm Thạch Bảo Kỳ ngạc nhiên vô tả. Chàng trầm nghị hỏi :
- Lão tặc, lời này có nghĩa gì?
Vạn Bác tiên sinh cười đắc chí :
- Hiện nay lão phu đã rõ tung tích bọn Gia Cát Trường Phong, Phong Lâm Cư Sĩ, Phấn Diện Đào Hoa ở nơi đâu rồi, không lẽ tiểu tử không cần biết tới điều này.
Thạch Bảo Kỳ trừng mắt :
- Thế à?
- Đúng vậy. Ngoài ra lão phu còn biết luôn Thạch Phá Thiên, Tiêu Diêu Khách đang trú ẩn chốn nào nữa. Ngươi thấy thế nào, có còn mắng chưởi lão phu nữa chăng?
Mấy lời tiết lộ của Vạn Bác tiên sinh khiến cho trong lòng Thạch Bảo Kỳ khẩn trương lên.
Chàng hỏi thật gấp :
- Thân phụ ta cùng tam thúc và bọn Gia Cát Trường Phong hiện đang ở chốn nào, hãy nói ra mau.
Vạn Bác tiên sinh cười ha hả :
- Nói ra mau à? Thạch thiếu hiệp, như người đã rõ từ xưa đến nay cái qui củ của lão phu như thế rồi, tại sao lại giả vờ không cần biết chuyện như thế?
Thạch Bảo Kỳ cau đôi mày kiếm lại :
- Có phải lão cần tiền đó chăng?
Vạn Bác tiên sinh cung mình lên cười hi hí :
- Đúng như thế, có tiền đi khắp cả trong thiên hạ ai cũng kính trọng tôn thờ, bằng không thì nửa bước cũng có người khinh, xin Thạch thiếu hiệp hiểu rõ cho điều này.
Thạch Bảo Kỳ trầm mặt xuống :
- Tiểu gia vốn cũng đã biết cái tôn chỉ của lão rồi, nhưng chỉ tiếc vì hôm nay ta không có mang tiền theo trong túi.
Vạn Bác tiên sinh thất vọng :
- Vậy thì cuộc mua bán đã không thành đây.
Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :
- Ai bảo với lão là không thành, tuy hiện giờ tiểu gia không có mang tiền theo trong mình để mua bán cái tin đó nhưng ta đã nghĩ ra cách rồi.
- Cách gì đây?
Thạch Bảo Kỳ giở ngọn chưởng lên nghiến răng :
- Chúng ta thử thách với nhau một lần được chăng?
Vạn Bác tiên sinh dững mày lên :
- Thử thách thế nào đây?
Thạch Bảo Kỳ giải thích :
- Nay để tại hạ quật lão ba chiêu, nếu lão té quị xuống đất và phún máu mồm thì phải nói rõ sự thật về phụ thân ta và Gia Cát Trường Phong cho ta biết được chăng?
Vạn Bác tiên sinh cười kha khả :
- Ha ha... Thạch thiếu hiệp, giọng nói của ngươi lão phu xem ra ngày càng thêm lớn lối, chẳng còn coi trời cao đất dầy là gì nữa cả.
Bảo thật, nội trong thiên hạ này kể luôn cả Gia Cát Trường Phong và Phấn Diện Đào Hoa sợ e rằng chưa có một ai giao đấu cùng ta trong vòng ba mươi chiêu mà quật ta đến hộc máu, té quị xuống đất như điều ngươi hảo vọng đó đâu. Ta khuyên ngươi bớt miệng mồm một chút.
Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng :
- Lão họ Vạn kia, đây chỉ là điều kiện tiểu gia đưa ra như thế, còn bằng lòng hay không còn tùy ở nơi lão chớ ta nào ép uổng bao giờ.
Vậy ưng hay không xin trả lời mau cho ta được rõ, đừng nhiều lời mất thời giờ vô ích.
Cặp lông mày trắng của Vạn Bác tiên sinh theo đó dựng ngược lên vì nổi trận lôi đình.
Bởi trong đời của lão nhân chưa từng bị ai khinh thị quá độ như Thạch Bảo Kỳ hiện nay.
Đến cả Gia Cát Trường Phong, một nhân vật khủng khiếp nhứt mà hãy còn coi trọng lão ta thay.
Cho nên Vạn Bác tiên sinh đã xách chiếc áo Bát Quái giủ một cái rồi trầm giọng thốt :
- Được lắm, lão phu trông thấy cái hào khí của Thạch thiếu hiệp thật chẳng khác gì Thạch Phá Thiên đại hiệp một chút nào khiến ta phá lệ một phen để mà đáp ứng ngươi đây.
Thạch Bảo Kỳ lãnh đạm :
- Hay đó. Vậy trước khi thù tạc ba chiêu với nhau, lão tiền bối có điều kiện gì cần nói ra hay không?
Vạn Bác tiên sinh mặt trắng hóa hồng, giận quá nên phát lên cười ha hả :
- Lão phu ấy à? Ha ha... Thiếu hiệp, nếu ngươi nội trong ba đường chiêu có thể thắng nổi lão phu thì chẳng những ta nói rõ tung tích của Thạch Phá Thiên và Gia Cát Trường Phong hiện đang ở đâu mà lại còn?
- Còn thế nào đây?
- Họ Vạn này thề tự nguyện tháo lui ra khỏi chốn thị phi giang hồ, tìm nơi mai danh ẩn tích không còn xuất hiện một lần nào nữa cả.
Thạch Bảo Kỳ nghiêm lạnh :
- Vạn tiền bối, câu nói này có thật hay không? Lão không thấy hối hận ở sau này à?
Đã thịnh nộ, Vạn Bác tiên sinh càng nổi giận hơn, nhưng vẫn cười ha hả :
- Thạch thiếu hiệp chớ quá lời. Lâu nay lão phu trọng lời nói như sanh mạng của mình, trải suốt đời người chưa từng thất hứa với một ai, sao ta lại hối hận.
Thạch Bảo Kỳ trầm mặt xuống :
- Vậy thì lão tiền bối lưu ý đây.
Lắc mình lên ba bước, Thạch Bảo Kỳ trụ thân mình lại như tòa cổ sơn khe khẽ vận công.
Vạn Bác tiên sinh đứng thủ thế chờ đợi đón nghinh.
Đột nhiên Thạch Bảo Kỳ thét :
- Nhận chưởng đây!
Vụt!... Vụt!... Vụt!...
Thạch Bảo Kỳ vận lên song chưởng mười hai phần công lực Vô Cực huyền công đẩy tới Vạn Bác tiên sinh.
Chiêu vừa đẩy ra đã nghe ám lực như sóng triều đại dương nổi dậy ào ào áp tới đối phương.
Chuyện xảy ra ngoài sức tưởng tượng.
Vạn Bác tiên sinh quát lớn :
- Quả nhiên lợi hại!
Song chưởng lão nhân vận toàn bộ chân ngươn quật trả ba chiêu đón lấy chiêu thức của Thạch Bảo Kỳ.
Binh!... Binh!... Binh!...
Một loạt tiếng nổ vang lên.
Mặt đất chuyẻn rung như đang hồi địa chấn.
Kình khí phóng cao hai mươi trượng làm thành bạo phong ào ào. Thân hình của Vạn Bác tiên sinh bây giờ chẳng khác gì cành liễu trước trận cuồng phong, lắc lư nghiêng ngửa không ngừng.
Chỉ đến chiêu thứ nhì đã thấy tình hình biến đổi.
Thân hình to lớn của Vạn Bác tiên sinh tung bay lên như con diều giấy rơi trở xuống đất.
Nơi cửa miệng của lão nhân máu họng phún ra không ngớt, cố hết sức mới nuốt trở vào.
Rồi thì Vạn Bác tiên sinh lắc động như người lên cơn song hàn, chân tháo lui lảo đảo cuối cùng ngã xuống.
Huỵch!
Vạn Bác tiên sinh nằm lăn dưới mặt đất.
Sự tình này khiến cho Thạch Bảo Kỳ cũng tự kinh hoàng lấy mình vì không ngờ Vô Cực huyền công lại quá khủng khiếp dường đó.
Chàng vội thu hồi chiêu thứ ba lại.
Nhờ đó mà Vạn Bác tiên sinh thoát khỏi cái chết tan xương nát thịt do đường chiêu tối thượng gây ra.
Thạch Bảo Kỳ ngưng chưởng rồi lắc mình lên gần chỗ Vạn Bác tiên sinh, chàng lạnh lùng hỏi :
- Tiền bối còn muốn nhận thêm đường chiêu cuối cùng nữa hay không?
/48
|